Tiếng "Tút tút" từ đầu dây bên kia vọng lại khiến người ta cảm thấy hoang mang lo sợ, Ngôn Tiểu Nặc vội vã gọi lại, nhưng lại bị thuê bao.
Ngôn Tiểu Nặc vứt điện thoại sang một bên, lẩm bẩm nói một mình: "Vi Vi nhất định chỉ là đang dọa mình, chắc chắn là như vậy....
Cô phải tin tưởng Mặc Tây Quyết sẽ không làm hại cô, cô phải hiểu rõ lúc này không được gây thêm phiền phức cho anh.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tâm trí rối bời, cô mở cửa phòng đi đến phòng sách.
Cô đi đến phía cửa sổ, kéo rèm ra, một mảng ánh sáng mặt trời long lanh rực rỡ xuyên vào từ cửa sổ, Ngôn Tiểu Nặc xuyên qua cửa sổ trong suốt nhìn xuống quan sát toàn cảnh lâu đài.
Phía trước núi là sông nước rừng rậm, cùng lâu đài lúc này như một bãi cỏ xanh, dần dần biến thành một màu xanh mướt.
Màu xanh có thể khiến cho con người cảm thấy vui vẻ hơn, Ngôn Tiểu Nặc ngắn nhìn cảnh sắc ấm áp bên ngoài, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cô quay người đi tìm sách đọc.
Bỗng nhiên, cô phát hiện ở trên giá sách bên cạnh tay cô có rất nhiều tiểu thuyết và truyện ký, không phải là những quyển sách khô khan đóng bìa thật dày.
Kể từ cái lần cô nói với anh sách ở đây quá khô khan nhàm chán, chắc anh đã sai người đổi những cuốn sách mới.
Sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ này khiến lòng cô cảm thấy rất ấm áp, một loại cảm giác hạnh phúc đột nhiên dâng trào.
Cô cầm một cuốn tiểu thuyết lên xem, đang say sưa đọc thì bên ngoài có tiếng người gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Cô Ngôn, tôi đến dọn dẹp phòng sách ạ."
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: "Vào đi."
Người giúp việc nghe vậy mới rón rén đi vào, mang theo vẻ áy náy nói: "Thật ngại quá, xin lỗi vì đã làm phiền cô Ngôn đọc sách."
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc vô cùng ấm áp: "Đây là trách nhiệm của các cô, chẳng có gì mà phải nói phiền với không phiền cả."
Người giúp việc cười: "Cô Ngôn đang đọc tiểu thuyết à?"
"Đúng vậy."
Người giúp việc dùng khăn mềm vừa lau chùi bụi bẩn vừa cười nói: "Cậu chủ đặc biệt sai người đổi sách, còn dặn nếu như cô Ngôn muốn đọc sách gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ lập tức mang đến cho cô."
Tuy là đã sớm đoán được, thế nhưng cảm giác hạnh phúc sau khi sự thật được xác minh càng thêm sâu sắc. Khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc giống như hoa anh đào xinh đẹp mà dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Không cần đầu, tôi cũng không đọc sách nhiều, không cần thiết phải phiền phức như vậy."
Cô chỉ muốn đọc sách một lúc để quên đi cảm giác lo lắng ở trong lòng mà thôi.
Đọc được một lúc, cô gập quyển sách lại, nói với người giúp việc: "Bảo người chuẩn bị xe, tôi muốn đi thăm ông nội Phó."
Một là do cô rảnh rỗi, hai là từ lúc cô đến chỗ này chưa từng đi thăm Phó viện sĩ lần nào, mặc dù Phó viện sĩ không trách cô, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, hay là gọi điện cho nhà họ Phó trước, vừa đúng hôm nay Phó viện sĩ ở nhà.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xe đi đến nhà họ Phó.
Lần trước đến nhà họ Phó, lúc tiến Phó Cảnh Dao rời đi, kể từ lúc đó tuy cô và Phó Cảnh Dao không còn khúc mắc gì với nhau, nhưng mối quan hệ này rõ ràng không còn thân thiết như trước nữa.
Mùa hè sắp đến, cây cối trong nhà họ Phó sum suê tươi tốt, đứng trước cổng cũng cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Phó viện sĩ đang ở trong phòng đợi cô, thấy cô đến liền cười nói: "Tiểu Nặc, mau ngồi đi."
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất thân thiết, vừa đi qua đó vừa cười nói: "Sức khỏe của ông tốt chứ ạ?"
"Trong nhà có cháu nội là bác sĩ, sức khỏe đương nhiên sao kém được." Phó viện sĩ cười haha, nói: "Mới hai ngày không gặp con, nhìn con có vẻ tốt hơn đó."
"Ông khỏe là con vui rồi." Ngôn Tiểu Nặc nói, tỉ mỉ quan sát sắc mặt Phó viện sĩ. Nhìn mặt ông vẫn hồng hào sáng bóng cô mới yên tâm, nói: "Con mang đến biểu ông một loại cần câu mới, ông xem thế nào?"
Phó viện sĩ là một người đam mê câu cá, tặng ông bất cứ đồ gì tốt cũng không bằng tặng cho ông thứ ông thích. Quả nhiên, sau khi nghe xong, mắt ông bỗng sáng bừng lên: "Nhanh, nhanh mang ra đây cho ông xem."
Ngôn Tiểu Nặc ra ngoài cửa sai người mang quà lên, Phó viện sĩ sớm đã đi cùng cô ra cổng, híp đôi mắt hẹp dài nhìn ngắm món quà.
Cần câu vô cùng tinh xảo được làm từ trúc, độ dẻo dai đặc biệt tốt, bên ngoài còn bọc một lớp thủy tinh trong suốt, phần đuôi có hình giọt nước, cầm rất thích. Cần câu là loại có thể co duỗi, rất dễ dàng kéo dài nhưng lại hết sức mềm mại.
Phó viện sĩ cầm lên thử vài lần, cười to nói: "Tốt lắm, rất nhẹ, hơn nữa chất lượng rất tốt." Ông vui mừng hứng thú nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Nhóc con, giờ cũng không còn sớm nữa, cùng ông đi thử xem cái cần câu mới này như thế nào nhé?"
Ngôn Tiểu Nặc cười dí dỏm: "Tuân lệnh thưa ông."
Phó viện sĩ càng vui vẻ hơn, người giúp việc bên cạnh thấy vậy liền nói: "Nghe cô Ngôn nói, chỗ câu cá bên đó sớm chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi ông qua đó thôi."
"Ừ, tốt lắm." Tâm trạng Phó viện sĩ vô cùng tốt, khen ngợi một câu.
Người giúp việc rất nhiệt tình nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Cô Ngôn, mời." Nói xong liền đi lên phía trước dẫn đường cho Ngôn Tiểu Nặc.
Đài câu cá được bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, ở giữa núi giả là những viên đá lởm chởm kỳ quái, tiếng róc rách của nước chảy ra từ giữa khe núi, cuối cùng chảy vào trong hồ cá sâu gần 20 mét.
Ở một đầu khác của hồ nước là cái chòi chuyên để câu cá. Nó giống như một hành lang uốn khúc, ngay cả cái chòi để nghỉ ngơi cũng có cây đa rậm rạp tạo thành cái ô tự nhiên để che nắng, che đi gần hết ánh sáng mặt trời nhưng vẫn có thể đem tới từng cơn gió mát lạnh.
Giống như đang ở giữa bầu trời tự nhiên vậy, trong không khí mang theo mùi thơm của hương hoa phảng phất.
Phó viện sĩ hào hứng hỏi Ngôn Tiểu Nặc: "Nhóc con, xây thêm chỗ này ổn chứ?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn những tia nước từ trên núi giả chảy xuống như những viên trân châu lấp lánh, cười nói: "Ánh trăng chiếu rọi, khe đá nước trong chảy róc rách, chính là nói mấy cái này ạ?"
"Tốt lắm, tuy bây giờ chưa phải là ban đêm, nhưng nghe câu 'Khe đá nước trong chảy róc rách, như vậy là cháu đã tiếp thu tới trình độ bậc cao rồi đó." Phó viện sĩ cảm thấy vô cùng hào hứng, nói: "Ở trong núi vẫn còn một một khu nhà nhỏ, nơi đó cũng có suối, nhưng mà đá ở đó là do thiên nhiên tạo thành, rất thú vị."
Ngôn Tiểu Nặc vừa cùng Phó viện sĩ đi về phía trước vừa nói: "Nói một cách khác, không thể so sánh những viên đá Thái Hồ này bằng mắt được."
"Tinh xảo đặc sắc như vậy, xếp chồng lên nhau giống như trùng trùng điệp điệp. Ngoài đá Thái Hồ ra, không còn bất cứ loại đá nào khác giống như này." Lời nói của Ngôn Tiểu Nặc rất khéo léo, sau đó liền đỡ Phó viện sĩ từ trên ghế đứng lên, nói: "Những chỗ gần nước ông phải cẩn thận chút."
Phó viện sĩ chỉ cảm thấy tâm tình rất thoải mái, bảo Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống: "Con đang mang thai, phải càng cẩn thận hơn mới đúng." Nói xong ông cũng từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng quăng cần câu, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Từ khi Cảnh Dao rời đi, A Thâm lại đi du lịch, con trai con dâu bận tối mắt tối mũi, căn nhà to như thế này mà chỉ có mỗi một người ở, Tiểu Nặc phải đến chơi với ông nhiều hơn đấy."
"Ông à, ông yên tâm." Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: "Thực ra Cảnh Dao không cần rời khỏi đâu."
Phó viện sĩ nhìn mặt hồ tĩnh lặng, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài: "Cháu gái của ông lần đầu trải qua chuyện như vậy, trong lòng khó mà quên được, để nó ra ngoài cho khuây khỏa cũng tốt."
Trên mặt hồ có vài bông hoa sen nho nhỏ mọc thưa thớt. Hoa sen mọc sớm hơn hoa súng, bông hoa màu vàng nhạt giống như những chiếc đèn nhỏ, cơn gió nhè nhẹ lướt qua, trông rất thảnh thơi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vậy không khỏi cười nói: "Cảnh Dao rất nhanh sẽ quay về thôi, ông cứ yên tâm."
Phó viện sĩ cười, không nói thêm chuyện liên quan đến Phó Cảnh Dao nữa, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Nhóc con, cho dù là con thích cũng được, mà không thích cũng không sao, nhưng phải thường xuyên nói chuyện, câu cá, đi dạo vườn hoa, như vậy mới tốt cho thai nhi."
//