“… Táng tận lương tâm, lòng lang dạ sói!”
“…”
“… Hạ lưu bỉ ổi, ghê tởm hết sức!”
“Cô đang lẩm bẩm cái gì đó?” Kể từ khi bước ra khỏi cô nhi viện thánh Mary, cô gái phía sau vẫn một đường lẩm nhẩm như tụng kinh những từ ngữ chửi
rủa hắn. Đi phía trước, Ôn Mỹ Phách dừng bước, cười như không cười nhìn
cô.
“Tôi nói anh táng tận lương tâm, lòng lang dạ
sói!” Nhìn chằm chằm nụ cười chói mắt của hắn, Đường Hiểu Dạ cũng không
nhẫn nhịn được nữa liền đem toàn bộ bất mãn trong bụng nói ra.
“Hiểu Dạ!” Không nghĩ tới cô sẽ nói chuyện lớn tiếng như thế với chủ tịch trên đường lớn, Lương Cảnh Sách vội vàng ngăn cản.
“A! Thì ra là cô đang bực bội vì chuyện ở cô nhi viện” Đối với giọng nói
tức giận của cô, Ôn Mỹ Phách cũng không có giận, chỉ là mỉm cười nhìn
lại.
Loại khuôn mặt tươi cười này, loại khuôn mặt
tươi cười ghê tởm này… thật giống như hắn vẫn đang đợi cô phát tác.
Nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao hắncứ thích chọc giận cô vậy?
“Anh quyết cự tuyệt yêu cầu của viện trưởng Vương cho bằng được, anh rốt
cuộc có còn một chút tính người hay không?” Đường Hiểu Dạ kích động hỏi.
Tròng mắt đen thâm thúy sâu thẳm, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt chói lọi của cô. Ôn Mỹ Phách mỉm cười, nói: “Tôi là thương nhân, không phải là
nhà từ thiện, mọi việc dĩ nhiên phải lấy ích lợi ưu tiên lên hàng đầu.
Cho dù tôi muốn làm nhà từ thiện, trước hết cũng phải có tiền”
“Tập đoàn Hán Hoàng còn chưa đủ nhiều tiền sao? Rốt cuộc anh cần bao nhiêu
tiền mới đủ thỏa mãn?” Đường Hiểu Dạ hừ lạnh “Cho đến khi chết ngộp
trong đống tiền mới vừa long anh hả?”
“Cô muốn nói
cái gì?” Tuyệt không để ý cô đang rống to với mình trên đường cái,giọng
nói của Ôn Mỹ Phách vẫn bình thản như trêu tức người khác.
“Số tiền cô nhi viện thánh Mary nợ tập đoàn Hán hoàng, đối với anh mà nói
bất quá cũng chỉ là long gà vỏ tỏi. Tại sao anh còn không chịu giơ cao
đánh khẽ? Người có năng lực nên biết ra tay trợ giúp kẻ yếu thế, đây là
nhân nghĩa thường tình không phải sao?”
Thú vị nhìn cô, Ôn Mỹ Phách cũng không có ngay lập tức trả lời vấn đề đó.
Thì ra là đây chính là bộ dáng tràn đầy chính nghĩa, quả nhiên rất chói
mắt! Cùng ấn tượng của hắn trong mắt người ngoài hoàn toan khác nhau!
“Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện rất đỗi bình thường” Hắn mỉm cười.
“Tôi biết, nhưng tập đoànHán Hoàng cũng không phải là thiếu chút tiền cỏn
con kia.Mà số tiền cỏn con đó lại liên quan đến sự tồn vong của cô nhi
viện thánh Mary, anh rốt cuộc có còn lương tri hay không? Có bao giờ anh nhìn những khuôn mặt tươi cười non nớt của những đứa trẻ kia chưa?”
Đường Hiểu Dạ giận đến mặt đỏ rần.
“…”
“Trong mắt anh, ngoại trừ tiền rathì cũng không còn những cái gì khác sao?”
Đôi mắt đẹp giận dữ của Đường Hiểu Dạ như phun ra lửa.
“Hiểu Dạ, em đừng nói nữa” Thấy cô càng nói càng quá đáng, Lương Cảnh Sách vội vàng quát bảo.
“Cho dù tôi có đáp ứng thư thả nợ thêm một năm nữa thì như thế nào? Bọn họ
cuối cùng cũng chống đỡ không nổi” Lời của hắn rất tàn khốc nhưng cũng
là sự thật, đây là nhận thức mà hắn đã khắc sâu trong những năm này.
Không biết tự lập, chỉ muốn tìm kiếm trợ giúp từ người khác thì cả đời cũng đứng vững được.
“Anh không đồng ý thì làm sao biết cô nhi viện đó chống đỡ không nổi?” Đường Hiểu Dạ không phục hỏi ngược lại.
“Cô rất muốn giúp viện trưởng Vương?” Ôn Mỹ Phách nhướng mi hỏi lại.
“Chỉ cần là con người thì sẽ muốn giúp đỡ” Đường Hiểu Dạ cắn răng trả lời.
Miệng lưỡi thật bén nhọn như một con mèo hoang. Đây không phải là cô đang nói móc hắn không phải người sao?
“Mắc công cô nói tôi không có lương tâm, thôi thì chúng ta làm một cuộc giao dịch đi?” Nụ cười của Ôn Mỹ Phách rực rỡ đến mức khiếncho da đầu người
ta tê dại.
Quả thật sáu trăm vạn đối với tập đoàn Hán hoàng mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là long gà vỏ tỏi, nhưng cô nghĩ
rằng sáu trăm vạn thật dễ kiếm lắm sao?Mỗi đồng tiền mà Tập đoàn Hán
hoàng kiếm ra cũng là nhờ vào sự cực khổ của toàn thể công nhân viên!
“Giao dịch gì?” Vừa thấy được nụ cười mà mình căm ghét kia, Đường Hiểu Dạ lập tức hỏi một cách đề phòng. Cho dù cô biết không nhiều về Ôn Mỹ Phách
nhưng quá hiểu sau lưng nụ cười như thế của hắntuyệt không đơn giản.
Cáo chúc tết gà, chính là loại khuôn mặt tươi cười đầy gian trá đó!
“Trong một tháng, cô nếu có thể giúp cô nhi viện thánh Mary trả trượcmột nửa
tiền nợ, cũng chính là ba trăm vạn, phần còn lại tôi sẽ không thu hồi.
Mặc khác, tôi sẽ quyên tặng ba trăm vạn cho cô nhi viện” Ôn Mỹ Phách
nhếch mi.
“Anh mà tốt như vậy à” Vẻ mặt Đường Hiểu Dạ đầy nghi ngờ.
“Tôi không đùa” Chính nghĩa!Một thứ đã bị hắn vứt bỏ rất lâu trước đây, hắn
thật tò mò loại tính cách này có còn tồn tại trong xã hội hay không.
Có nên không? Cái gọi là chính nghĩa nói toạc ra bất quá chỉ là không biết lượng sức minh. Chính trực cùng chính nghĩa, trừ bỏ sẽ khiến vết thương của mình lở loét bênngoai ra thì những cái khác không đúng chút nào.
Bởi vì thực tế rất tàn khốc, vô tình, cho nên mới phải nói ‘không gian
không phải thương nhân’.
“Nếu như tôi không làm được?” Đường Hiểu Dạ cẩn thận hỏi.
Nói giao dịch cùng Ôn gian thương tốt nhất là phải nói cho rõ ràng, để
tránh mình bị bán đi mà còn ngây ngốc giúp đỡ hắn đếm tiền.
“Nếu cô không làm được, nhất định phải làm đầy tớ của tôi một tháng” Ôn Mỹ
Phách thu lại nụ cười, vẻ mặt rất thật tình, đôi mắt phát sang chói lọt
khóa chặt trên người cô “Cái gọi là đầy tớ chính là ‘tuyệt đối’ phục
tùng tôi, tôi nói cái gì thì cô phải làm theo cái đó, không được cãi
lời”
Nếu cô thua, có nghĩa là trên đời này vốn dĩ
không có tinh thần trọng nghĩa chân chính, mà hắn sẽ vẫn tiếp tục làm
gian thương của mình, thuận tiện giày xéo lòng tự ái kiêu ngạo của cô.
Lấy vài trăm vạn tiền nợ của cô nhi viện thánh Mary đánh cuộc với cô, nhưng thật ra là lấy một khoảng lợi nhuận kinh người của hắn đánh cược. Có
nghĩ cô cũng không nghĩ ra.
Đó cũng không phải chỉ là mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, mà là rất rất nhiều cái vạn đó!
Cắn môi không nói chuyện, Đường Hiểu Dạsuy nghĩ rất chân thành.
Không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ là cô cảm thấy dường như trong đó có bẫy.
“Tôi nói trước, khoản tiền này phải do cô tự nghĩ biện pháp kiếm lấy, không
được kêu gọi quyên góp cũng không được đi mượn, nếu không thì giao dịch
giữa chúng ta sẽkhông được tính. Cô hiểu chưa?” Tiếng chưa dứt, ánh mắt
của Ôn Mỹ Pháchchỉ có đầy toan tính liếc về phía Lương Cảnh Sách, ý tứ
cảnh cáo đầy hàm xúc.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của hắn,Lương Cảnh Sách lập tức lúng túng liên tục chải tóc.
“Sao? Muốn nhận khoản giao dịch này không?” Ôn Mỹ Phách hỏi lại lần nữa.
Khoản giao dịch này bất luận như thế nào thì cô cũng tương đối có lời, đây
cũng là một khoản tiền xoay vòng thâm hụt của hắn trong năm năm tới.
“Được, tôi chấp nhận” Chần chờ ba giây, Đường Hiểu Dạ dùng sức gật đầu, ánh
mắt như chứa ánh lửa nhìn hắn một cách kiên định”Tôi nếu không có cách
nào làm được, coi như cứ làm đầy tớ của anh một tháng thôi. Ngược lại,
tôi hi vọng anh có thể giữ được lời hứa của mình” Cô nhếch chiếc cằm nhỏ của mình lên.
Cho dù thất bại thì chẳng qua cũng chỉ là làm đầy tớ của hắn, một thángnhịn nhục cũng trôi qua rất nhanh. Thế
nhưng nếu thành công, cô có thể cứu cô nhi viện thánh Mary một mang,
chịu một chút thiệt thòi thì có là gì đâu!
“Thành giao” Bờ môi của Ôn Mỹ Phách nhếch lên một nụ cười kỳ lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...