Trong ngôi nhà hoang vu, từng trận gió rì rào thổi tới. Mặc Tây Quyết nghe tiếng hét bi ai của Ngôn Tiểu Nặc, hồi thần lại chỉ thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi.
Quản gia Duy Đức nhìn thấy lập tức khuyên nhủ: “Cậu chủ, tha cho cô Ngôn đi mà”
Anh quay đầu lại, mắt sắc như dao.
Áp lực to lớn như núi Thái Sơn đè nặng lên đầu khiến quản gia Duy Đức không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn không thể không nói: “Cậu chủ thực sự muốn cùng cô ấy náo loạn ở nơi này sao?”
Mặc Tây Quyết mím chặt môi, không nói lời nào.
“Vật lộn tới hôm nay, hai người vẫn chưa có ngày nào thực sự vui vẻ." Đã trót nói nên ông kiên quyết nói tiếp: “Cô Ngôn rất coi trọng tình cảm, đứa trẻ này là người thân ruột thịt duy nhất của cô ấy, nếu lúc đầu chỉ là quá khứ, vậy hôm nay cậu thực sự muốn để mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa sao?”
Toàn thân anh run rẩy, quay người lại đá phăng cửa ra.
Quản gia Duy Đức thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng, bác sĩ đang làm việc thấy Mặc Tây Quyết vào liền lập tức ngừng lại. Còn Ngôn Tiểu Nặc nằm trên giường đã ngất đi, dưới ánh đèn trông thật xanh xao yếu ớt.
Mặc Tây Quyết thấy vô cùng đau lòng, hét lên: “Chuyện này là sao?”
Bác sĩ nói: “Không phải cậu chủ... “
“Mau cứu cô ấy! Giữ lại đứa bé!” Mặc Tây Quyết không thể giấu được sự hoảng loạn và run rẩy: "Con của cô ấy có sao không?”
“Không sao...chỉ là...” Bác sĩ ngập ngừng khó nói.
Mặc Tây Quyết trừng mắt quát lớn: “Chỉ là thế nào? Nói"
Bác sĩ bị dọa giật bắn người, vội vàng nói: “Mặc dù cô Ngôn không sao, nhưng trải qua sự dày vò này chỉ sợ là rất nguy hiểm”
“Là thế nào?” Mặc Tây Quyết không ngừng siết chặt nắm đấm.
Bác sĩ nói: “Cậu chủ đừng nóng, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu chữa."
Mặc Tây Quyết chỉ có thể rời khỏi phòng, anh đi đi lại lại ở bên ngoài, quản gia Duy Đức cũng lo lắng đứng chờ kết quả.
Mặc Tây Quyết đột nhiên dừng lại, nói với ông: “Duy Đức, ông nói xem, lần này nếu không cứu được đứa bé, cô ấy có giết tôi không?”
Quản gia Duy Đức lần đầu tiên không trả lời câu hỏi của Mặc Tây Quyết, nhưng sự trầm mặc đã thể hiện đáp án và thái độ của ông.
Hai tay Mặc Tây Quyết vịn vào cửa sổ, nhìn hoàng hôn buông xuống, ráng chiều như nhung mở ra, mĩ lệ vồ cùng.
Nhưng màn đêm rất nhanh đã kéo tới, sắc trời phía tây đang từ từ đen lại như nước mặt hồ tỏa ra.
Mặc Tây Quyết cảm thấy trái tim như bị chìm xuống hồ nước, bị ép đến ngạt thở.
Phía bầu trời xa xăm có những tiếng sấm ầm ầm, trời đêm bị một bàn tay lớn xé toạc, tia sét cắt ngang trời, cơn mưa lớn bắt đầu trút xuống, nước mù mịt khắp nơi.
Mưa lớn đập lên cửa sổ, Mặc Tây Quyết nhìn những hạt mưa không ngừng lăn trên cửa, hai mắt trở nên mơ hồ, trống rỗng đến dọa người.
Lúc này, một chiếc xe dừng ở trước cửa, vài vệ sĩ bật ô lên, Trình Tử Diễm từ trên xe bước xuống.
Trình Tử Diễm vội vã bước vào, theo sau là Đường Mạt Ưu.
Quản gia Duy Đức lập tức ra nghênh đón hai vị cứu tinh tới: “Bác sĩ Trình, bác sĩ Đường, hai người vất vả rồi, thực sự là bất đắc dĩ”
Trình Tử Diễm nhìn Mặc Tây Quyết, khẽ than thở: “Giờ không phải là lúc nói chuyện.”
Mặc Tây Quyết mím môi trầm mặc không nói, nhưng mà ai cũng cảm nhận được sự bất lực và thống khổ của anh.
Trình Tử Diễm nói với Đường Mạt Ưu: “Ưu Nhị, lát nữa cậu ở bên cạnh giúp tôi nhé”
“Baby yên tâm, nhất định sẽ cứu được Ngôn Tiểu Nặc và đứa bé” Đường Mạt Ưu tràn đầy tự tin nói.
Quản gia Duy Đức nhanh chóng dẫn đường cho họ. Đám bác sĩ thấy Trình Tử Diễm tự mình đến thì như thấy thần tiên giáng thế, lập tức nói: “Tiền bối Trình, cuối cùng ông cũng tới.”
Trình Tử Diễm chỉ gật đầu, hỏi người mổ chính: “Tình trạng cô ấy sao rồi?”
“Cô Ngôn phản ứng rất kích động, lúc này máu không ngừng chảy, cứ thế này thì e là phải lấy đứa bé ra” Bác sĩ giải thích.
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi” Trình Tử Diễm vừa xem cho Ngôn Tiểu Nặc vừa nói với bác sĩ.
Trình Tử Diễm trong giới y học là một nhân vật giống như Thái Sơn Bắc Đẩu, nhiều năm trước chính tay ông đã thay đổi luật “vô hồi”, cướp một người phàm lại từ tay tử thần.
Chỉ cần ông ở đây, Ngôn Tiểu Nặc chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Bác sĩ nhanh chóng ra ngoài. Đường Mạt Ưu cau mày hỏi: “Baby, cậu có chắc không?”
Trình Tử Diễm nhàn nhạt nói: “Đầu tiên cầm máu đã, sau đó ổn định thai sau”
Đường Mạt Ưu không nói gì, toàn tâm toàn ý làm theo.
Vẫn may Trình Tử Diễm tới kịp, Ngôn Tiếu Nặc tuy yếu ớt nhưng vẫn giữ được một mạng.
Trình Tử Diễm nhìn chai truyền dịch dinh dưỡng, thở phào một tiếng.
Đường Mạt Ưu nói với ông: “Baby, cô ấy không sao rồi, chúng ta ra ngoài trước.”
Trình Tử Diễm nhìn chiếc xe đẩy bằng thép, bên trên có rất nhiều băng gạc dính máu, ông khẽ thở dài: “Dọn dẹp chỗ này sạch sẽ đi, không cô ấy tỉnh dậy nhìn thấy sẽ đau lòng”
Đường Mạt Ưu trước giờ đều nhất nhất nghe theo lời Trình Tử Diễm, nhưng lần này anh phát hiện giọng Trình Tử Diễm mặc dù vẫn ôn hòa nhưng lại có chút thương tiếc.
Anh biết, baby đang nhớ mami.
Bình thường vào lúc này, Đường Mạt Ưu tuyệt đối không dám làm phiền.
Nhưng sự xúc động của Trình Tử Diễm chỉ trong chốc lát, ông thấy sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc đã dịu lại một chút mới ra khỏi phòng phẫu thuật.
Mặc Tây Quyết thấy ông bước ra liên hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
Trình Tử Diễm nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, gật gật đầu: “Cô ấy không sao, chỉ là cơ thể rất yếu.”
Mặc Tây Quyết nhíu chặt mày, muốn mở cửa vào xem Ngôn Tiểu Nặc. Trình Tử Diễm lập tức chặn anh lại: “Để cô ấy nghỉ ngơi đi, đừng kích động cô ấy nữa”
Mặc Tây Quyết nói: “Cháu sẽ không kích động cô ấy nữa, cháu chỉ muốn xem cô ấy thế nào thôi.”
Chỉ tận mắt nhìn thấy thì mới yên tâm được.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng bước tới giường của cô, dáng vẻ cô vô tri vô giác, mái tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ vẫn còn những vệt nước mắt đọng lại.
Anh giúp cô lau mặt rồi vuốt những sợi tóc rối vương trên mặt cô cho gọn lại.
Ngôn Tiểu Nặc không động đậy chút nào. Nếu không phải chính miệng Trình Tử Diễm nói cô không sao, có lẽ anh sẽ tưởng rằng mình đã mất cô rồi.
Nói khiến cô hối hận, còn anh lại không ư?
Anh và cô âm ï tới mức này, ai đúng ai sai, từ lâu đã không rõ ràng rồi.
Xích mích giữa họ sớm đã giống như một sợi chỉ không đầu, càng kéo càng loạn.
“Ngôn Tiểu Nặc, tôi phải làm gì với em mới được đây?”
Mặc Tây Quyết hỏi cô, nhưng càng giống như hỏi chính mình.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc chỉ nhắm chặt mắt, trong phòng còn phảng phất mùi thuốc khử trùng và máu, nhắc nhở sai lầm anh phạm phải vừa rồi lớn bao nhiêu.
Anh thấy mình không chịu được nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Trên hành lang chỉ có quản gia Duy Đức đang đợi anh.
“Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu đầu?” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng hỏi.
Quản gia Duy Đức trả lời: “Bọn họ đi nghỉ rồi” Sau đó ông nhìn Mặc Tây Quyết nói: “Cậu chủ, còn hai tiếng nữa là trời sáng, cậu mau nghỉ ngơi một chút đi”
Mặc Tây Quyết thấy mình đã kiệt sức, gật đầu nói: “Được, ông cũng nghỉ ngơi đi, sắp xếp vệ sĩ trực đêm là được."
Quản gia Duy Đức khẽ thở phào: “Vâng.”
Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn, nhưng vẫn còn lộp độp tí tách khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Mặc Tây Quyết nằm trên chiếc giường mộc mạc, nhìn nước mưa rơi trên cửa kính rồi trượt xuống, để lại những vệt nước dài.
Giống như tâm trạng anh lúc này vậy.
Mặc Tây Quyết rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vừa mới nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của Ngôn Tiểu Nặc cùng câu nói hận anh, vĩnh viễn không tha thứ cho anh của cô.
Ngón tay anh siết chặt chiếc chăn. Rõ ràng bản thân yêu cô như vậy, cuối cùng lại bị cô phản bội thế này.
Mặc Tây Quyết lật người, vắt tay lên trán, thở một hơi dài.
Mặc Tây Quyết không biết đã mơ mơ màng màng ngủ từ lúc nào nhưng giấc ngủ rất nông, lúc nào trong lòng cũng lo lắng về cô, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh dậy.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, những vệt nước đêm qua dường như đã bị cuốn đi sạch sẽ.
Mặc Tây Quyết nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng tắm rửa rồi đến thăm Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa tỉnh lại, còn Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu đã tới, đang kiểm tra sức khỏe cho cô.
Thấy Mặc Tây Quyết tới, Trình Tử Diêm chỉ gật đầu: “Cháu đi ăn sáng trước đi, lát kiểm tra xong sẽ báo kết quả cho cháu. Yên tâm, cô ấy và đứa bé không sao.”
Mặc Tây Quyết không cử động, chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Đường Mạt Ưu tới nói với anh: “Đừng đứng đây nữa, có kết quả sẽ báo cho cậu đầu tiên ”
“Khi nào cô ấy mới tỉnh?” Mặc Tây Quyết hỏi.
Đường Mạt Ưu nói: “Nhanh thôi, chậm nhất là ngày mai.”
Mặc Tây Quyết gật đầu rồi quay người rời đi.
Đường Mạt Ưu ngây người, một lúc sau mới định thần lại, than thở nói: “Xem ra hai người họ vẫn còn con đường rất dài để đi” Trình Tử Diễm vừa nhìn vào dụng cụ trên tay vừa nói: “Đây là một con đường đầy chông gai, có tu thành chính quả hay không thì không ai khẳng định được”
Đường Mạt Ưu nhíu mày: “Nghe nói cô Vi Vi của gia tộc Rolster đã vội vã từ Mỹ về London” “Gia tộc Rolster cực kì vững mạnh, Mặc Lăng Thiên lại có tính cách như vậy” Trong lời nói của Trình Tử Diễm chất chứa âu lo: “Cô ấy rất ngoan cổ, lại không nơi nương tựa...haizz.”
Đường Mạt Ưu lắc đầu, mắt sáng lên: “Hay là tôi để daddy nhận cô ấy làm con nuôi nhé, với gia thế của nhà họ Đường, Mặc Lăng Thiên cũng sẽ nể nang vài phần”
Trình Tử Diễm vui mừng nhìn Đường Mạt Ưu, nhẹ nhàng nói: “Cậu cảm thấy cô bé có đồng ý không?”
Đường Mạt Ưu không nói gì.
Trình Tử Diễm bất lực lắc đầu, vừa ghi chép số liệu trên dụng cụ vừa nói: “Ưu Nhi, chuyện tình cảm của người khác ít quan tâm thì hơn. Mami của cậu không dễ dàng gì có được những ngày tháng hạnh phúc, gia tộc Rolster và nhà họ Mặc đều không dễ chọc vào, năm đó cậu quên ba và mẹ đã vượt qua như thế nào sao?”
Đường Mạt Ưu cần chặt môi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: “Baby, tôi biết rồi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...