- Khốn kiếp!
Trên đại sảnh phủ huyện huyện Hà Tân, hai mươi bốn ngọn nên Long tiên Hương xếp thành hai hàng tỏa ra mùi hương sâu kín, đồng thời còn chiếu sáng toàn bộ đại đường.
Bồ Sát Thạch Gia Nô là một thanh niên trai tráng hơn ba mươi, mặt vàng như nến, khá giống với Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo trong tiểu thuyết Thuyết Đường. Người gã cao bảy thước Tống, như người khổng lồ, tương đương hai mét đời sau. Giọng nói như chuông, râu ngắn dưới hàm, đứng ở đó tạo cho người khác một áp lực khó tả.
Dưới đại sảnh có mười mấy người đang quỳ, miệng câm như hến.
Chỉ nghe Bồ Sát Thạch Gia Nô vung tay vỗ án, lập tức đem án dài cứng rắn trên đại sảnh vỡ thành hai đoạn.
Ầm một tiếng, án dài sập xuống đất.
Vật phẩm trên bàn cũng rơi lả tả trên mặt đát, một cọng bút lông quay tròn bắn thẳng vào trước mặt một tướng lĩnh Nữ Trực.
- A Lỗ!
Sau khi Bồ Sát Thạch Gia Nô giải tỏa ức chế, giọng nói như chuông lại vang lên.
- Có mạt tướng.
Tướng lĩnh Nữ Trực tên là A Lỗ kia tên đầy đủ là Nữ Khê Liệt A Lỗ, là một viên mãnh tướng dưới trướng Bồ Sát Thạch Gia Nô, được phong chức Mưu Khắc Bột Cận, cũng chính là một Bách Phu Trưởng.
- Đã điều ra rõ ràng là do người nào gây nên đối với sở bộ Cổ Lý Giáp không?
-Hồi bẩm Tả phó nguyên soái, khi mạt tướng đến thì đã không còn bóng dáng hung thủ nữa.
Nhân mã thuộc sở bộ Mưu Lương Hổ toàn quân đã bị diệt, không một ai sống sót. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Mạt tướng ở bên đường trong rừng phát hiện mấy cỗ thi thể đều không phải là nhân mã thuộc sở bộ của Mưu Lương Hổ, chắc đó là do hung thủ không kịp vùi lấp, vẫn để lại trong rừng. Mạt tướng thấy một người trong đó khá quen mắt, dường như năm ngoái đã từng gặp hắn khi tấn công trại Thanh Mộ. Tên gã đó là Tiêu Thái Bảo, cũng là một viên mãnh tướng dưới trướng Gia Luật Diên Hi. Tuy nhiên khi công hãm được trại Thanh Mộ thì không còn thấy bóng dáng người này nữa.
Cho nên mạt tướng nghĩ sở bộ Cổ Lý Giáp bị giết chỉ sợ có liên quan đến người nước Liêu.
Nói không chừng chính là tên Da luật Diên Hi phái người gây nên...
- Nói nhảm!
Bồ Sát Thạch Gia Nô hừ một tiếng:
- Lão già Da Luật Diên Hi hiện giờ đang đắc ý, trong đầu toàn là tấn công trại Thanh Mộ, sao có thể chạy tới chỗ ta để gây sự? Tuy nhiên, ngươi nói Tiêu Thái Bảo kia là người nước Liêu làm ta nhớ đến một chuyện...
Lúc trước khi công phá trại Thanh Mộ, con trai thứ ba của Da Luật Diên Hi và mấy nữ nhân của hắn đều bị bắt giữ, duy nhất trốn được là Gia Luật Tập Nê Liệt và Công chúa Thục Quốc. Vì thế, Oát Lý Diễn còn nói với ta muốn nạp Công chúa Thục Quốc làm thiếp. Các ngươi nói xem có phải chính là con gái Da Luật Diên Hi nghe nói Da Luật Diên Hi xuất binh cho nên tiến đến hội hợp với lão già Da luật Diên Hi không?
- Tả Phó Nguyên Soái, việc này rất có khả năng.
Một tướng lĩnh Nữ Trực vội vàng mở miệng nói:
- Đô nguyên soái thiết kế bẫy dụ Gia Luật Diên Hi tiến đến, thậm chí không tiếc xuất ra Ngư Dương Lĩnh, trại Thanh Mộ và Chấn Võ để làm mồi. Nếu con gái của lão già Da Luật Diên Hi kia nghe được tin tức, sao có thể không tới hội hợp với Gia Luật Diên Hi chứ? Tả Phó nguyên soái phỏng đoán rất có lý, mạt tướng nghĩ cần phải mau chóng bẩm báo Đô nguyên soái.
- A Lý, gấp cái gì?
Bồ Sát Thạch Gia Nô bật cười.
- Thật ra bổn soái muốn trước tiên bắt Công Chúa Thục quốc đã rồi sau đó tặng cho Oát Lý Diễn.
Nói không chừng Oát Lý Diễn sẽ cao hứng tặng lại con Ô Vân Tuyết cho bổn soái. Bổn soái đã thèm muốn còn ngựa kia lâu rồi. Tuy nhiên Đô nguyên soái lệnh ta đánh lén Nhu Phục, chặn đường quay về của lão già Da Luật Diên Hi, cũng không thể trì hoãn được.
Như vậy đi, Để A Lỗ suất bộ truy kích, báo thù rửa hận cho Cổ Lý Giáp, ngươi nghĩ sao?
A Lý tên gọi là Tà Mã A Lý, cũng là một viên danh tướng dưới trướng Bồ Sát Thạch Gia Nô.
Nghe Bồ Sát Thạch Gia Nô nói vậy, Tà Mã A Lý nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó trầm giọng nói vớ Nữ Khê Liệt A Lỗ:
- A Lỗ, như thế nào, có dám truy kích không?
Nữ Khê Liệt A Lỗ vui mừng, vội cung kính nói:
- Xin Tả phó nguyên soái và Thắc Mẫu Bột Cận yên tân, nếu không lấy được đầu những kẻ đó, A Lỗ sẽ tự xách đầu mình về.
- Để lại mạng của Công Chúa Thục Quốc cho ta!
- Dạ!
Nữ Khê Liệt A Lỗ lĩnh mệnh đi, Tà Mão A Lý tức thì vung tay, giải tán các tướng ở dưới đại sảnh.
- Tả phó nguyên soái, kế tiếp nên hành động thế nào?
Bồ Sát Thạch Gia Nô nói:
- Ta đã lệnh cho Ngột Lâm Đáp và Giáp Cốc suất hai đội binh mã suốt đêm xuất phát, muốn bọn họ trước tháng sáu phải ẩn phục tại Nhu Phục. Mười ngày sau ta đích thân dẫn tám đội Mãnh An xuất kích. Lúc ta tấn công Nhu Phục là lúc Ngột Lâm Đáp và Giáp Cốc sẽ phối hợp tác chiến cùng xuất kích, phá được Nhu Phục thì đường lui của lão già Da Luật Diên Hi cũng bị ta cắt đứt.
Sau khi chiếm lĩnh Nhu Phục, A Lý ngươi đích thân dẫn hai đội Mãnh An đi đoạt lại Ngư Dương Lĩnh cho ta. Chắc hẳn Mô Cát Thất Bộ Dã kia cũng không phải là kẻ ngu, một khi ta đoạt lại được Ngư Dương Lĩnh, hắn đương nhiên biến nên lựa chọn thế nào. Rồi sau đó ta cùng với Oát Lý Diễn tiền hậu giáp kích, chắc chắn lão già Da Luật Diên Hi sẽ bại.
Tà Mão A Lý liên tục gật đầu:
- Trận chiến này chắc chắn người Liêu bại rồi.
Mặc dù còn có một Lâm Nha Đại Thạch, nhưng cũng không đáng để lo nghĩ. Ha hả, đợi diệt xong Da Luật Diên Hi thì là lúc chúng ta nam tiến.
Nghe nói Triệu Hoàng đế kia có mười ngàn mỹ nữ, nếu ta hạ được Khai Phong thì cũng phải đoạt ba mươi trở về.
- Ta thì muốn một trăm.
Bồ Sát Thạch Gia Nô nói xong nhìn Tà Mão A Lý, bật cười ha hả.
Tà Mão A Lý nhìn vạt áo bằng lụa trắng trên người, lẩm bẩm:
- Lão Triệu Hoàng đế giàu có đông đúc như thế, đến lúc đó ta có thể thay bằng loại y phục vải cây bông rồi.
Thời tiết nóng bức, người Nữ Chân đã cởi áo lông cáo và lông chồn, mặc áo đơn do Đại Tống sản xuất.
Người Nữ Chân thích y phục màu trắng, cho nên có rất nhiều quần áo màu trắng. Giống như chiếc áo bó sát trên người Tà Mão A Lý, đó là khi ký kết minh ước trên biển, là lễ vật mà Hoàng đế Huy Tông đã tặng cho người Nữ Trực. Tuy nhiên, trên người Bồ Sát Thạch Gia Nô lại là bộ y phục bằng vải bông. Vải bông này là dùng bông chế tạo thành vải vóc, thời kỳ Bắc Tống, sản lượng hiếm hơn so với tơ lụa.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà hoàng thân quốc thích người Nữ Chân rất thích vải bông làm quần áo, mà so sánh ra, chất lượng tơ lụa còn thấp hơn vải bông một chút. Bồ Sát Thạch Gia Nô mặc y phục làm bằng vải bông, nghe Tà Mão A Lý nói vậy, y không kìm nổi bật cười ha hả:
- A Lý, đừng nói là lấy được vải vóc làm từ cây bông để làm thành quần áo, dù là làm đệm giường cũng rất dễ dàng. Bảo bối đó của Đại Tống hiện giờ chất đống ở Khai Phong, đang chờ chúng ta đến lấy đó.
Không bao lâu nữa thôi, ngươi nhất định sẽ được mặc y phục làm bằng vải bông.
Đến lúc đó chúng ta đạp mã trên thành Khai Phong, có thứ gì mà không thể đoạt được cơ chứ?
- Đúng vậy, đúng vậy....Những bảo bối và mỹ nhân của Hoàng đế Đại Tống sớm muộn gì cũng là của chúng ta hết!
Tà Mão A Lý nói xong lại bật cười to cùng Bồ Sát Thạch Gia Nô.
***
- Nói chung, trong quân Lỗ tặc có hai loại tử hình, thường dùng nhất là Oa Bột Lạt Hãi. Mà một loại khác tên là “Mông sơn bất khuất hao bất lạt”, nghĩa là kéo sườn đến chết. Tuy nhiên loại hình phạt này ở trong quân Lỗ tặc cũng không thường xuyên sử dụng.
Dư Lê Yến như rất quen thuộc đối với người Nữ Trực, còn hơn hẳn Ngọc Doãn đã từng đọc sách sử ở đời sau.
Mà Ngọc Doãn cũng hy vọng có thể hiểu thêm về những chuyện liên quan đến người Nữ Trực, cho nên khiêm tốn thỉnh giáo, đưa ra một loạt vấn đề với Dư Lê Yến.
Quân Tống trong hai năm qua tuy nói từng có xung đột với người Nữ Trực, nhưng rất ít truyền đến tai người dân bình thường.
Vương Công đại thân hiện nay trên triều đình đối với việc này cũng không có hứng thú gì, vậy thì dân chúng không biết cũng là điều dễ hiểu.
Trong đường phố lưu truyền những câu chuyện xưa về người Nữ Chân, phần lớn là được lưu truyền ra từ các nghệ nhân dân gian.
Mà những nghệ nhân dân gian này lại có mấy người từng tiếp xúc với người Nữ Chân chứ? Chắc hẳn chỉ là những tin vỉa hè mà thôi.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà người Tống hiểu biết rất ít về người Nữ Chân.
Phần lớn là chê cười “người Nữ Chân thô bỉ không chịu nổi”, nhưng một khi giao chiến với người Nữ Chân thì sẽ gặp phải khó khăn thật lớn. Ngọc Doãn hy vọng mượn cơ hội này có thể hiểu rõ thêm về người Nữ Chân, bao gồm ngôn ngữ, cuộc sống, tập tục...của bọn họ. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tuy Ngọc Doãn không phải là nhân vật khó lường gì, nhưng đừng quên hắn và đám người Lý Dật Phong đang muốn mở tòa báo, ít nhất có thể cho mọi người hiểu thêm nhiều hơn một chút.
Thấy Ngọc Doãn có hứng thú với người Nữ Chân, Dư Lê Yến cũng không giấu diếm.
Liền giảng giải về cuộc sống, sinh hoạt, chế độ quân sự, chức quan của bọn họ cho Ngọc Doãn nghe.
- Trong quân Lỗ tặc có sáu cấp biên chết, tướng lĩnh cầm binh phân chia làm Thắc Mẫu Bột Cận, Mãnh An Bột Cận,Mưu Khắc Bột Cận, Thập Phu Trưởng, Ngũ Phu Trưởng để xưng hô. Như Thập Phu Trưởng và Ngũ Phu Trưởng cũng giống như chức vụ Đội trưởng vậy,nhưng khi lên tới Bồ Liễn Bột Cận, thì có thể được coi là tướng lĩnh trong quân. Người hôm nay bị ngươi giết chính là Mưu Lương Hổ.
Bồ Liễn Bột Cận là Ngũ Thập phu trưởng.
Ngọc Doãn lại hỏi:
- Vậy Mưu Khắc Bột Cận là gì?
- Mưu Khắc Bột Cận là Bách Phu Trưởng, Mãnh An Bột Cận là Thiên Phu Trưởng, mà Thắc Mẫu Bột Cận là Vạn Phu Trưởng.
Giống như người Tống các ngươi lấy “quân” tác chiến, Mãnh An của họ thì giống với “quân”của quân Tống. Thắc Mẫu Bột Cận càng về sau thì chỉ làm Thống soái, cũng không thực tế xuất binh. Cho nên bên họ nếu xuất binh thì phần nhiều là dùng Mãnh An.
Đã hiểu rồi!
Ngọc Doãn liên tục gật đầu.
Hắn còn hỏi thăm một chút về vấn đề về tang gia cưới hỏi, ẩm thực....
Mà Dư Lê Yến biết gì cũng đều giải đáp.
Người Liêu và người Nữ Chân giao chiến nhiều năm, thậm chí có một lần người Nữ Chân thần phục người Liêu.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Dư Lê Yến vô cùng hiểu biết người Nữ Chân, chẳng qua trong mắt người khác thì lại không để ý những cái này.
Ví dụ như Da luật Tập Nê Liệt cũng không hiểu rõ lắm về người Nữ Chân.
Cho nên khi lần đầu tiên Ngọc Doãn đề xuất không nên hội hợp cùng Da Luật Diên Hi, Da Luật Tập Nê Liệt liền biểu hiện bất mãn. Mà cũng là lần đầu tiên đề xuất như thế, nhưng Dư Lê Yến lại có thể tiếp nhận, trong chuyện này chỉ có nàng là hiểu rõ người Nữ Chân như lòng bàn tay.
Hai người cứ như vậy ngồi đó dựa vào tảng đá lớn tán gẫu.
Trò chuyện một lúc, mệt mỏi tràn tới.
Dư Lê Yến tựa đầu vào bả vai Ngọc Doãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Dư Lê Yến, Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đó là một cô gái tốt, chỉ có điều lại sinh nhầm vào một thời đại, sinh nhầm vào một gia đình. Hắn nhẹ nhàng nghiêng bả vai, Dư Lê Yến liền theo cánh tay hắn trượt xuống, ngã vào trong ngực hắn, đầu gối lên đùi hắn, trên mặt lộ nụ cười thoải mái.
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, Ngọc Doãn cũng nhắm mắt lại.
Trong thung lũng đầy yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng thở phì phì của chiến mã truyền đến, khiến cảnh đêm càng đầy sắc lãng mạn.
Bất giác trời đã sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...