Lujiazui nằm ở quận Phố Đông Thượng Hải, trung tâm tài chính kinh tế nổi tiếng nhất ở đất nước tỷ dân. Khác với khu phía Tây cổ kính, Phố Đông nhộn nhịp, hiện đại và tấp nập bởi dòng người, xe luôn hối hả, vội vã cùng những tòa nhà chọc trời đã trở thành biểu tượng của Trung Hoa hiện đại. Không chỉ thế, nơi này còn là khu tụ hợp của thế giới ngầm.
Bạch Niên Vũ có một cuộc gặp khẩn cấp nên tới nơi này để làm việc. Khi vừa tới chỗ họp đã thấy một màn kinh hãi. Vệ sĩ đứng khắp quay khách sạn, phong toả cả một khu vực.
" Em đi theo anh nhé." Bạch Niên Vũ ở trong xe nắm lấy tay cô, dặn dò.
" Được." Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
Khi bước ra ngoài, không khí càng trở nên trầm thấp và nguy hiểm hơn.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn người đang nắm chặt tay mình. Một thân tây trang khí phái, khuôn mặt lạnh tanh, không còn thể nào nhận ra được người vẫn thường trêu đùa cô lúc trước. Hoá ra, anh là người như vậy...
" Bạch thiếu." Một người đàn ông chạy tới, cung kính chào.
" Ừ." Bạch Niên Vũ lạnh nhạt.
" Phòng họp ở tầng 78." Người đàn ông đó nói rồi dẫn bọn họ tới thang máy.
Từ đầu tới cuối, Bạch Niên Vũ vẫn nắm chặt tay cô không hề buông.
Ting...
Thang máy đã tới tầng 78.
" Lệ gia đang chờ ngài ở phòng 709." Có người đứng trước thang máy nhanh chóng nói.
Bạch Niên Vũ gật đầu.
" Niên Vũ, chắc em đi tới phòng nghỉ khác đây." Tiêu Tiểu Diệp nói, việc họp hành của bọn họ, người ngoài như cô không nên xen vào.
Bạch Niên Vũ hơi lưỡng lự nhưng vẫn đáp ứng.
——-
Tiêu Tiểu Diệp ngồi buồn chán trong phòng, xem hết kênh này đến kênh khác.
Cốc....cốc....cốc
Cô đi ra mở cửa phòng, người gõ cửa là một cô gái mặc váy tím. Dung nhan xinh xắn như búp bê, đặc biệt là nụ cười đáng yêu.
" Em là?" Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên hỏi.
" Chào chị, em là Kiều Nguyệt, vợ của Lệ Đằng." Cô gái kia hào hứng, nụ cười vẫn sáng lạn.
" Lệ Đằng nào?" Cô bé ạ, chị không có quen biết ai là Lệ Đằng cả.
" Là người mà Bạch thiếu đang gặp đấy." Kiều Nguyệt nói.
À... Tôi không biết anh ta.
" Phu nhân, đây là Lệ phu nhân của Lệ tổng. Hôm nay thiếu gia có việc với Lệ tổng." Thần Tự đứng ở ngoài cửa giới thiệu về Kiều Nguyệt.
" Chào em, chị là Tiêu Tiểu Diệp." Cô cũng phần nào hiểu được rồi nên không ngần ngại làm quen. " Vào phòng đi."
Thế là cô cũng không phải cô độc ngồi trong phòng nữa. Kiều Nguyệt thực sự là một cô gái rất dễ thương.
" Tiểu Nguyệt này, năm nay em bao nhiêu tuổi vậy?" Tiêu Tiểu Diệp rót trà đưa cho Kiều Nguyệt.
" Hai mươi ạ." Kiều Nguyệt nhận trà, giọng nói rất dễ nghe.
" Thoạt nhìn chị tưởng em mười lăm tuổi." Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên, cô gái này có phải quá trẻ hay không?
" Ai cũng bảo em thế." Kiều Nguyệt cười tít mắt.
Tiêu Tiểu Diệp cũng cười.
" Chị, Bạch thiếu có đối xử tốt với chị không?" Kiều Nguyệt đột nhiên hỏi, đôi mắt trong sáng chớp chớp.
" Rất tốt." Tiêu Tiểu Diệp trả lời.
Kiều Nguyệt nghe xong thì thở dài.
Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên, đừng nói là lại một nhành hoa của Bạch Niên Vũ đấy.
" Em có chuyện gì sao?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.
" Không có gì cả. Chỉ là, em cũng muốn được như gia đình chị." Kiều Nguyệt đặt chén trà xuống.
" Là sao?" Đừng nói với bà là cô thích lão công nhà bà đó.
" Hai anh chị cũng là kết hôn chính trị nhưng lại hạnh phúc, còn em và Lệ Đằng thì...." Kiều Nguyệt ngập ngừng.
" Chồng em không đối xử tốt với em sao?" Tiêu Tiểu Diệp thở phào, hoá ra khônv phải là hoa của Vũ.
" Anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ có điều là không yêu em." Kiều Nguyệt nhẹ giọng.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn cô gái nhỏ.
" Em không hiểu được, tại sao từ lần đầu tiên gặp mặt, em đã yêu anh ấy, còn anh ấy thì lại chẳng thèm nhớ mặt em. Kết hôn hai năm rồi, ngày nào cũng chỉ có em thâu đêm đợi anh ấy về còn anh ấy vẫn dửng dưng như không." Kiều Nguyệt nói xong mà bật khóc luôn.
Tiêu Tiểu Diệp ôm Kiều Nguyệt, cô gắng an ủi cô gái.
" Yêu một người không yêu mình chính là bản thân tự mình cầm dao cắt vào từng mạch máu của bản thân vậy. Biết là đau, biết là sẽ chết nhưng vẫn cố chấp cắt thêm vài đường, chẳng qua chỉ để xem bản thân kiên trì được bao lâu."
"...."
" Thựa ra em đã sớm hiểu được, em ích kỉ yêu anh ấy suy cho cùng cũng chính là một đao giết mình."
Tiêu Tiểu Diệp im lặng.
Cốc...cốc...cốc
Lần này lại là ai?
Bạch Niên Vũ đi vào, nhìn thấy cảnh này, có chút khó hiểu.
" Kiều Nguyệt, cô đang chiếm tiện nghi của bà xã tôi." Anh khoanh tay đứng tựa vào cửa, nét mặt không cảm xúc.
Kiều Nguyệt quẹt nước mắt, rời khỏi vòng ôm, " Trả vợ cho anh đấy, tôi không thèm."
Bạch Niên Vũ cười tươi, " Phải thế chứ. Vợ tôi có phải gối ôm đâu mà ai ôm cũng được."
Kiều Nguyệt tức giận, đỏ mặt, " Bạch thiếu, người ta không thèm chấp cái đồ như anh."
" Làm như kiểu thiếu sự tin tưởng của cô là tôi chết không bằng ấy." Bạch Niên Vũ đi tới chỗ vợ, vẫn không quên mặt dày.
" Anh...Đúng là...." Kiều Nguyệt trợn mắt, cuối cùng lại lắp bắp.
Ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người. Bộ âu phục màu xám cắt may thẳng thắn ôm lấy cơ thể, khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng.
" Lệ... Lệ Đằng." Kiều Nguyệt nhìn người kia, ngạc nhiên.
Anh ta ung dung đi tới ngồi bên cạnh Kiều Nguyệt, cánh tay còn kéo cô lại gần mình hơn. " Bạch Niên Vũ, vợ tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu."
Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh ta, rồi lại nhìn Kiều Nguyệt, chỉ thấy cô nhóc kia vẫn còn đang si ngốc ngước mặt nhìn Lệ Đằng.
" Kiều Nguyệt, cẩn thận gãy cổ." Bạch Niên Vũ rất thích phá đám và anh ta đã phá đám thành công.
Kiều Nguyệt sắc mặt ửng đỏ, cúi gằm xuống.
Tiêu Tiểu Diệp chọc móng tay vào bàn tay của Bạch Niên Vũ.
Anh nhìn cô, cười một cái rồi chuyển chủ đề.
" Lệ Đằng, Thượng Hải lớn thế này, vẫn là nên đi đâu đó chơi đúng không?"
Lệ Đằng cười, gật đầu.
———-
Thượng Hải, đế chế của giới thượng lưu đương nhiên sẽ không thiếu những địa điểm tiêu khiển. Và thiên đường giải trí lớn nhất ở đây chính là hộp đêm LS. Nơi này là chỗ tụ tập của các thiếu gia, tiểu thư, ông trùm, xã hội đen, phú nhị đại từ hắc cho đến bạch. Chính vì vậy mà ngay cả pháp luật cũng chẳng thể nào đụng được tới nó.
Hộp đêm LS đêm nay vẫn như mọi ngày. Ánh đèn đủ mọi màu sắc tràn ngập khắp nơi. Mùi rượu, shisha, thuốc lá lan đầy trong không khí, người ngửi quen thì thấy rất đê mê, kẻ không quen thì cứ như bị nhúng vào một đám khói hỗn hợp vậy. Trên vũ đài, các cô gái mặc như không mặc quấn lấy cây cột, nhún nhảy khiêu gợi theo nhạc.
Đám người áo đen đi vào, cố tạo nên một lối riêng tách biệt giữa hộp đêm. Có mấy kẻ bất mãn nhưng khi nhìn huy hiệu trên áo bọn họ thì câm lặng.
Lệ Đằng cầm tay Kiều Nguyệt đi lên giữa lối đường mới mở, rồi đi thẳng lên phòng bao cao cấp ở tầng hai.
Bạch Niên Vũ thì lại lấy áo vest của mình khoác lên người cô để che đi đường cong mê người ẩn trong chiếc váy bó sát, lạnh lùng dẫn cô đi lên phòng.
Đám người áo đen sau khi xác định chủ nhân đã lên rồi thì mới dãn ra, đi tới từng góc bảo vệ.
Bạch Niên Vũ nhìn mấy gói thuốc trắng trên bàn, hất đổ xuống. Sau đó mới để Tiêu Tiểu Diệp ngồi xuống ghế. Anh đối với mấy cái chất kích thích này thì nhìn quen rồi nhưng sợ cô không thích nên dọn trước.
An tâm rồi mới để cô ngồi xuống.
" Tưởng đâu đi nơi nào, hoá ra anh lại kéo tôi tới cái hộp đêm khỉ gió này của anh."
Bạch Niên Vũ tựa tay vào ghế, tay còn lại thì đặt bên vai cô, lười biếng nói.
Lệ Đằng thì cũng ôm lấy vợ mình, cười nhạt, " Bạch Niên Vũ, chiều được anh khó quá."
Nói xong anh ta nhìn về Tiêu Tiểu Diệp, " Bạch phu nhân, cô cảm thấy nơi này thế nào?"
Tiêu Tiểu Diệp không có cảm xúc gì, đi hộp đêm ư... Lúc trước ở Mĩ, cô và Cung Ân Thần, Quan Nhĩ đi như cơm bữa. Cho nên không lạ gì với mấy cái thứ không " sạch" ở nơi này rồi.
" Cũng bình thường."
Nụ cười trên môi Lệ Đằng càng thêm tươi, " Cô biết không, chồng của cô, lần đầu đến đây đã nguyền rủa nơi này của tôi."
Bạch Niên Vũ như nhớ lại chuyện cũ, " Em không biết đâu, lúc đầu, cái nơi này nó nghèo nàn lắm, không được như bây giờ."
" May mà nhờ anh nguyền rủa nên nó mới được như hôm nay."
Phục vụ đưa đồ vào. Toàn là thượng hạng, rượu ngoại ủ hàng chục năm, chỉ sợ bây giờ còn khó tìm được chai thứ hai, thuốc lá cao cấp, đồ ăn. Riêng cho khoản này đã ngốn hết một khối tiền lớn.
Tiêu Tiểu Diệp và Kiều Nguyệt đều rời khỏi vòng tay của hai vị kia. Đi tới chỗ bàn riêng, trò chuyện với nhau.
" Chị thấy Lệ Đằng rất quan tâm em mà."
Kiều Nguyệt thở dài, lấy cái nĩa xiên một miếng táo, bỏ vào miệng ăn ngấu nghiến rồi mới trả lời cô.
" Nhưng mà anh ấy không yêu em." Cô gái chua chát nói.
Vâng, anh ta không yêu cô.
Tiêu Tiểu Diệp cũng lấy một miếng táo ăn. Mùi rượu hoà quyện cùng với vị ngọt thanh mang hơi lạnh của táo lan khắp khoang miệng.
" Ngon đúng không?" Kiều Nguyệt hỏi cô.
" Ừ." Cô gật đầu.
" Chị biết không, tình yêu cũng giống như miếng táo này vậy. Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy nó rất ngọt nhưng chỉ khi ta ăn vào mới biết, hoá ra nó còn có vị đắng nữa."
Tiêu Tiểu Diệp im lặng để cho cô gái kia bàn luận về tình yêu.
Trong phòng, đột nhiên thay đổi mùi hương. Hương men rượu cay nồng phả khắp nơi. Tiêu Tiểu Diệp nhìn bàn bên cạnh.
" Bọn họ lại bắt đầu pha chế " Ái tình" rồi." Kiều Nguyệt nhìn lướt qua rồi tiếp tục ăn táo.
Những li rượu vang màu hổ phách xếp tầng trên cái giá đặt giữa bàn. Phía dưới mỗi chén rượu là một cây nến trắng lớn. Người phục vụ đặt vào trong li rượu những nụ hoa hồng đỏ rực. Hoa và rượu hoà vào nhau một cách đẹp đẽ. Sau đó anh ta lấy zippo ( bật lửa) thắp nến.
Li rượu dần nóng, lăn tăn bóng nước. Rồi bùng cháy lên một ngọn lửa màu xanh lam rất đẹp đẽ. Nụ hoa hồng trong ngọn lửa nhìn rất tuyệt diệu. Cánh hoa không hề bắt lửa mà bắt đầu nở rộ ra.
Lệ Đằng và Bạch Niên Vũ mỗi người cầm lấy một li rượu. Mỉm cười uống cạn " ngọn lửa" xanh lam ấy. Bông hoa hồng nở lớn hơn, che hết toàn bộ miệng cốc lại. Sắc pha lê và đỏ của hoa càng thêm dụ hoặc.
Tiêu Tiểu Diệp kinh ngạc. Mấy cái loại rượu lửa này cô đã từng thấy và uống rồi nhưng chưa thấy loại nào được pha chế kì diệu như này.
Bạch Niên Vũ thấy cô nhìn chằm chằm vào li rượu, cười khẽ.
" Muốn thử không?" Anh nhìn cô, quyến rũ nói.
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
Phục vụ lại thắp thêm một ngọn nến nữa.
Bạch Niên Vũ đưa một li cho cô.
Tiêu Tiểu Diệp cầm li rượu, ghé môi xuống thành li, đổ " lửa" vào miệng.
Quả thực, li rượu rất " hoàn mĩ".
" Ngọn lửa" kia khi vừa vào khoang miệng thì đã trở về dạng lỏng. Rượu nóng nồng lên, thoang thoảng trong đó mùi hoa hồng nhẹ rất thơm. Rượu không quá nặng, nhưng uống vào lại khiến cho cô " đê mê".
" Rất ngon phải không?" Lệ Đằng hỏi cô.
" Rất ngon." Cô gật đầu, đặt cốc hoa hồng xuống.
" Đương nhiên rồi. Nó là niềm tự hào của tôi mà." Lệ Đằng cười, rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Kiều Nguyệt thì vẫn cắm cúi ăn táo. Dĩa táo ấy dưới " tác động" của cô nhóc đã hết sạch.
" Em đã uống thử nó bao giờ chưa?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi khẽ cô.
Kiều Nguyệt lắc đầu, " Lệ Đằng không cho em uống, bởi vì em chưa đủ tuổi để có thể chịu được nó."
Tiêu Tiểu Diệp cười, cuối cùng cô đã hiểu vì sao li rượu này lại tên là " Ái tình" rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...