Nhưng ông ta còn có thể làm được gì chứ, dù ông có làm việc chăm chỉ như thế nào đi nữa cũng chính là một đức tính, nhưng mấu chốt là ông ta làm việc chăm chỉ để làm gì?
Dù có cố gắng thế nào cha cũng sẽ không giao sản nghiệp Mộ gia cho ông, anh cả còn không xé xác ông ra sao?
Nếu ông ấy không làm việc chăm chỉ, cha ông, cũng sẽ không đuổi ông ra khỏi nhà họ Mộ, trước mắt có bao nhiêu người làm việc chăm chỉ cho nhà họ Mộ, ông ta chỉ cần ngồi một chỗ và hưởng. thụ thành quả không phải tốt hơn sao? Có phước mà không hưởng, ông ta là kẻ ngốc sao?
'Tuy nhiên, việc con trai khăng khăng chống. đối mình, đây là chuyện mà ông ta cực kỳ không thích.
Phạm Quyên Nghiên cười nhẹ:
"Được rồi, anh lúc nào cũng như vậy, anh cần gì so đo với một đứa trẻ chứ?"
Đương nhiên Phạm Quyên Nghiên biết rõ lúc nào nên lên tiếng giả vờ khuyên ngăn. Cao An Tình cũng nói theo: 'Trí Thành, Hi Thần nhà anh cũng
Phạm Thừa Nghiệp cũng cau mày không vui nói:
"Đúng là phụ nữ không hiểu chuyện, cho dù có tuyệt vời đến đâu, trước tiên cũng phải làm một người con trai tốt!"
Hai vợ chồng đã đi cùng nhau hơn hai mươi năm, tất nhiên họ biết cách giúp Phạm Quyên Nghiên xây thang, cũng rất biết chọc vào chỗ ngứa của Mộ Trí Thành.
'Vẻ mặt của Mộ Trí Thành quả nhiên trở nên. kiêu ngạo hơn.
Mộ Hi Thần đứng ở cửa lẳng lặng nghe, từ nhỏ đến lớn đều là một vở kịch, buồn cười nhất là cả đời Mộ Trí Thành trở thành con rối trong vở kịch. của người khác nhưng lại vui vẻ như vậy.
Mộ Hi Trì, Mộ Hi Mạn và Phạm Hiểu Tinh chạy xuống tầng dưới.
Mộ Hi Mạn ngồi trên tay ghế sô pha bên cạnh Trí Thành:
"Bố, nhà của anh hai rất lớn, nhưng một số phòng trên lầu hai đều bị khóa lại rồi, chắc là phòng của anh hai."
“Đều là người nhà, sao lại phải khóa cửa chứ?
Mộ Trí Thành nghe vậy không vui.
“Trí Thành, không cần phải bắt bẻ như vậy, dù sao đây cũng là nhà của Hi Thần, chúng ta vốn chỉ là đến đây làm khách mà thôi. Làm khách cũng phải cư xử như khách khí một chút, ba người các con nghe thấy rõ chưa? Không được tùy tùy. tiện tiện động vào đồ của anh hai các con.”
Phạm Quyên Nghiên lên tiếng thuyết phục Mộ Trí Thành, sau đó quay sang dặn dò hai anh chị em Mộ Hi Trì và Phạm Hiểu Tỉnh.
Ba người họ ngoan ngoãn gật đầu sau đó lại bỏ đi.
Mộ Trí Thành thở dài với Phạm Thừa Nghiệp:
"Quyên Nghiên lúc nào cũng nuôi dạy trẻ con tốt như vậy, còn đứa con trai nổi loạn của tôi, chao. ôil Thật là khiến cho người khác phiền chết, nhưng may mắn cuối cùng nó cũng có chút tiến bộ. Nếu nó ngoan ngoãn bằng một nửa Hi Trì thôi thì không phải chỉ được như hôm nay thôi đâu.
Phạm Thừa Nghiệp gật đầu:
“Đó là nhờ Quyên Nghiên rất giỏi trong việc kỷ luật con cái, thậm chí bố tôi thường nói rằng Hiểu Tỉnh có thể có triển vọng như vậy là nhờ nó đã lớn lên bên cạnh dì của nó."
Phạm Quyên Nghiên đang một mình nói chuyện với ba đứa trẻ, giả vờ như không nghe thấy mấy người bên cạnh nói chuyện nhưng trên môi bà ta luôn nở một nụ cười.
Sắc mặt của Cao An Tình không tự nhiên, ý Phạm Thừa Nghiệp là sao? Con gái tôi có được thành tựu ngày hôm nay là nhờ có dì dạy dỗ tốt, vậy mẹ nó thì sao?
'Tuy nhiên nhà họ Phạm mọi thứ đều phải dựa vào nhà họ Mộ, bọn họ sao đám để cho người chị lấy chồng giàu phải mang tiếng xấu chứ? Chính bà ta cũng phải ngả mũ trước lương tâm của mình.
Nghe chồng nói mà bà chỉ biết cười. ngượng.
Bà Trương thấy Mộ Hi Thần đứng đó không nào, trong nhà này bà biết rõ ai mới là người làm chủ.
Mãi đến khi nhìn thấy Mộ Hi Thần gật đầu với bà, bà Trương mới cung kính nói:
"Ngài đã trở lại."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần sải bước đi vào.
Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn nhanh chóng đứng dậy, ngoan ngoãn đứng một bên nhỏ giọng gọi:
''Chào anh hai!"
“Trên mặt Phạm Hiểu Tinh bất chợt đỏ bừng, tiến lên một bước, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh họ!”
Phạm Thừa Nghiệp bất giác đứng dậy, Mộ Hi 'Thần của hiện tại đã không còn là đứa trẻ không biết trời cao đất rộng lúc trước nữa rồi.
"A, về rồi sao, Hi Thần, đã lâu không gặp."
Ông ta xoa tay và chào anh một cách trìu mến. Nhìn thấy Phạm Thừa Nghiệp đứng dậy, Cao An Tình cũng nhanh chóng đứng dậy và gật đầu ớ nụ cười nhẹ nhàng.
'Trên mặt Mộ Hi Thần vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không có biểu tình gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Anh nhìn về phía Mộ Trí Thành đang ngồi, sắc mặt ông ta có chút lo lắng. Quyên Nghiên ngồi bên cạnh đang nở nụ cười địu dàng.
“Bố, dì.”
Sau đó anh ngồi trên chiếc ghế sofa đơn một bên,đôi chân dài duỗi ra, khí chất toát ra khiến Mộ Trí Thành và Phạm Thừa Nghiệp có chút cảm thấy xấu hổ, khí thế này hai người trung niên bọn họ không thể nào so sánh được.
"Về rồi sao. Con rất bận sao? Con..."
Mộ Trí Thành bắt đầu tấn công.
“Rất bận.”
Mộ Hi Thần lạnh lùng cắt ngang.
Lời khiển trách mà Mộ Trí Thành đang định nói lại bị nghẹn lại trong miệng, vừa định bùng nổ thì Phạm Quyên Nghiên đã vội vàng n
"Hi Thần, Hi Trì và Hi Mạn đều đã trúng tuyển vào Đại học M rồi, lần này làm phiền con một chút."
MộHi Thần nhìn Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn đang chấp tay đứng một bên, trên mặt hai người không khỏi lộ ra nụ cười có vài phần đắc ý, nhưng ở trước mặt Mộ Hi Thần bọn họ cũng không dám tự phụ nên nhanh chóng thu lại.
Mộ Hi Thần gật đầu:
"Không tồi, phong bao lì xì chúc mừng đã bỏ vào phòng của hai người rồi, bà Trương, đưa mọi người về phòng của mình đi."
Phạm Hiểu Tinh từ lúc Mộ Hi Thần đi vào, ánh mắt cô ta không hề rời khỏi khuôn mặt tuấn tú kia, anh họ Hi Thần của cô quả thật ngày càng đẹp trai, anh là động lực lớn nhất để cô thi vào Đại học M, bởi vì sau khi vào Đại học M cô có thể được gần anh hơn một chút, thuận tiện cho cô viện cớ để được gần gũi với anh thường xuyên hơn.
Khi biết mình sẽ nhà ở cùng với anh họ Hi Thần một thời gian, cô đã rất phấn khích vì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cô mới được ở gần anh như vậy.
Cô thất thần nhìn chằm chằm Mộ Hi Thần hồi lâu, không hể nghe thấy tiếng bà Trương đang gọi cô, cũng không nghe thấy tiếng dì gọi cô.
Mãi đến khi bị mẹ đẩy một cái, cô mới sực tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Bà Trương lễ phép nói
'Mời cô đi theo tôi về phòng."
Phạm Hiểu Tinh ngượng ngùng liếc nhìn Mộ Hi Thần, may mắn là anh không nhìn thấy tình huống bối rối vừa rồi của cô.
Phạm Thừa Nghiệp hắng giọng:
“Hi Thần, RS bây giờ đã rất có tiếng, phát triển cũng không tồi, con không nghĩ đến việc hợp tác với các doanh nghiệp của nhà họ Mộ sao?"
Mộ Hi Thần đặt tách trà trong tay xuống bình tĩnhn
"Hồi đó ông nội đã nói rằng RS không nên có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Mộ."
Phạm Thừa Nghiệp điểm nhiên như không. nói tiếp.
“Mộ lão gia trước đó không phải là vì sợ con làm liên lụy tới nhà họ Mộ sao, hiện tại RS làm tốt như vậy, đương nhiên sẽ không liên lụy gì. Mọi người đều kiếm được tiền, dù sao cũng là người một nhà."
Mộ Hi Thần nhướng mày rậm, liếc nhìn Phạm Thừa Nghiệp:
"Ổ? Vậy bây giờ không sợ tôi sẽ làm liên lụy tới nhà họ Mộ nữa rồi sao?"
Mộ Hi Thần cúi đầu cầm chén trà, không nói một lời.
Phạm Thừa Nghiệp tiếp tục nói:
"Dù sao con cũng là người của nhà họ Mộ. Con đã phát triển tốt như vậy, cũng không thể quên nguồn gốc của mình đúng không?"
Mộ Hi Thần nhấp một ngụm trà:
''Chú, những lời này là chú muốn nhắn gửi cho chủ tịch Mộ, hay là muốn dạy cháu quy tắc sống thế nào?"
Phạm Thừa Nghiệp sửng sốt, xấu hổ xoa xoa tay:
"À, không, cái đó, ừm, đó là tôi nói, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi "
'Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của anh ta, Mộ Hi 'Thần cười lạnh trong lòng, e rằng tất cả những. người có mặt ở đây đều không gánh nổi nhà họ Mộ đúng không? Họ có nghĩ rằng Mộ Trí Tín và Mộ Hi 'Trác là những kẻ ngốc sao? Hay là do chịu đựng đủ rồi nên muốn lấy anh ra làm vũ khí? Đáng tiếc anh không còn là đứa trẻ ngu đốt năm đó nữa rồi.
Mộ Trí Thành lạnh lùng nói:
"Bác của con cũng rất tốt bụng, nếu như con cần giúp đỡ gì có thể trực tiếp nói với bác ấy, nếu như là chuyện đôi bên cùng có lợi, bác ấy cũng sẽ không từ chối đâu."
Mộ Hi Thần nhấp một ngụm trà, nhìn Mộ Trí Thành:
"Con không quan tâm bố có muốn đi kết giao với bác ấy hay không, dù sao con cũng mặc kệ, đều là chuyện cuộc sống bình thường, con muốn làm gì thì làm, chỉ cần ông nội đồng ý, bác cả và anh. hai không phản đối là được.”
Mộ Trí Thành nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
“Chuyện của con lẽ nào còn phải để cho bố tự mình nhúng tay vào sao?”
Mộ Hi Thần thu hồi ánh mắt, trên môi nhếch. lên một tia cười lạnh.
Phạm Quyên Nghiên nhìn thấy, nhẹ nhàng nói:
"Hi Thần, tháng trước Hi Trác có đưa bạn gái về nhà cũ thăm ông nội. Nghe nói cô ấy là con gái của phó thị trưởng, có vẻ như trong nhà sắp có chuyện vui rồi, hiện tại con vẫn chưa nghĩ tới chuyện có bạn gái sao? Nếu con vừa ý ai có thể đưa về cho chúng ta gặp mặt một chút.”
Mộ Hi Thần siết chặt ngón tay đang cầm tách trà.
Phạm HiểuTinh chạy xuống cầu thang, chạy. thẳng đến trước mặt Mộ Hi Thần, cầm trong tay. một phong bì lớn màu đỏ, trên mặt tràn đầy sự phấn khích và xấu hổ, cô ta lắp bắp.
"Hi, anh họ Hi Thần, cảm ơn anh! "
Mộ Hi Trì và Mộ Hi Mạn cũng đi xuống, mỗi người đều cầm một phong bì màu đỏ phồng to, cẩn thận cảm ơn Mộ Hi Thần:
"Cám ơn anh hai!"
Khóe môi Mộ Hi Thần khẽ nhếch:
"Không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói với bà Trương là được."
Anh đứng đậy bình tĩnh nói:
“Tôi có việc phải đi trước.”
Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một phút, càng không muốn nhìn đám người này diễn kịch.
Hôm nay anh không thể không về bởi vì ông nội đã hạ lệnh, ông nội vô cùng ghen tị với nhà họ Mạnh, ông cũng hy vọng con cháu của mình có. thể chung sống hòa thuận như nhà họ Mạnh.
Nhưng đáng tiếc ba anh em nhà họ Mộ khác với bốn anh em nhà họ Mạnh, anh và Mộ Hi Trác không có tình cảm khắng khít như những đứa cháu của nhà họ Mạnh.
rong xe anh hít một hơi thật sâu, khí thế nghiêm nghị tỏa ra khắp người khiến người lái xế cũng căng thẳng theo, anh cẩn thận hỏi:
"Mộ tổng, chúng ta đi đâu bây giờ?"
“Đến Thanh Xuyên."
Đó không chỉ là bến đỗ của Tống Vân Khanh mà còn là của chính anh nữa, anh rất vui vì đã giữ. được một ngôi nhà như vậy, cảm ơn chúa đã đưa 'Vân Khanh quay trở lại bên cạnh anh.
Đang đứng ngoài cửa, bỗng đưng anh không muốn tự mở cửa nên liền bấm chuông.
'Tống Vân Khanh một tay cầm thìa ra mở cửa, nhìn thấy là Mộ Hi Thần vội vàng nói:
“Sao anh không tự mở cửa mà vào chứ?”
Nói xong cô định chạy vào bếp.
Mộ Hi Thần ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô:
““Anh chỉ muốn tìm lại cảm giác có người ở nhà chờ mình, để chứng minh anh cũng có gia đình và vợ."
'Trong giọng nói trầm thấp của anh có một chút buồn bã khó nhận ra.
'Tống Vân Khanh cảm thấy trong lòng nhói lên, cô quay lại và mỉm cười,
"Ông xã! Anh đã trở lại rồi!
'Vừa đút lời cả hai đều sửng sốt.
'Tống Vân Khanh chỉ là muốn an ủi Mộ Hi Thần, không phải anh muốn có cảm giác như ở nhà sao? Nhưng từ “ông xã” vừa thốt ra khỏi. miệng cô giống như buột miệng thốt ra vậy.
Một từ “chồng” kia khiến Mộ Hi Thần vui mừng khôn xiết, khoảnh khắc ấy khiến hắn như trút bỏ được hết thù hận trong lòng.
Chỉ cần có cô ấy là đủ.
Mộ Hi Thần không nhịn được mà hôn lên môi cô.
'Tống Vân Khanh muốn đẩy anh ra nhưng không thể nào đi chuyển được, cái thìa trong tay cô đập vào lưng anh, Mộ Hi Thần buông cô ra, ngay khi anh vừa cau mày, Tống Vân Khanh đã nhảy sang một bên:
“Thức ăn cháy mất!"
Mộ Hi Thần đi theo cô vào bếp, nhìn cô nhanh chóng tắt lửa, đổ thức ăn ra đĩa.
Nhìn những món ăn đã cháy xém, Tống Vân Khanh cay đắng nhìn Mộ Hi Thần nói:
"'Đều là lỗi của anh!"
Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, dẫn em đi ăn đồi ngon."
'"'Thật lãng phí!"
Tống Vân Khanh cau mày nhìn thùng rác.
"Vậy thì để Mạnh Ngọc thanh toán."
Đột nhiên Mộ Hi Thần nghĩ ra một ý kiến hay.
'Tống Vân Khanh lập tức cởi tạp để bước ra ngoài, nhưng Mộ Hi Thần lại sửng sốt.
'Tống Vân Khanh quay người
"Còn đứng đó làm gì, đi thôi? Gọi Mạnh Ngọc, để anh ta tới xử lý."
Mộ Hi Thần cười cười, bà xã của hắn thật đáng yêu.
Xem ra cô ấy có thù oán với Mạnh Ngọc không ít, không tệ!
Ít nhất không cần lo lắng nữ nhân của mình sẽ sỉ mê Mạnh Ngọc, nhưng bất kỳ người đàn ông, nào chắc chắn cũng sẽ có loại lo lắng này, không chỉ riêng anh, ai bảo người đàn ông đó lại lớn lên thành bộ đạng như vậy.
Vì vậy có thể làm bạn với Mạnh Ngọc, ít nhất cũng phải là người có tự tin vào chính mình.
Anh rất vui vẻ vì cô vợ nhỏ của mình miễn nhiễm với khuôn mặt yêu mị của Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc lúc này đang giải thích công việc cho Mỹ Kỳ thì đột nhiên hắt hơi một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...