"Ai là người nhà của bệnh nhân Hứa Nhạc Dư"
Tiếng của cô y tá vừa ở phòng cấp cứu đi ra vang lên.
"Dạ là tôi! Bà nội tôi sao rồi ạ?"
Hạ Tử Du đang ngồi trên ghế bật nhanh dậy, run run lên tiếng chạy lại gần cửa cấp cứu ngó vào bên trong nhưng lại không thấy gì vì bị tấm rèm trắng che lại.
"Cô theo tôi tới phòng bác sĩ, bác sĩ có một vài điều cần trao đổi với người nhà của bệnh nhân"
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Tử Du, người y tá dẫn cô đi lên lầu.
Khi tới trước cửa phòng có bảng tên Bác sĩ chuyên khoa 1 Lâm Bách Phong thì dừng lại khẽ gõ cửa dịu dàng nói:
"Bác sĩ Lâm, người nhà bệnh nhân Hứa Nhạc Du tới rồi ạ!"
Bên trong rất nhanh liền vọng ra thanh âm trầm ấm:
"Mời vào!"
Người y tá đưa mắt qua nhìn Hạ Tử Du ý bảo cô hãy đi vào, sau đó lịch sự gật đầu rời đi.
Còn lại một mình, Hạ Tử Du có chút khẩn trương, môi mím lại, bàn tay nắm chặt đã trở nên trắng bệch, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa tiến vào.
Bên trong phòng rất ngăn nắp, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào càng khiến căn phòng thêm sáng bừng.
Một vị bác sĩ trông còn rất trẻ đang đứng quay lưng lại nhìn chăm chú vào tấm hình chụp X-quang ở trước mặt.
Hạ Tử Du thấy vậy thì khẽ lên tiếng:
"Dạ, chào bác sĩ, tôi là người nhà của bệnh nhân Hứa Nhạc Dư.
Không biết tình hình sức khoẻ của bà tôi như thế nào rồi ạ?"
Lúc này vị bác sĩ mới quay mặt lại nhìn về phía phát ra âm thanh mềm mại êm tai kia, suy nghĩ xuất hiện ngay trong đầu anh khi thấy Hạ Tử Du là cô gái này nhìn rất thanh thuần xinh đẹp, tuy trên mặt không có chút son phấn nhưng đường nét khuôn mặt vẫn thập phần hoàn hảo, duy chỉ có đôi mắt lại phảng phát nỗi buồn mơ hồ thì có chút ngẩn ngơ.
Gật nhẹ đầu thay cho lời chào hỏi, Lâm Bách Phong rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói:
"Mời ngồi"
Vừa nói Lâm Bách Phong vừa chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Hạ Tử Du ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi xuống, trong lòng cảm thấy bất an, hai tay nắm chặt lấy góc áo, mắt hướng về phía bác sĩ chờ đợi câu trả lời.
"Cô là người thân của bệnh nhân, vậy nên tôi sẽ đi vào vấn đề chính luôn nhé! Sau khi làm các xét nghiệm, chụp X-quang và chụp CT, tôi rất buồn khi phải thông báo rằng bệnh nhân Hứa Nhạc Du hiện đang ở giai đoạn ba của ung thư phổi."
Ung thư phổi!!!
Tin tức này làm cho Hạ Tử Du toàn thân chấn động, mắt trợn to, há hốc miệng sợ hãi:
"Bác...bác sĩ...có sự nhầm lẫn nào không? Bà nội tôi vốn không có dấu hiệu gì, vẫn còn đang khoẻ mạnh...sao lại có thể..."
Giọng nói nghẹn ngào run run, cổ họng Hạ Tử Du nghẹn đắng không thể nói tiếp, hai mắt cũng nóng lên nhưng vẫn cố kìm nén không cho nước mắt rơi.
"Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ mới đưa ra thông báo tới người nhà bệnh nhân, vì vậy mong cô bình tĩnh."
Từ trong phòng bác sĩ đi ra, Hạ Tử Du như người mất hồn, thất thần đi về phía phòng hồi sức bà nội đang nằm.
"Trước mắt, để điều trị căn bệnh này, chúng tôi cần phải phẫu thuật để cắt bỏ toàn bộ thuỳ phổi chứa khối u và bóc hạch, như vậy cơ hội sống của người bệnh sẽ lâu hơn, nhưng chi phí cũng khá cao, khoảng mười vạn tệ..."
Lời bác sĩ vang lên bên tai, mười vạn tệ, cô kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy chứ?
Số tiền tiết kiệm mà bà cháu cô tích cóp bao nhiêu năm nay cũng không bằng một phần mười số tiền đó, họ hàng thân quen cũng không có ai để có thể nhờ vả.
Cô muốn cứu lấy bà nội, cô chỉ muốn bà cháu nương tựa sống bình yên bên nhau nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại bắt bà nội chịu căn bệnh quái ác như thế chứ?
Đứng trước phòng bệnh, Hạ Tử Du gạt nhanh nước mắt, cố tỏ ra như không có chuyện gì, mỉm cười rồi bước vào bên trong.
————
Ngoài khoản tiền phẫu thuật quá lớn kia còn có chi phí giường bệnh, thuốc men hàng ngày nên trước mắt Hạ Tử Du tạm thời xin nhà trường nghỉ học một học kỳ để bảo lưu kết quả.
Tiếp theo, Hạ Tử Du nhận làm thêm nhiều công việc trong cùng một ngày, chỉ cần có thể kiếm được tiền, dù có vất vả, cực khổ thế nào cô cũng đều cố gắng làm.
Thấy hoàn cảnh của Hạ Tử Du đặc biệt khó khăn nên một người bạn làm cùng ở khách sạn đã gợi ý cho cô xin vào làm phục vụ buổi tối tại quán Night Club Salimon nổi tiếng nhất thành phố Y này.
Đây là một địa điểm ăn chơi nổi tiếng sa hoa của nhiều giới từ người nổi tiếng tới tài phiệt.
Ở đó, không phải có tiền là có thể vào được mà còn phải có địa vị và còn phải đáp ứng đầy đủ các điều khoản mở thẻ để trở thành hội viên mới có thể bước chân vào.
Vì vậy điều kiện để vào đây làm việc yêu cầu cũng rất cao, phải có ngoại hình cùng khuôn mặt xinh đẹp.
Mà những điều này, Hạ Tử Du lại không thiếu!
Nghe nói mức lương của phục vụ ở đây rất cao, cả tháng có thể kiếm được gần năm ngàn tệ, ngoài ra còn có thể có thêm tiền bo nếu phục vụ tốt.
Hiện tại những công việc mà cô làm bây giờ chỉ đủ để chi trả chi phí giường bệnh, tiền thuốc cùng ăn uống hàng ngày, còn nếu muốn có đủ tiền để tiến hành phẫu thuật thì thật cô chưa nghĩ ra cách nào.
Bà nội ở quê chỉ còn một căn nhà nhỏ để thờ ông nội, nếu bán đi cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Vả lại nơi đó còn lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của bà nội và ba mẹ cô, cô cũng không nỡ bán.
Quán Night Club Salimon cô đã từng nghe qua, ở đó người có tiền có quyền thường xuyên lui tới, chi phí ăn chơi ở đó rất đắt đỏ không phải người bình thường có thể vào được.
Một chai rượu rẻ nhất cũng đã có giá gần mười ngàn tệ, bằng tiền chi tiêu mấy tháng trời của cô cùng bà nội.
Nhưng ở đó cũng có rất nhiều tệ nạn phức tạp như mại dâm, ma tuý, thuốc lắc...
Suy nghĩ một lúc, Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, bây giờ chỉ còn duy nhất mỗi cách này, chỉ cần cô không bán rẻ thân xác, không làm những việc trái lương tâm là được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...