Sau khi phát tiết xong, Hoắc Quân Nghị vẫn còn bị men say làm chếch choáng, buông người dưới thân ra, nằm ngửa sang nửa giường bên cạnh nhắm mắt bình ổn lại hơi thở nặng nề.
Hai tay đưa lên trán xoa bóp, một tầng mồ hôi mỏng do vừa vận động xong vẫn còn đọng lại, mi tâm nhíu lại, môi mỏng khẽ nhếch lên nói nhỏ:
"San San, đừng rời xa anh được không? Anh cần em bên cạnh lúc này, anh yêu em"
Hạ Tử Du vừa bị Hoắc Quân Nghị dày vò một hồi, cơn đau từ thân dưới truyền tới còn chưa vơi bớt, bên tai lại truyền tới những lời thầm thì của hắn thì trái tim chợt co thắt lại, cơ thể trở nên cứng ngắc, nước mắt còn chưa kịp khô thì hai mắt lại tiếp tục nhoè nước, đôi môi nhợt nhạt còn rướm ít tơ máu khẽ nở nụ cười chế giễu.
Người ta thường nói đàn ông khi say sẽ nói thật lòng mình, mà những lời này của hắn như lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn cắt đứt mọi hi vọng, đưa cô trở lại thực tại đầy nhẫn tâm.
"Hoắc Quân Nghị, thì ra em chỉ là thế thân của cô ấy!"
Cô không nên si tâm vọng tưởng, bởi trong mắt hắn, chưa bao giờ có cô, cũng như tất cả chuyện vừa rồi, đều là cô cam tâm tình nguyện.
Cắn chặt răng kiềm nén cơn đau từ hạ thân truyền tới, cả cơ thể bủn rủn ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường nhặt lại quần áo rải rác ở dưới sàn nhà mặc lại.
Rõ ràng đã tự nhủ với bản thân không được khóc nhưng tại sao nước mắt ở đâu cứ chảy ra nhiều như vậy chứ? Lấy tay lau đi nước mắt chảy đầy trên mặt, hàm răng cắn chặt lấy môi kìm nén tiếng khóc bật ra từ cổ họng.
Lúc Hạ Tử Du mặc quần áo xong, nhìn lại trên giường lớn hỗn độn thì thấy Hoắc Quân Nghị đã ngủ từ lúc nào.
Gương mặt đang ngủ của hắn lúc này không còn vẻ nghiêm nghị, băng lãnh như thường ngày, thay vào đó là sự vô hại xen lẫn ngây ngô.
Ngũ quan đẹp đẽ như như tượng điêu khắc, có lẽ thượng đế đã tốn rất nhiều tâm huyết mới tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ như hắn.
Nếu hắn không đi theo con đường kinh doanh của gia tộc thì chỉ cần dựa vào ngoại hình xuất sắc này có lẽ đã sớm trở thành nam minh tinh nổi tiếng trong showbiz.
Hạ Tử Du biết xung quanh hắn có rất nhiều cô gái xinh đẹp, tiểu thư danh môn chỉ cần hắn gật đầu một cái liền nguyện ý quỳ gối ở dưới chân hắn mà hầu hạ.
Còn cô, chỉ như một ngọn cỏ dại bé nhỏ bên đường chưa bao giờ được hắn để mắt tới.
Tiến lại giường lớn, một tay khẽ chống xuống giường, một tay còn lại dịu dàng vén lại mấy sợi tóc rũ xuống trán hắn qua một bên, sau đó cơ thể cúi thấp xuống in một nụ hôn lên môi hắn.
Nụ hôn rất nhẹ, như cánh bướm khẽ lướt qua.
Môi khẽ mỉm cười ngây ngốc, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Ngón tay nhẹ vuốt ve từ chân mày đen sậm đến chiếc mũi cao thẳng rồi đi xuống đôi môi mỏng với viền môi rõ ràng, cuối cùng dừng lại ở chiếc cằm cương nghị.
Chỉ có như bây giờ hắn mới không dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, cũng không nói những câu khiến cô hiểu rõ thân phận của mình.
"Quân Nghị, yêu một người không biết đến sự tồn tại của mình quá lâu sẽ rất mệt mỏi và đau lòng anh biết không? Nếu như em nói từ lần đầu gặp anh vào tám năm trước em đã động tâm, liệu anh sẽ tin em chứ?"
Hạ Tử Du buồn bã nói, có lẽ đây sẽ là cơ hội duy nhất mà cô được làm như vậy với hắn.
"Nghe rất buồn cười phải không? Nhưng...những gì em nói đều là thật.
Quân Nghị, em yêu anh! Rất rất yêu."
Thanh âm mang theo tia thống khổ nói ra tâm tư của mình.
"Anh có biết không, đã rất nhiều lần em nằm mơ thấy anh.
Em biết mình không có gì cả, không hề xứng với anh, nhưng vẫn cố chấp, ngây ngốc hi vọng một ngày nào đó anh sẽ biết đến phần tình cảm này.
Cho đến giờ phút này thì em cũng đã hiểu rõ, hoàng tử sẽ vẫn mãi thuộc về công chúa...Quân Nghị, bây giờ em phải đi rồi, hi vọng anh sẽ có được hạnh phúc, sẽ được ở bên cạnh người mà anh yêu thương.
Tạm biệt!"
Tiếng nói mơ hồ, trong giọng nói tràn ngập đau thương sâu sắc.
Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Lưu luyến đứng dậy, trước khi rời đi, cô cẩn thận đắp chăn lại cho hắn rồi mới xoay người lặng lẽ ra khỏi phòng.
Trái tim thiếu nữ như có ai bóp nghẹn lại, đau từ thể xác tới tâm hồn.
Mà hắn lại chưa từng thích cô, vì vậy cô có bị thương tổn hay không, hắn cũng sẽ chẳng để tâm.
Hạ Tử Du, mày không thể ngốc nghếch, mê muội như vậy mãi, tuyệt đối không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...