Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Bà Cố Vân La trầm ngâm một lúc dường như không biết nên mở lời như thế nào. Trong lòng Cố Thiên Tầm bỗng thấy nghi hoặc, cô ngẩng đầu, chợt thấy mắt bà đã đỏ hoe từ lúc nào.

“Thiên Tầm, mẹ nghe nói... con định kiện Tư Lam, có phải vậy không?” Cuối cùng bà cũng lên tiếng.

Cố Thiên Tầm sững người một lúc không nói gì, cô chỉ im lặng nhìn bà Cố Vân La, đợi bà nói tiếp.

Không cần hỏi cũng biết chuyện này là do Tần Tư Lam nói với bà. Cô ta thật thông minh, có thể nắm trúng điểm yếu của bà!

“Thiên Tầm, nó là em gái con, con không được làm bậy.” Bà Cố Vân La bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ nhưng bà vẫn muốn nói cho hết.

Cố Thiên Tầm cảm thấy lồng ngực như có ai đó bóp nghẹt.

Cô cười nhạt. “Con không cảm thấy mình làm như vậy là làm bậy, mẹ, mẹ có hỏi nó rằng tại sao con lại kiện nó không?”

“Còn chưa kịp hỏi thì con đã về rồi.”

Cố Thiên Tầm cười mà lòng đắng nghét. Còn chưa kịp hỏi gì mà bà đã bảo vệ đứa con gái kia theo bản năng.

“Lần này con không thể tha thứ cho nó được. Mẹ, con không muốn nói chuyện này nữa.” Mắt cô xám lạnh lại: “Mẹ, hay con đưa mẹ đi dạo một lúc nhé?”

“Giờ mẹ làm gì còn tâm trạng nào mà đi dạo chứ? Thiên Tầm, con nói cho mẹ biết đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Bà Cố Vân La nắm chặt lấy tay cô. “Nó đã làm gì mà khiến con tức giận đến mức phải kiện nó ra tòa? Nó là em gái con đấy!”

Bà cố tình nhấn mạnh những từ cuối cùng như thể sợ rằng cô quên mất chuyện này.

“Em gái? Mẹ, mẹ thấy nó có coi mẹ là mẹ, coi con là chị nó không?” Tâm trạng Cố Thiên Tầm kích động lên. “Nếu trong lòng nó có một chút suy nghĩ nào coi con như chị của nó thì nó đã không nửa đêm gọi con ra rồi bỏ thuốc khiến con...”

“Khiến con làm sao?” Bà hỏi dồn.

“Lúc con tỉnh lại thì đang ở trong khách sạn với Cảnh Nam Kiêu...” Cô nói ra điều này một cách tuyệt vọng, mắt tối sầm vào. Đến bà Cố Vân La cũng chấn động trong giây lát, bà không tin nổi. “Con có nhầm không đấy? Nó sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”

Cố Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì, cũng không còn sức để nói nữa.

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng can thiệp vào nữa, giờ con sẽ đi xét nghiệm máu sau đó liên hệ luật sư, mẹ nghỉ ngơi giữ gin sức khỏe đi.”

Bà Cố lúc này vẫn còn đang kinh ngạc trong những lời nói vừa nãy của cô, Thiên Tầm và Nam Kiêu...

Thật sự là do Tư Lam làm hay sao?

Bà thật sự không dám tin.

Bà lại nghĩ đến những phản ứng vừa nãy của Cố Thiên Tầm, rõ ràng đã phải chịu một đả kích rất lớn. Nó vốn là một đứa trẻ có lòng tự ái cao, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy chắc chắn trong lòng rất khó chịu.

Nhưng...

Nếu thật sự kiện ra tòa, chắc chắn Tư Lam sẽ phải chịu sự điều tra thẩm vấn. Con gái bà còn trẻ như vậy...

“Thiên Tầm!” Đến lúc bà kịp định thần lại thì Cố Thiên Tầm đã bước ra đến cửa. Nghe thấy tiếng mẹ gọi mình, cô liền ngừng lại, bàn tay nắm lấy nắm tay cửa bỗng cứng đờ lại.

Quả không ngoài dự liệu....

Bà lên tiếng cầu cạnh. “Mẹ biết giờ trong lòng con đang rất khó chịu, nhưng... cho dù thế nào đi nữa mẹ vẫn hy vọng con nể tình mẹ mà tha cho nó một lần!”

Cố Thiên Tầm nhắm mắt lại, cô nghe thấy giọng nói của mình đang run lên. “Mẹ, người gây ra tội là nó! Con mới là người bị hại!”


“Mẹ biết, mẹ biết hết! Con xảy ra chuyện như vậy trong lòng mẹ cũng khó chịu không kém gì con. Nhưng Thiên Tầm, đây là do mẹ nợ nó!” Giọng bà run rẩy như đang cắn rứt lương tâm, bà lên tiếng cầu xin. “Bao nhiêu năm nay mẹ đã nợ nó! Coi như mẹ cầu xin con, lần này... con hãy tha cho nó!”

Sự bao che của bà thực sự không thể rõ ràng hơn.

“Con xin lỗi. Từ trước đến giờ con chưa từng nợ nó.”

Nói xong, Cố Thiên Tầm đóng cửa phòng bệnh lại. Vừa bước ra khỏi cửa một bước liền nghe thấy sau lưng một tiếng cộp vang lên, tim cô thắt lại, không dám tin vào tai mình, quay đầu lại nhìn.

Bà Cố Vân La quỳ trên nền đất, nhìn cô với ánh mắt van xin. Vào giây phút đó, tim cô như vỡ vụn, cảm giác không thở được.

Bà làm như vậy, cô thực sự không chịu nổi.

Tần Tư Lam rốt cuộc tài giỏi đến đâu mà có thể khiến cho bọn họ từng người một đều bị giày vò khổ sở đến mức này?

Nước mắt ướt nhòe mi, cô nhìn vào mắt bà rồi cuối cùng không nói gì nữa, mở cửa chạy đi.

Tiếng gọi của bà không ngừng vang lên sau lưng, cô không hề ngoái đầu lại, tim cô giờ đã hỗn loạn rồi.

Cô biết...

Cô đã bị Tần Tư Lam đánh trúng tử huyệt rồi.

...........

Đêm càng lúc càng lạnh dần.

Bên ngoài cửa sổ, gió không ngừng thổi như báo hiệu một mưa sắp ập đến.

Cố Thiên Tầm khoác thêm một chiếc áo nữa, ngồi trên sofa vẫn cảm thấy rất lạnh. Cố Thiên Hàn ngồi bên cạnh cô, xem tivi bỗng cậu rùng mình ớn lạnh.

Thiên Tầm đang đắm chìm trong tâm trạng đau thương và hỗn loạn của mình nên không phát hiện ra sự bất thường của cậu ngay.

Một lúc sau, cậu lại run bần bật lên, đến lúc này thì cô đã chợt nhận ra điều đó. Cô quay lại nhìn đôi môi trắng nhợt của cậu dường như rất lạnh, cả người đều đờ đẫn không chút sức lực, thân người lúc thường đều ngồi thẳng ngay ngắn giờ đây lại khom xuống, hai cánh tay co ro ôm lấy cơ thể.

“Em lạnh lắm à?” Cố Thiên Tầm lập tức kéo chăn ra đắp lên người cậu. Cô đưa tay ra sờ thử lên tay cậu rồi nhăn mặt. “Sao lạnh ngắt thế này? Không phải trước giờ em máu nóng nên không sợ lạnh à?”

“Chắc là mùa đông này đến đột ngột quá.” Cố Thiên Hàn cố giả bộ tự nhiên, nặn ra một nụ cười. “...nên em chưa thích ứng được.”

“Vậy để chị mở mát sưởi cho em.” Cố Thiên Tầm lo đôi chân của cậu cứ mỗi khi chịu lạnh sẽ bị đau nhức. Cô với tay bật máy sưởi rồi nói: “Em ngồi đây nhé, chị đi lấy nước nóng cho em ngâm chân.”

“Vâng.” Cố Thiên Hàn thều thào đáp một tiếng. Thiên Tầm vội vàng chạy vào nhà tắm.

Không lâu sau cô bước ra, nhưng Cố Thiên Hàn đã ôm chặt chăn nhắm nghiền mắt nằm trên sofa.

Trong giấc mơ cậu rõ ràng là ngủ không yên giấc, xem chừng vẫn còn rất lạnh, cậu vẫn luôn ôm chặt lấy người.

Có gì đó kỳ lạ.

Nhiệt độ trong phòng nóng như vậy, đừng nói cậu mà ngay cả người vốn dĩ sợ lạnh như Cố Thiên Tầm cũng thấy nóng toát mồ hôi rồi.

Hơn nữa lúc này trông Cố Thiên Hàn có vẻ rất yếu, mắt cậu hơi thâm.

Mấy ngày nay cậu không ngủ được hay sao? Nhưng rõ ràng là lúc rảnh rỗi cậu toàn ngủ trên sofa mà.


Cô để chậu nước cạnh chân cậu trước rồi mới cởi bỏ áo khoác ngoài ra. Khẽ xoa đầu em, đến khi thấy rõ em không bị sốt hay cảm thì cô mới thở phào đắp thêm chiếc áo lên người cậu.

Cô cúi xuống nhìn gương mặt hồn nhiên đang ngủ của cậu.

Thực sự thì nhìn kỹ cậu và Mộ Dạ Bạch cũng có nhiều nét giống nhau, chỉ là... cậu không có vẻ chững chạc và uy nghiêm như anh, và có thêm nhiều phần thân thiện hơn anh.

Cứ nghĩ đến anh là tim cô đau nhói...

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, sợ rằng cứ nghĩ như vậy thì đêm nay sẽ dài và càng đáng sợ.

Hít vào sâu một hơi, cô khó nhọc rời suy nghĩ đó đi, sau đó cẩn thận để chân Thiên Hàn vào trong chậu nước ấm. Làn nước nóng ngập lấy chân khiến cậu động đậy, mi mắt dần mở ra.

“Làm em thức giấc à?” Cố Thiên Tầm giơ tay với lấy điều khiển tắt tivi đi.

Cả căn phòng bỗng trở nên yên lặng.

“Không, em chưa ngủ.” Cậu rất cố gắng day day trán, lấy lại tinh thần.

“Có phải gần đây em đã mệt quá rồi không?” Cố Thiên Tầm ngồi xuống bên cạnh, lo lắng nhìn cậu. “Thiên Hàn, ngày mai chúng ta đi bệnh viện khám sức khỏe cẩn thận nhé. Chị cảm thấy gần đây em đã quá mệt rồi.”

Mắt Cố Thiên Hàn bỗng thoáng qua một tia nhìn khác lạ. Cuối cùng cậu mỉm cười, nói: “Chỉ là gần đây công ty có quá nhiều chuyện thôi, nhưng nếu chị không yên tâm thì em sẽ đi.”

Hàng lông mi của cậu khẽ động đậy, rồi cậu nói thêm vào một câu. “Nhưng không phải là ngày mai, ngày mai công ty vẫn còn nhiều việc lắm, vừa mới thu âm xong bài hát, sắp sửa phát hành rồi.”

Giờ điều duy nhất mà cậu có thể làm đó là không ngừng kéo dài tấn bi kịch này càng lâu càng tốt.

“Ngày mai không được thì chỉ đành đợi đến cuối tuần sau chị mới rảnh được.”

“Vậy thì để tuần sau cũng được ạ.”

Cố Thiên Hàn nhìn gương mặt tiều tụy của chị, xót xa hỏi: “Anh chị... thật sự không kết hôn nữa sao?”

Trước mặt em trai, cô rất ít khi che giấu cảm xúc. Bị cậu hỏi như vậy, sống mũi cô cay cay, chỉ biết cười đau khổ, lắc đầu: “Bọn chị...”

Ngừng một lúc, cô nói qua làn nước mắt: “Sau này sẽ không liên lạc nữa.”

Chỉ mấy từ đơn giản mà nói ra lại đau lòng đến vậy, đau đến mức như dao cắt, như thể trong phút chốc cắt đi một mảnh trái tim cô vậy.

Vết thương lòng không ngừng rỉ máu.

Đúng như anh nói, nếu bảo hoàn toàn không để bụng là chuyện không thể. Anh không làm được, còn cô sao nỡ để anh phải chịu uất ức thiệt thòi như vậy?

Cố Thiên Hàn còn chưa kịp nói gì thì điện thoại bỗng reo lên.

Tiếng chuông đột ngột reo lên phá tan bầu không khí trong phòng.

Cố Thiên Tầm ngồi đó một hồi lâu vẫn không cầm điện thoại lên nghe. Cô không biết giờ tâm trạng mình như thế nào nữa, cô không dám động vào điện thoại!

Trong lòng đang mong đợi điều gì, thực sự cô hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ là...


Điều cô sợ nhất là càng hy vọng lại càng thêm thất vọng.

Anh ấy...

Có lẽ sẽ không gọi tiếp cho cô đâu nhỉ? Cả ngày nay bọn họ cũng đã không liên lạc gì rồi...

Không biết chừng là mẹ cô gọi.

Cố Thiên Hàn nhìn cô một cái rồi cầm điện thoại trên bàn lên. Cậu nhìn màn hình rồi gọi: “Chị, là anh ấy.”

Ánh mắt cô khẽ xao động.

“Chị nghe đi.” Cố Thiên Hàn không cho cô thời gian để do dự nữa, nhấn nút nghe rồi áp lên tai cô.

Phút chốc cô cảm thấy như ngừng thở.

Cô cầm lấy điện thoại, ra đứng cạnh cửa sổ.

Cả hai đều im lặng. Trong màn đêm tĩnh lặng, Cố Thiên Tầm nghe được cả tiếng thở ngày càng nặng nề của anh. Còn chưa lên tiếng nói chuyện mà cô đã thấy sống mũi cay cay.

Không muốn để cho anh nghe thấy tiếng thở bất ổn của mình, cô lấy tay bịt tai nghe lại, mắt cô nhìn ra xa, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Chỉ mới ngày hôm trước thôi, bọn họ thâm chị còn hạnh phúc cùng nhau nghĩ cách lấy trộm sổ hộ khẩu để đi đăng ký kết hôn, vậy mà giờ đây... tình yêu của bọn họ đã bị bức đến bên bờ vực thẳm một cách tàn nhẫn...

Trước mặt đã không còn đường để đi tiếp nữa.

Chỉ là còn những tháng ngày u ám...

“Em đang ở đâu?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự trầm uất và nặng nề trong đó.

“Anh muốn gặp em.” Ngừng một lúc rồi anh nói tiếp: “Thực ra là... anh nhớ em.”

Ba từ cuối cùng anh nhấn mạnh rất rõ ràng như thể sợ cô không nghe thấy.

Tim cô thắt lại, Cố Thiên Tầm đứng dựa vào góc tường, giờ bịt chặt tai nghe không còn tác dụng nữa, cô cắn răng vào tay mình để che đi những tiếng nấc nghẹn ngào.

Mu bàn tay cô lập tức hiện ra dấu răng sâu rõ ràng.

Cô cũng nhớ anh...

Nhớ đến mức tim như muốn nát vụn ra, nỗi nhớ như một cây dây leo có độc, chặt lại mọc lên, càng không thể nào... dứt bỏ được...

“Dạ Bạch...” Cô lên tiếng, giọng nói nức nở. Hai chữ từ miệng cô phát ra đó khiến hơi thở của anh càng trở nên nặng nề hơn.

Cô nắm chặt điện thoại, nói như đã hạ quyết tâm: “Chúng ta.. dừng lại ở đây thôi, sau này...

“Em xuống đây.” Lời nói của cô bị ba từ ngắn gọn cắt ngang. Cô sững sờ, đầu dây bên kia truyền đến tiếp giọng anh: “Nếu em ở nhà thì bây giờ xuống dưới lầu nói chuyện với anh ngay.”

Anh đang ở dưới lầu?!

Cô thì qua cửa sổ nhìn, lúc này mới phát hiện ở đây không nhìn thấy được. Cô vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình rồi vén rèm nhìn xuống, anh mặc một chiếc áo gió, đứng đó trong màn đêm.

Chỉ là...

Bên cạnh không có xe của anh.

Anh đứng hiên ngang ở đó, tay cầm điện thoại. Cô không nhìn rõ nét mặt anh lúc này, nhưng bóng người đứng sừng sừng giữa màn đêm đó khiến trong lòng cô vô cùng khó chịu.

“Anh đợi em, em xuống ngay đây.” Cô không biết ngoài lời xin lỗi ra thì nên nói gì khác với anh, hoặc còn có thể nói gì khác nữa.

Nhưng... cô muốn gặp anh!


Ý nghĩ này đánh bại tất cả mọi thứ khác, nó xâm chiếm toàn bộ trái tim cô.

Cô chỉ mặc trên người độc bộ đồ ngủ mỏng manh, cứ thế chạy xuống dưới. Cố Thiên Hàn ở đằng sau nhắc cô mặc áo khoác vào cô đều không nghe thấy gì nữa, chạy nhanh như một cơn gió lao xuống tầng.

Cố Thiên Hàn nhìn theo bóng người cô mà lòng xót xa.

Yêu sâu đậm như vậy mà phải chính miệng nói ra hai từ chia tay, đối với cô mà nói e rằng điều đó còn đau khổ hơn phải chịu cực hình.

Chạy thẳng một mạch xuống đến cửa, khi cách anh còn khoảng 4-5 mét nữa thôi, bước chân cô bỗng dừng lại, cô cố lấy lại hơi thở và tâm trạng bình thường.

Cách ngọn đèn đường, cô nhìn anh không chớp mắt.

Bên trong chiếc áo gió màu da là chiếc sơ mi và quần bò đơn giản. Sự ăn mặc đơn giản đó lại càng bộc lộ rõ hơn khí chất của anh.

“Thiên Tầm, là em phải không?”

Anh quay người lại, ánh mắt nhìn vào bóng người cách đó không xa. Anh cố gắng nheo mắt lại để nhìn rõ hơn nhưng mọi thứ trước mặt đều mơ hồ mờ ảo như cách một màn hơi nước, khiến anh không nhìn rõ được gì nữa.

Anh không dám chắc, chỉ đành bất lực gọi một tiếng. “Thiên Tầm?”

Cố Thiên Tầm chỉ nghĩ rằng do ánh đèn quá tối mới như vậy, nghe anh gọi tên mình, cô lập tức bước ra, đáp: “Em đây.”

Cô bước đến gần bên anh rồi dừng lại.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô.

Ánh đèn sáng hơn rất nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng dần hiện ra rõ nét hơn trước mắt anh.

Tạ ơn trời đất!

Ít nhất anh vẫn còn có thể nhìn thấy cô một cách rõ ràng!

Anh đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Vòng tay ấm áp của anh ôm chặt lấy cô, cô thoáng giật mình, nước mắt lăn dài trên má. Cô muốn giãy ra nhưng lại bị anh ôm lấy chặt hơn. “Đừng giãy giụa nữa!”

Anh khẽ nói, mở áo khoác ra, dùng hai vạt áo bao lấy người cô.

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt long lanh những đau khổ. “Để anh ngắm nhìn em thật kỹ.”

Đến ngay cả người có kinh nghiệm dày dặn như giáo sư Phong còn không dám khẳng định rằng sau khi phẫu thuật mắt anh có thể sáng lại như bình thường được... Lúc này, điều duy nhất mà anh có thể làm đó là dùng mọi cách để khắc ghi gương mặt mà anh trân quý nhất này vào sâu trong trí nhớ.

Cố Thiên Tầm lúng túng nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt của anh, cô nói như van xin: “Anh đừng nhìn em như vậy...”

Đôi mắt đó như thể nhìn xuyên thấu qua cô vậy, đến mức chuyện khiến cô mất mặt và đau khổ của ngày hôm qua dường như đã tan biến.

“Thiên Tầm, anh hứa với em...” Anh đột nhiên lên tiếng, ngón tay dài nâng cằm cô lên, để gương mặt cô ngang tầm mắt mình. “Chúng ta sẽ không kết hôn.”

Như sợ cô hiểu lầm, anh nói thêm: “Sau này anh sẽ không nhắc đến chuyện kết hôn nữa...”

Cô lặng người.

Bao phủ lấy thân người cô là hơi ấm của anh, nhưng...

Tim cô cùng máu chảy trong huyết quản lúc này bỗng như đông cứng lại từng tấc từng tấc một...

Cô cảm thấy bản thân thật nực cười, rõ ràng đây là điều mà cô mong muốn, hơn nữa nó còn là kết cục tất nhiên phải xảy đến đối với bọn họ, nhưng...

Nghe anh nói vậy, lòng cô bỗng đau như bị ai đó xé miệng vết thương ra...

Cố Thiên Tầm, đây là kết cục tốt nhất cho cả hai! Cô vốn là hiểu rõ điều đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận