Triệu Hoàn buông tờ báo, mỉm cười:
- Không ngờ một tên đồ tể giết mổ heo mà lại có tài như vậy. Đáng tiếc thằng nhãi ranh này vẫn chỉ là xuất thân đồ tể, dù được Hoàng Thường để cử có một ấm bổ thân phận nhưng cũng khó mà làm được chức lớn hơn.
Chu Liễn đứng bên không lên tiếng.
Mỗi ngày sau khi dùng cơm chiều xong, Triệu Hoàn đều đọc báo.
Bất luận là Tuần san thời đại Đại Tống hay là Công báo Khai Phong thì y cũng xem hết, hứng thú tìm những bài viết tiêu biểu. Hai ngày nay, thanh âm trên triều đình bức Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi càng lúc càng lớn, trong đó cũng có sự trợ giúp của Tuần san thời đại Đại Tống. Chu Liễn cũng đã xem bài viết của Chu Mộng Thuyết, tuy có chút tán thành nhưng vẫn có chút không hài lòng.
Từ xưa đến nay, nào có chuyện thần tử làm càn bức bách đế vương truyền ngôi?
Lệ này mà mở ra, khó tránh khỏi ngày sau sẽ bị người noi theo.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Chu Liễn biết chuyện này cũng đã được Triệu Hoàn ngầm đồng ý, nên cho dù trong lòng nàng bất mãn cũng khó mà mở miệng.
- Thái tử có cho là đây là ngôn ngữ của Tiểu Ất không?
- Chu Mộng Thuyết tuy có tài nhưng ngôn ngữ sẽ không đại khí như này được.
Triệu Hoàn cười ha hả, ánh mắt đặt trên bài viết.
Chu Liễn nhíu mi, không nói gì thêm. Nhưng trong thâm tâm nàng cũng hiểu rõ, đích thị là Chu Mộng Thuyết báo cho Triệu Hoàn biết, nếu không chưa chắc Thái tử đã nhìn ra ảo diệu trong đó. Đừng nhìn Triệu Hoàn luôn tỏ ra ung dung lãnh đạm, y có bản lĩnh thế nào, Chu Liễn biết rất rõ.
- Tiểu Ất kia...
- Ừ?
Chu Liễn do dự một chút, khẽ cắn răng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói:
- Tiểu Ất kia mặc dù xuất thân phố phường nhưng Tiểu ca lại rất quý hắn. Mặc kệ thế nào, lần này cũng là hắn giúp Thái tử, trước sau vẫn là người của Thái tử.
Nô cũng biết, loại người như hắn cũng khó thành đại sự.
Nhưng nếu có thể trợ giúp Tiểu ca, cũng tốt mà.
Triệu Hoàn hơi sửng sốt, đặt tờ báo sang một bên, nghi hoặc hỏi:
- Rốt cuộc là nương tử muốn nói gì?
Chu Liễn nói:
- Nô nghĩ, nếu Tiểu Ất làm việc cho Thái tử, sao không phong thưởng để người dưới ai cũng biết Thái Tử thưởng phạt phân minh, ngày sau nếu có sai lầm thì cũng coi như đã là một công đạo người dành cho hắn. Nếu không quan tâm, chẳng phải khiến lòng người rét lạnh sao.
Triệu Hoàn rất đồng tình, liên tục gật đầu.
- Nương tử suy nghĩ thật chu toàn, ta gần như đã quên việc này. Tuy nhiên Ngọc Tiểu Ất kia xuất thân phố phường, hiện giờ làm Chỉ huy sứ đã là cực hạn. Nàng cũng biết, võ quan này cần phải thăng tiến dần dần, nếu như cất nhắc quá nhanh, ngược lại sẽ rước lấy thị phi.
- Đương nhiên nô biết, nhưng nô lại nghe nói, Ngọc Tiểu Ất mặc dù thân là Chỉ huy sứ, dưới trướng lại chỉ có ba bộ binh mã, còn chưa tới hai ngàn. Nếu không thăng chức quan cho hắn được, sao không cho hắn chút quyền thế, để hắn có đủ số quân làm một chức Chỉ huy sứ thật sự?
Nói chung, bộ hạ quân mã của Chi Huy sứ phải có ít nhất bốn bộ binh mã.
Ngọc Doãn có hai bộ bộ quân, một bộ mã quân, dù gì cũng là vẫn ít. Nghe Chu Liễn nói vậy, Triệu Hoàn rất đồng tình.
- Một khi đã như vậy, ngày mai ta mệnh Xu Mật Viện bổ sung binh mã cho hắn là được.
Trên mặt Chu Liễn nở nụ cười dịu dàng.
- Thái Tử thánh minh!
Chỉ có điều ở trong lòng nàng lại cảm thán một tiếng: “Ngọc Doãn ơi Ngọc Doãn, chuyện ta làm được đã làm rồi, chỉ mong cho ngươi chớ phụ hoàng nhi.”
Mặc kệ như thế nào, Ngọc Doãn là người của Triệu Kham.
Trong lòng Chu Liễn cũng hy vọng có thể giúp Triệu Kham.
Tuy nhiên ngày nào Hoàng đế Huy Tông còn tại vị, thì nàng không có biện pháp. Mà nay nhân cơ hội này có thể tăng thêm binh mã cho Ngọc Doãn.
***
Đầu tháng 12 năm Tuyên Hòa thứ 7, quân Kim vượt qua phòng tuyến Trung Sơn nhanh chóng tới gần Khai Phong.
Vốn y theo chiến lược của người Nữ Chân là Đông Tây cùng tiến, tạo thành thế vây kín thành Khai Phong, nhưng không ngờ tướng phòng giữ Thái Nguyên Vương Bẩm lại quyết đánh, suất lĩnh dân chúng Thái Nguyên tử thủ Thái Nguyên, ngăn trở Hoàn Nhan Tông Hàn dưới thành Thái Nguyên.
Cho nên, quân Kim chỉ đi được một lộ, Đông Lộ quân tiến cảnh thần tốc.
Triều đình Đại Tống vốn tưởng rằng dựa vào Trung Sơn là có thể ngăn trở được quân tiên phong Nữ Chân, nào ngờ người Nữ Chân căn bản không giao phong với quân Tống ở Trung Sơn, mà lấy Quách Dược Sư làm mồi, bám trụ quân Tống ở Trung Sơn, còn Hoàn Nhan Tông Vọng xua binh vượt qua Trung Sơn, lao thẳng tới Khai Phong.
Trong lúc nhất thời, trong thành Khai Phong lo sợ hoảng loạn.
Từ Trung Sơn nam hạ Khai Phong, chỉ mười ngày lộ trình.
Đối mặt với thế binh bức người của Nữ Chân, phái chủ chiến cuối cùng chiếm thế thượng phong, phái nghị hòa tạm thời không còn tiếng nói gì trên triều đình Đại Tống nữa. Cộng thêm trên triều đình những thanh âm yêu cầu Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi càng ngày càng nhiều. Hoàng đế Huy Tông trong lúc nhất thời, cũng cảm thấy chân tay luống cuống.
- Nếu Quan gia quyết ý chống lại Lỗ Tặc thì nên sớm quyết định đi.
Thế nhưng Hoàng đế Huy Tông đã quyết ý xuôi nam đã làm cho triều đình đầy bí bách, liền phong Cấp sự Trung Ngô Mẫn môn hạ Thị lang chuyển sang phụ tá cho Thái tử.
Ngô Mẫn lĩnh mệnh, lại lần nữa dâng tấu khẩn cầu Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi.
Lúc này, thanh âm Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi đã trở nên vang dội, đối mặt với thanh thế lớn như thế, Hoàng đế Huy Tông mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng không muốn ở lại Đông Kinh quyết chiến với người Nữ Chân, cho nên sau khi suy nghĩ, Hoàng đế Huy Tông cuối cùng hạ quyết tâm.
Ngày hai mươi ba tháng 12 năm Tuyên Hòa thứ bảy lâm triều, Hoàng đế Huy Tông đang nghe bách quan nghị sự thì bất chợt ngã bệnh, ngã nhào xuống đất hôn mê bất tỉnh. Văn võ bá quan vội lệnh thái y cứu trị, sau khi Hoàng đế Huy Tông tỉnh lại thì đã vô cùng yếu rồi.
Ông vươn tay ra hiệu.
- Quan gia cần giấy!
Ngô Mẫn lập tức kịp phản ứng, lớn tiếng.
Có nội thị vội đem giấy dâng đến, Triệu Cát làm bộ dạng rất yếu, dùng ngón tay trái chấm mực viết lên trên giấy hàng chữ “Hoàng Thái Tử có thể lên làm Hoàng đế” đã chính thức tuyên bố thoái vị, để Triệu Hoàn đăng cơ xưng đế.
Đây cũng là màn diễn giữa Hoàng đế Huy Tông và đám người Ngô Mẫn.
Mà Thái Tử Triệu Hoàn sớm chuẩn bị sẵn sàng lập tức được văn võ đại thần ủng hộ lên ngôi, chính thức đăng cơ xưng đế...
Hết thảy đều phát sinh cực kỳ bất ngờ, nhưng lại rất hợp lô gic.
Hoàng đế Huy Tông thân thể không tốt, sao có thể có thể chỉ huy binh mã để chống đỡ sự xâm lấn của quân Kim?
Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể truyền ngôi.
Triệu Hoàn lên ngôi vị Hoàng đế năm 25 tuổi, cũng chính là Tống Khâm Tông làm mất nước trong lịch sử.
***
Ngọc Doãn bàng quan một bên không tham dự vào đó.
Hết thảy tất cả chỉ là một màn hài kịch mà thôi, hắn thật sự không có hứng thú hỏi đến.
Sau khi cho phép Chu Mộng Thuyết đăng bài viết lên Tuần san Thời đại Đại Tống, hắn không để tâm tới nữa. Những việc trong tay hắn thật sự rất nhiều, nào có tinh thần để ý đến trò hề mà bản thân hắn đã biết rõ kết quả chứ? Nên tỏ ra thái độ như nào, làm cái gì, nên nói gì....hắn đã biểu đạt rõ rành rồi, kế tiếp chỉ xem thủ đoạn của Triệu Hoàn nữa mà thôi.
Quân trại Mưu Đà Cương cần gia tăng thao luyện.
- Lỗ Tặc được Quách nghịch trợ giúp đang vô cùng kiêu căng.
Nay Hà Bắc sợ là đã khó ngăn cản quân tiên phong Lỗ tặc, chúng ta còn phải tính toán, gia tăng huấn luyện binh mã, đợi khi Lỗ tặc đến thì là lúc kiến lập công lao sự nghiệp.
Bàng Vạn Xuân cười nói:
- Đại trượng phu nên như thế.
‘Tráng chí đói khát ăn thịt giặc Hồ’, đợi Lỗ tặc kia đến, nhất định phải cho chúng biết sự lợi hại Hắc Kỳ tiễn đội của Bàng mỗ.
Chờ đã chờ đã, ‘Tráng chí đói cơm ăn thịt giặc Hồ, Khát cười chém Hung Nô uống huyết’. Đây chẳng phải là trong câu thơ “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi sao?
Nhưng vấn đề là, Nhạc Phi nay chưa có tiếng tăm gì, đương nhiên không thể nào làm ra bài thơ “Mãn Giang Hồng” được.
Hay là...
Giới sử học đời sau có một loại cách nói. Nói “Mãn Giang Hồng” không phải do Nhạc Phi sáng tác, mà có thể do tay phụ tá của y sáng tác ra. Nguyên nhân chính là nhìn chung cả thơ và đời của Nhạc Phi có quá nhiều bất đồng. Hoặc như câu “Thê lãnh uyển cước” trong Tiểu Trọng Sơn, hay “Tráng hoài Kích liệt” trong Mãn Giang Hồng. Dù là hai bài Mãn Giang Hồng do Nhạc Phi sáng tác, một bài là “Khước quy lai, tái tục Hán Dương du. Ky hoàng hạc”, một bài là “Đãi trọng đầu thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết” tựa như mẫu thuẫn lẫn nhau, không đồng nhất lắm.
Vậy chẳng phải là nói Nhạc Phi là đại đạo văn đàn.
Dựa theo cách nói của một số ít học giả: Nhạc Phi học ở trong thôn, là văn hóa cấp tiểu học.
Cộng thêm xuất thân binh nghiệp, quan hệ của y với hệ thống quan liêu Đại Tống thì gần như là thấp nhất. Dù là sau Tĩnh Khang, võ quan từng chiếm thượng phong, nhưng bất luận là Ngô Giới, Lưu Thế Quang, Vương Uyên, hoặc có xuất thân, hoặc có công danh thìmới tạm coi là đứng vững gót chân.
Hàn Thế Trung kinh nghiệm lý lịch hùng hậu, từ lúc loạn Phương Tịch đã bộc lộ tài năng.
So sánh ra, Nhạc Phi hoàn toàn không có kinh nghiệm lý lịch, không có bối cảnh, không có xuất thân... Nếu muốn đứng vững gót chân thì cần một ít thủ đoạn đặc biệt. Thi từ tuy là đường nhỏ, nhưng cũng dễ dàng nhất. Nếu thi từ không phải do Nhạc Phi sáng tác, vậy thì chắc hẳn là do phụ tá dưới tay Nhạc Phi trợ giúp y để đứng vững gót chân trên triều đình.
Phải biết rằng, Nhạc Phi là loại người tính cách ít nói.
Bất luận là 《 Tiểu trọng sơn 》hay là " Mãn Giang Hồng " dường như trái ngược với tính cách của Nhạc Phi.
Bàng Vạn Xuân thật không ngờ y thuận miệng nói một câu lại khiến Ngọc Doãn suy đoán nhiều như vậy. Tuy nhiên lúc này Ngọc Doãn cũng không có thời gian đâu mà nghĩ ngợi lung tung. Hắn mệnh đám người Trần Đông gia tăng huấn luyện binh mã, còn mình thì ở lại trong thành, chăm sóc Hoàng Thường. Thời gian Hoàng Thường không còn nhiều, lại không có con nối dòng. Ngọc Doãn giờ là con nối dòng của ông, lúc này càng cần ở bên cạnh ông.
Ngày 24 tháng 12 năm Tuyên Hòa thứ bảy, Thái Tử Triệu Hoàn chính thức kế vị.
Cũng chính là ngày này, Hoàng Thường cuối cùng đã nhắm mắt xuôi tay.
Trước khi lâm chung, ông cầm tay Ngọc Doãn, nói:
- Thời cuộc gian khổ, sau này ta không thể bảo vệ chu toàn cho Tiểu Ất nữa. Nếu sau này con làm quan trên triều, hãy ghi nhớ một câu: làm tiểu nhân phải gian, làm quân tử càng phải gian hơn thì mới có thể đứng vững gót chân.
Tiểu Ất bản tính trung hậu, ta không lo lắng gì khác, chỉ lo tương lai con chịu thiệt.
Thiếu Dương tuy có mưu lược, nhưng hầu hết đều là mưu lược quân tử. Nếu Tiểu Ất muốn tiến xa, thì phải cần người như Chu Mộng Thuyết.
Trần Đông có mưu lược không giả, nhưng tính tình rất cương liệt, có dương mưu mà không có âm mưu, tốt nhất con nên lôi kéo Chu Mộng Thuyết, có người này tương trợ thì con mới có thể tiến lên.
Hoàng Thường lúc sắp chết vẫn còn nghĩ cho Ngọc Doãn.
Sau khi nói xong thì tắt thở.
Ngọc Doãn không khỏi khóc to, nước mắt giàn giụa. Tái sinh tới nay, cũng chỉ có Hoàng Thường là toàn tâm toàn ý suy xét cho hắn. Hiện giờ Hoàng Thường đi rồi, đã không còn người nào giống như phụ thân quan tâm hắn, che chở hắn, che mưa chắn gió cho hắn nữa.
Đúng vào lúc này, Cao Thế Quang báo lại:
- Công tử, ngoài cửa có Lý nương tử phường Trấn An phái người cầu kiến!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...