Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh


Mạnh Xuân gửi địa chỉ cửa hàng Watsons cho Nhậm Xuyên ở trung tâm thương mại Vạn Đạt, nói thêm một câu: "Kiến nghị anh đến khoa tâm thần kiểm tra cẩn thận, có bệnh thì phải chữa."
Nhậm Xuyên hỏi: "Tã người lớn thì sao?"
Mạnh Xuân đáp: "Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có."
Nhậm Xuyên: "OK!"
Anh xác nhận lại một chút: "Có Hộ Thư Bảo không? Không phải Hộ Thư Bảo thì không được!"
Mạnh Xuân thật sự rưng rưng mà đáp lời: "Có."
Y cả đời này không muốn nhìn thấy ba chữ Hộ Thư Bảo nữa.

Chuẩn bị đâu vào đấy rồi, Nhậm Xuyên nhìn chính mình trong gương, vai rộng khoác lên sơ mi trắng, cởi hai nút áo trên cùng lộ ra một mảng nhỏ lồng ngực, tóc được vuốt gel bóng mượt rạng rỡ dưới ánh mặt trời, trẻ trung nhưng không mất sự chững chạc, đẹp trai nhưng không đa tình, khiến cho phụ nữ xuýt xoa, run chân, có thể nói là hình mẫu người yêu điển hình.

Nếu như bỏ qua việc bọn họ đi mua tã người lớn.

Nhậm Xuyên gõ vang cửa phòng bệnh đối diện, trong tay còn cầm một đóa hồng cướp được từ quầy y tá, dáng dấp giống như nam sinh cấp ba hẹn nữ sinh ra ngoài chơi, ngại ngùng lại có một chút ngây ngô, mà anh thân là một người đàn ông trưởng thành diễn ra bộ dáng này lại tạo ra ấn tượng đánh thẳng vào trái tim người khác.

Cửa phòng bệnh mở ra, Giang Hoàn lộ ra nửa khuôn mặt, quan sát Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới một lần.

Nhậm Xuyên trong đầu đắc ý dào dạt, đã chuẩn bị sẵn để tiếp nhận lời khen.

"Sao cậu có thể mặc như này!" - Giang Hoàn bỗng nhiên lên giọng, "Ung thư giai đoạn cuối phải chú ý giữ ấm! Lỡ mà sốt là sẽ ngủm củ đèo!"

Vừa nói, hắn vừa cởi cái áo bông to sụ màu sắc rực rỡ trên người ra quấn chặt lấy anh, lại đội thêm mũ len không sợi và một chiếc khăn quàng cổ hồng hồng đỏ đỏ, vốn dĩ là tổng tài phong lưu, trong nháy mắt liền biến thành bác gái bán quán lề đường.

Nhậm Xuyên: "..."
Phong thái nhà giàu sang trọng đâu mất rồi?
Trên đầu Giang Hoàn cũng đội mũ len vừa dày vừa nặng, hắn mang theo khẩu trang, đưa cho Nhậm Xuyên một cái: "Mang vào đi."
Được rồi, đến đây thì khuôn mặt đẹp trai cũng không thấy được, Nhậm Xuyên chết tâm, bản thân mình sáng sớm chuẩn bị cực khổ là vì cái gì?
"Năm phút nữa các y tá sẽ giao ca, chúng ta trong vòng năm phút phải mò tới được thang máy bên cạnh rồi lén chạy ra ngoài." - Giang Hoàn nói qua kế hoạch tác chiến, "Có vấn đề gì không?"
Nhậm Xuyên gật đầu tỏ vẻ biết rồi.

Năm phút đồng hồ đếm ngược bắt đầu, tám giờ đúng, các y tá giao ca, thang máy bên cạnh quầy y tá không còn một bóng người, Giang Hoàn cúi người như ăn trộm lén lén lút lút chạy tới thang máy, nhìn xung quanh một lần, sau đó giơ tay ra hiệu cho Nhậm Xuyên ở phía sai.

Nhậm Xuyên nghênh ngang đi tới.

Giang Hoàn bất mãn nhìn anh: "Cậu như vậy quá lộ liễu!"
Nhậm Xuyên muốn mắng người: "Cậu lén lén lút lút mới lộ liễu!"
Ting một cái, thang máy vừa đến, Nhậm Xuyên muốn đi ra ngoài liền bị Giang Hoàn kéo lại: "Từ từ, thám thính tình hình trước đã."
Có hai bảo vệ canh ở cổng, mắt liên tục nhìn qua nhìn lại người đi đường.

Giang Hoàn nghĩ biện pháp đối phó: "Làm sao bây giờ? Đầu tiên tôi đánh lạc hướng bọn họ, rồi sau đó cậu nhân cơ hội lén chạy ra ngoài."

Nhậm Xuyên tháo khẩu trang, mũ với khăn quàng cổ xuống: "Chỉ cần cậu cư xử như người bình thường thì bảo vệ không có cản lại được."
Giang Hoàn tính tình hơi cục súc, đẹp đến đâu cũng không che giấu được, thỉnh thoảng khiến người buồn cười nhưng Nhậm Xuyên lại thấy cực kì đáng yêu.

Lúc đi qua bảo vệ vẫn có chút căng thẳng, Nhậm Xuyên nhân cơ hội nắm chặt lấy tay Giang Hoàn, hai người đồng thời nắm tay nhau chạy ra cổng bệnh viện.

"Tự do!" - Giang Hoàn hô một tiếng, kéo Nhậm Xuyên đi bắt xe, "Đi, tới cửa hàng Watsons!"
Hắn trên xe taxi tự mình thắt chặt dây an toàn, sau đó nói với tài xế: "Bác tài, đi trung tâm Áo Chế."
Nhậm Xuyên: "???"
Anh vội vàng nói: "Khoan, bác tài, đi Vạn Đạt Plaza."
Sao mà đi trung tâm Áo Chế được, Mạnh Xuân bao cái cửa hàng Watsons ở Vạn Đạt Plaza mà, Nhậm Xuyên bảo: "Cửa hàng Watsons ở Vạn Đạt Plaza tiện hơn."
Giang Hoàn trong đầu sốt ruột, sao mà đi Vạn Đạt Plaza được, vậy cửa hàng Watsons hắn bao ở trung tâm Áo Chế phải làm sao, hắn bắt đầu khuyên ngược lại Nhậm Xuyên: "Cửa hàng Watsons ở trung tâm Áo Chế to hơn, nhiều tã hơn!"
"Vạn Đạt Plaza!"
"Trung tâm Áo Chế!"
"Vạn Đạt Plaza!"
"Trung tâm Áo Chế!"
Hai người bọn họ muốn cãi lộn đến nơi, vẫn là bác tài không chịu nổi trước: "Đi cả hai thì được chứ gì!"
Bác tài giải quyết dứt khoát, khởi động xe đi, Nhậm Xuyên nghĩ thầm vậy thì đi cả hai cái, cửa hàng Watsons ở trung tâm Áo Chế thì tùy tiện đi dạo, sau đó đi Watsons ở Vạn Đạt Plaza, Giang Hoàng muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu.


Nhậm Xuyên đã không ít lần vung tiền như rác vì người yêu, lúc chạm mốc 126, anh thậm chí còn đập mấy triệu trên sàn đấu giá chỉ để mua một cái nghe bảo là ống đựng bút mà nghệ nhân làm bình thủy tinh cấp 126 làm ra.

Ở trong mắt anh, không chỉ là chút tã người lớn, bao hết cả xưởng sản xuất tã cũng không có vấn đề gì.

Xuống xe taxi, bọn họ lại vì tranh nhau trả tiền mà thiếu chút nữa đánh nhau một trận, Giang Hoàn kiên trì: "Tôi trả!"
Nhận Xuyên giật mã QR WeChat của hắn: "Không không, tôi trả!"
Mã QR bị tranh tới tranh lui trên tay bọn họ, suýt nữa bị xé nát, tài xế không chịu nổi nữa: "Mỗi người một nửa! Trả xong rồi thì xuống xe! Tôi còn đi chạy đơn khác!"
Bọn họ cứ như vậy bị đuổi xuống xe, Nhậm Xuyên liếc nhìn Giang Hoàn, cảm thấy buồn cười.

Không nghĩ tới rằng chính mình sẽ có một ngày tranh nhau trả tiền xe với người khác, còn bị tài xế taxi đuổi xuống xe.

"Để tôi trả là được rồi." - Giang Hoàn không can tâm tình nguyện chuyện vừa rồi, Nhậm Xuyên là shipper giao đồ ăn, cần trả viện phí khổng lồ, vốn phải gánh rất nặng, sao có thể để anh tốn tiền ngoài lề.

Nhậm Xuyên nghĩ thầm Giang Hoàn là nhân viên quèn, lãnh lương cứng, ngã bệnh chính là chó cắn áo rách, sao có thể để hắn trả tiền xe: "Tôi có tiền."
Giang Hoàn nhìn anh: "Lương cậu bao nhiêu?"
Nhậm Xuyên suy nghĩ một chút: "Bốn ngàn? Năm ngàn? Sáu ngàn?"
Giang Hoàn: "...Hả?"
Nhậm Xuyên vội vàng giải thích: "Shipper có mùa ế mùa đắt hàng, mùa ế có thể kiếm bốn ngàn (~14tr), mùa buôn may bán đắt có thể kiếm sáu ngàn (21tr5)."
Giang Hoàn có chút kiêu ngạo: "Lương và thưởng của tôi có thế được sáu ngàn, so với cậu có tiền hơn."
Bác gái lao công làm cho Nhậm Xuyên lương tới mười hai ngàn (43tr), anh không nói gì, chỉ gật đầu với Giang Hoàn: "Vậy thì tiền xe đường về cậu trả đi."
Đi vào trung tâm Áo Chế, liếc mắt một cái là có thể thấy cửa hàng Watsons, Chung Niệm đã bao nơi này cả ngày, chỉ còn chờ Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đến.


Các nhân viên bán hàng đều học thuộc kịch bản từ trước, ra dáng hờ hững sắp xếp hàng hóa trên kệ, ánh mắt lại hướng về hai người ở cửa.

Giang Hoàn đứng mũi chịu sào đi ở phía trước, nói với Nhậm Xuyên: "Cứ tự nhiên."
Nhậm Xuyên vốn không muốn đi dạo ở đây, chỉ muốn nhanh đến cửa hàng Watsons ở Vạn Đạt Plaza mua tã người lớn, dạo được một vòng thì nghe tiếng Giang Hoàn ở sau lưng gọi: "Cậu xem! Tã ở đây nè!"
Nhân viên bán hàng đúng lúc xuất hiện, quy củ đọc lời thoại: "Ánh mắt của anh thật tinh tường, đây là loại tã mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi, mềm mại, thoải mái, siêu thấm hút, không hầm không nóng, không nổi mề đay, anh lấy hai cái dùng thử nhé?"
Nhậm Xuyên vừa nhìn giá tiền: "Mắc quá."
Anh lôi kéo Giang Hoàn: "Đi, chúng ta đi tới cửa hàng Watsons ở Vạn Đạt Plaza xem tiếp."
Giang Hoàn lập tức dùng ánh mắt ra hiệu với nhân viên bán hàng, cô tiếp nhận được tín hiệu: "À anh ơi, gần đây tiệm chúng em đang có hoạt động mua một tặng một đối với tã ạ."
Nhậm Xuyên lắc đầu một cái: "Mua một tặng một cũng mắc."
Nhân viên bán hàng khẽ mỉm cười: "Là mua một bịch tặng một thùng ạ"
Nhậm Xuyên: "..."
Giang Hoàn vỗ tay một cái: "Quá tốt! Ở đây mua luôn đi!"
Hắn lấy từ trên kệ một bịch rồi một bịch, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, nhìn về phía Nhậm Xuyên: "Cậu mặc size S, M hay L?"
Nhậm Xuyên làm sao biết bản thân mặc size gì, nhưng cảm giác cái này không khác với áo mưa là mấy, là mặt mũi của chính mình: "Ặc...!L?"
Giang Hoàn cầm mấy bịch size L đặt trong giỏ hàng, nhìn nhân viên bán hàng: "Tôi mua năm bịch, nhớ tặng năm thùng."
Cô nhân viên tiếp tục diễn kịch với hắn: "Vâng ạ, chờ một lát, tôi bảo người đi lấy cho anh."
"Khoan đã!" - Nhậm Xuyên gọi cô lại, lấy điện thoại mở ra thẻ WeChat: "Có thẻ thành viên thì được giảm giá không?"
Mua một tặng một muốn giảm giá cái gì nữa? Nhân viên tư vấn miễn cưỡng duy trì nụ cười: "Anh ơi, hàng hóa có giá đặc biệt thì không được giảm nữa ạ..."
Giang Hoàn ho khan hai tiếng sau lưng nhân viên tư vấn.

"Có thể giảm giá!" - Cô nhân viên đột nhiên đổi lời: "Anh muốn giảm bao nhiêu ạ? Hay có muốn tặng thêm mấy bịch băng vệ sinh không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui