Thạch Tam nói:
- Giờ gã đó không gọi là Quỷ cước bát nữa mà là Què tiểu bát rồi.
Lúc trước Tiểu Ất ca ra tay độc hơn một chút khiến gã bị tàn tật, tuy nhiên người này cũng thật sự là lợi hại, sau khi điều dưỡng hơn nửa năm thì càng lợi hại hơn trước đây. Về phần Cát Phổ kia cũng luyện được bản lĩnh thật, hai người này nay trở thành phụ tá đắc lực cho Lý Bảo.
- Nếu đã vậy, sao không bắt bọn họ?
Ngọc Doãn nói xong nhìn Thạch Tam và Tiếu Khôn.
Hắn tươi cười nhìn có vẻ thân thiết nhưng trong nụ cười kia ẩn chưa ý lạnh lẽo làm hai người Thạch Tam và Tiếu Khôn run lên.
Hiện giờ Tiểu Ất không còn là lưu manh hay tranh giành đấu đá trên phố Mã Hành nữa.
Từ lúc quan uy Ngọc Doãn ngày càng thịnh, dù là Tiếu Khôn từng trải cũng cảm thấy sợ hãi.
- Cũng không phải là không bắt, mà là bọn họ là lưu manh, căn bản không sợ. Mà dù bắt lại thì 10 ngày cũng phải thả ra, ta cảm thấy không tác dụng gì.
Có hai lần ta vốn định bắt đám lưu manh này lại, nhưng không ngờ Chu Phượng Sơn Ngự Quyền quán lại chạy tới nói tốt cho chúng.
Tiểu Ất chớ trách chúng ta, ta với Thạch Tam chỉ là người làm công, nhưng Chu Phượng Sơn là tổng giáo đầu Ngự quyền quán, nên không thể không nể mặt.
Trong lòng Ngọc Doãn không vui.
Chuyện này lúc ban đầu Yến Nô xử lý hơi kém, Lý Bảo kia thật sự muốn kiếm một chén canh thì cứ cho lão, có đáng gì đâu. Phải biết rằng từ xưa đến nay người kiếm ăn riêng cũng không có kết cục tốt gì. Thủ hạ của Lý Bảo phần nhiều cũng những kẻ nghèo khổ, cho chút đường sống cũng không phải việc lớn lao gì. Tuy nhiên việc Yến Nô cự tuyệt cũng không sao, Chu Phượng Sơn ngươi chạy đến sinh sự ư? Trước kia sư thúc ở Ngự Quyền quán, ta còn nể mặt ngươi, hiện giờ sư thúc không còn ở quyền quá nữa, thì ta cần gì nể mặt.
- Tam ca, ta muốn thương lượng một việc với ngươi.
- Xin Tiểu Ất cứ phân phó.
- Ngày mai hãy giúp ta bắt đám người Lã Chi Sĩ kia, không biết Tam ca có bằng lòng giúp không?
Phủ Khai Phong bắt người, hoàn toàn chính đáng.
Nếu là một vài quan lại quyền quý, khả năng cần Phủ doãn Khai Phong ra mặt. Nhưng nếu chỉ là một đám lưu manh nhàn rỗi, Thạch Tam có thể làm chủ.
- Tiểu Ất ca chỉ giáo cho.
- Bắt vào trong lao rồi thì không cần làm khó bọn họ. Nếu Chu Phượng Sơn lại ra mặt, hãy bảo hắn ta tới tìm ta nói chuyện. Ta rời Đông Kinh hơi lâu cho nên mới có không ít người quên ta rồi. Nếu ta chưa nói gì, thì chưa thả những người đó ra, được không?
Ngọc Doãn nhìn chằm chằm Tiếu Khôn, nói từng chữ một.
Thạch Tam bắt người không khó, khó khăn là vẫn nhốt tại trong lao , nên chuyện này còn cần Tiếu Khôn ra mặt. Tiếu Khôn nghe xong khẽ mỉm cười:
- Nếu Tiểu Ất ca chỉ bảo, vậy thì cứ bắt bọn chúng nửa tháng rồi tính sau.
- Haha, Áp Ti quả nhiên là người sảng khoái, uống nào!
Ngọc Doãn cười to, rót một chén rượu đầy cho Tiếu Khôn.
Tiếu Khôn cũng không khách khí, uống một hơi cạn sạch, nhìn Ngọc Doãn cùng nhau bật cười.
Nhiều năm làm Áp Ti như vậy, sao Tiếu Khôn lại không hiểu ý của Ngọc Doãn chứ. Đây là Ngọc Doãn muốn giáo huấn đám người Chu Phượng Sơn, Lý Bảo. Trời sập thì đã có Ngọc Doãn chịu trách nhiệm, không liên quan đến Tiếu Khôn y. Trước kia, Ngọc Doãn không mở miệng thì đương nhiên y sẽ không động thủ, nay Ngọc Doãn đã mở miệng, thì y đương nhiên sẽ đảm nhận. Một bên là Chỉ huy sứ Điện Tiền ti, một bên là đám lưu manh nhàn rỗi, đâu năng đâu nhẹ, trong lòng Tiếu Khôn rất rõ.
Bữa tiệc rượu này rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Ngọc Doãn quay về quân doanh Mưu Đà Cương, việc còn lại đã có Tiếu Khôn và Thạch Tam xử lý rồi.
- Ca ca muốn giáo huấn Lý Bảo kia sao?
Cao Sủng không kìm nổi hỏi.
Ngọc Doãn nói:
- Một kẻ nhàn rỗi thôi, muốn giáo huấn cũng không cần ta phải tự ra tay.
Ta thấy Lý Bảo kia cũng là một hảo hán, chỉ là nhiều lúc xử lý việc hơi hồ đồ, nếu không giáo huấn một chút, để lão ta biết tốt xấu, sớm muộn gì cũng có tai họa. Ta đã nghĩ kỹ rồi, đợi việc này qua thì sẽ giao việc kinh doanh thịt tươi cho lão làm. Ta cũng là kiếm ăn từ trong phố xá thành Khai Phong thật không dễ dàng, nên cũng không muốn làm khó lão.
Cao Sủng nghe xong liên tục gật đầu.
- Thập Tam Lang, giúp ta một chuyện.
- Xin ca ca chỉ bảo.
- Hai ngày nữa hãy để Cát Thanh và Nguyên Khánh đi tỷ thí với Chu Phượng Sơn một trận.
- Hả?
- Ta nghe người ta nói, Chu Phượng Sơn cả ngày trong Ngự quyền quán, vậy thì đến Ngự quyền quán tìm hắn ta đi. Thuận tiện nói một câu của ta với hắn, là ta tự có chừng mực, không cần hắn ta để tâm.
Trên mặt Cao Sủng nở nụ cười tươi.
Y sao không hiểu ý Ngọc Doãn chứ, rõ ràng là muốn chấn nhiếp Chu Phượng Sơn một chút. Ngự quyền quán không phải là một tổ chức của quan phương, nói toạc ra chỉ là một võ quán dân gian, muốn giải quyết thì dùng cách thức giang hồ để giải quyết.
Cách thức giang hồ là gì?
Đó là nắm đấm người nào lớn thì người là chủ!
Lúc trước Trần Hi Chân từng nói, công phu Chu Phượng Sơn không kém, nhưng lại không phải tông sư. Với quyền cước của ba người Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh, Cát Thanh đủ để làm Ngự quyền quán kinh sợ. Chỉ cần Ngự quyền quán không ra mặt nữa, Lý Bảo cũng sẽ không gây được sức ép gì.
Điểm này, trong lòng Ngọc Doãn vô cùng rõ ràng.
Làm người nên để lại một con đường, nếu Lý Bảo thật sự không biết phân nặng nhẹ, thì hắn sẽ làm lão ta hoàn toàn không còn đường nào để đi.
Trước kia, Lý Bảo là bá chủ một phương ở Khai Phong, nhưng mà nay, trong mắt Ngọc Doãn Lý Bảo không là gì cả.
***
Mấy ngày kế tiếp sóng yên biển lặng.
Ngọc Doãn hoặc là luyện binh ở Mưu Đà Cương, hoặc là về nhà với vợ con.
Có điều có một việc vẫn luôn làm hắn không được tự nhiên.
Dương Kim Liên ở trong nhà, dù gì cũng có chút ngại ngần, bất kể thế nào, là Ngọc Doãn giết Lý Quan Ngư nên mới làm cho Dương Kim Liên trở thành quả phụ. Mỗi lần gặp mặt, dù không nói gì nhiều nhưng bản thân Dương Kim Liên cũng cố ý né tránh Ngọc Doãn.
Cũng may từ sau khi quân doanh ở Mưu Đà Cương xây dựng xong, rất nhiều đồ quân nhu được đưa tới.
Ngọc Doãn rất nhanh bận rộn công việc, ngoại trừ hàng ngày luyện binh thì còn phải xã giao với Bộ quân tư, Thị vệ thân quân Mã quân tư của Điện Tiền ti, bởi vậy mà số lần về nhà cũng ít đi, đại đa số thời gian là Yến Nô mang con gái đến thăm hắn.
Thời gian cứ vậy trôi qua.
Ngày mười một tháng 9, Thạch Tam dẫn theo một đám sai dịch xông vào ngõ Tú Tài bắt Cát Phổ và Lã Chi Sĩ.
Đừng nhìn Lã Chi Sĩ và Cát Phổ là độc nhân vật, nhưng cũng chỉ là người mà thôi, nên đối mặt với đám sai dịch như lang như hổ của Thạch Tham thì hai người dù có bản lĩnh cũng không dám phản kháng. Khi hỏi Thạch Tam, thì Thạch Tam chỉ nói việc hai người phạm tội cứ đi theo rồi nói.
Nhưng vừa vào đại lao thì chẳng ai để ý tới hai người nữa.
Lý Bảo sau khi nhận được tin tức thì phái người đi tìm hiểu.
Vốn tưởng rằng ra chút bạc là được, nào ngờ dù đưa bạc thì vẫn không thể gặp được hai người Lã Chi Sĩ và Cát Phổ.
Lão liền đi tìm Tiếu Khôn, Tiếu Khôn cũng không nói rõ.
Lý Bảo rơi vào đường cùng đành phải tìm Chu Phượng Sơn ra mặt, ai ngờ Chu Phượng Sơn lại nói cho lão biết, sự việc lúc này y không thể ra mặt được.
Sau khi hỏi thăm, Lý Bảo mới rõ tình huống.
Hóa ra mấy ngày trước, Cao Sủng mang theo người đánh đến Ngự Quyền quán.
Cao Sủng và Chu Phượng Sơn đánh ngang tay không phân thắng bại, mà Hà Nguyên Khánh thì liên tiếp đánh bại bảy người, khiến Ngự quyền quán không còn mặt mũi. Cũng may đám người Cao Sủng không quá mức, chỉ nói Chu Phượng Sơn không được ra mặt cho Lý Bảo nữa.
Trong lòng Lý Bảo lập tức hoảng lên.
Chu Phượng Sơn chính là bản lĩnh Nội Đẳng Từ, không ngờ lại đánh ngang bằng với Cao Sủng.
Mà Cao Sủng lại là huynh đệ của Ngọc Doãn, còn có Dương Tái Hưng nữa, ba mãnh thú phố Mã Hành, người nào cũng không thể trêu chọc vào, trước kia là Ngọc Doãn không ở đây nên bình yên vô sự. Giờ Ngọc Doãn đã quay về, sao có thể để yên?
Lý Bảo cũng biết Ngọc Doãn xưa không bằng nay.
Thân phận Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti của hắn cao xa hơn lão, nếu tiếp tục dùng thủ đoạn phố phường chỉ làm cho Ngọc Doãn càng thêm tức giận. Nhưng bảo lão đi cúi đầu trước Ngọc Doãn, thì lão lại không cam lòng, trong lúc nhất thời Lý Bảo cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngay lúc Lý Bảo đang khó xử, thì đám người Lã Chi Sĩ và Cát Phổ đột nhiên được thả ra.
Đồng thời hai còn mang theo một câu của Ngọc Doãn: Sau này việc đưa thịt của lò mổ Liền Kiều sẽ giao cho Lý giáo đầu. Nhưng lời thô tục vẫn nói trước, nếu có người động tay động chân, thì đến lúc đó đừng trách Ngọc Doãn ta không nể mặt.
- Sư phụ, Ngọc Tiểu Ất kia thật quá làm càn.
Lã Chi Sĩ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không bằng để đệ tử dẫn người đi đốt lò mổ Liền Kiều của hắn.
Lý Bảo trừng mắt, cả giận nói:
- Chỉ e chân trước ngươi vừa đến đốt lò mổ của hắn, thì sau lưng sẽ có người chém đầu ngươi rồi.
Dứt lời, Lý Bảo lộ vẻ chán nản, thở dài thật sâu.
- Ngọc Tiểu Ất nay đã thành danh, ta và ngươi không thể chống được rồi.
Hắn tuy chỉ là chức võ quan lục phẩm, nhưng muốn đối phó với chúng ta, chỉ cần một câu là xong. Ngươi nói hắn có lòng tốt tha cho các ngươi ra ngoài hay sao, đó là hắn cảnh cáo ta. Hắn muốn đối phó chúng ta, thật sự là không cần tốn nhiều sức.
Cũng thế, nếu hắn đã đề xuất ra, vậy thì ta sẽ tiếp nhận. Mặc kệ thế nào, dù gì cũng không đuổi tận giết tuyệt, còn để lại con đường sống cho chúng ta. Cát Phổ, ngày mai ngươi mua chút lễ vật mang đến lò mổ Liền Kiều, nói là ta sẽ tiếp nhận việc kia.
Lã Chi Sĩ và Cát Phổ mặc dù không muốn nhưng cũng biết phải làm vậy.
Ai bảo nay Ngọc Doãn thanh thế lớn, người ta là quan, mình là dân chúng bình dân, thì sao đối phó được?
Lý Bảo đi đến cửa sổ, nhìn cả vườn khô vàng, thở dài thật sâu:
- Lý gia ta chẳng lẽ không so được với Ngọc gia hắn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...