Tổng Tài Có Bệnh Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý


Nếu Vương Tử Sâm có gương mặt yêu nghiệt thì ngược lại Vương Phong Miên sở hữu gương mặt phong lưu phóng khoáng, ngũ quan và đường nét cân đối, cậu cũng thuộc tuýp người 'cao phú soái'.

* Cao ráo, giàu có, đẹp trai *
Vương Phong Miên diện cho mình một cái áo thun phông đen tay lỡ và quần tây trắng, nhìn mình trong gương cảm thấy đã hoàn hảo rồi cậu mới đi ra khỏi phòng.

Vừa mới bước xuống nửa cầu thang, Vương Phong Miên đã tinh mắt nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Thường Hi khi nói chuyện với mẹ cậu và cô em gái.

Cậu định thần lại bản thân sau đó nhanh chóng đi xuống phòng khách, điềm tĩnh ngồi xuống cạnh Vương Tử Sâm.

Cửu Thường Hi mắt thấy Vương Phong Miên đi xuống nụ cười vẫn giữ trên làn môi nhưng không phải hồn nhiên nữa mà là hơi e ngại.

Mắt thấy con trai lớn đã xuống, Dạ Nguyệt không kiêng dè mà dịu dàng xoa đầu con trai yêu thương hỏi.

" Tuần sau trường của con sẽ chính thức nghỉ hè rồi, vậy Tiểu Miên của mẹ có dự định gì không? "
" Con chưa biết thưa mẹ "
Dạ Nguyệt cảm thấy không còn câu hỏi gì nữa đành gật đầu không hỏi gì nữa.

Quay qua nói chuyện thêm vài phút với cô bé Thường Hi rồi sau đó cô cùng Vương Tử Sâm nhanh về phòng nghỉ ngơi.


Vương Phong Miên thầm thở phào nhẹ nhõm cuối cùng hai người lớn đã đi, chỉ cần tống cổ hai thằng nhóc đang xem hoạt hình kia thôi.

Cậu khẽ hắt giọng ra lệnh gọi hai đứa thằng nhóc.

" Tiểu Chân! Tiểu Hiên! hai đứa mau lại đây, anh có chuyện muốn nói "
" Dạ, anh Phong Miên "
Hai thằng nhóc ngoan ngoãn nghe lời đi đến chỗ Vương Phong Miên, cậu nói nhỏ gì đó với Vương Niệm Chân và Vương Dạ Hiên thì bất ngờ đôi mắt của chúng sáng lên sau đó nhanh chóng chạy lên phòng.

Giờ đây chỉ còn cậu và cô em gái Vương Vọng Thư và Cửu Thường Hi, cô nhóc Cửu Thường Hi trong sự tiếc nuối lên tiếng.

" Vọng Thư, ngày mai tớ cùng mẹ và em trai sẽ ra nước ngoài sinh sống, thế nên tớ đến đây để nói với cậu một tiếng.

Chắc từ giờ đây tớ sẽ nhớ cậu lắm đây "
Khuôn mặt Vương Vọng Thư thoáng chốc đượm buồn, cô nhóc khẽ đưa mắt liếc nhẹ Vương Phong Miên.

Còn Vương Phong Miên khi nghe tin chấn động này, toàn thân người cứng đờ cả trái tim trở nên kích động, có gì đó trong lòng rất khó chịu làm sao?
Vương Vọng Thư thôi nhìn cậu rồi lại khẽ lắc đầu ngao ngán, cô nhóc quay sang nhìn Thường Hi với sự tiếc nuối vô cùng.

" Cậu qua đó rồi nhớ chú ý sức khỏe và phải thường xuyên liên lạc với tớ đấy nhé, có điều tớ sẽ nhớ cậu lắm đây "
" Được rồi, được rồi tớ sẽ thường xuyên liên lạc với cậu mà "
Hai cô nhóc nói chuyện qua lại với nhau, khoảng một tiếng sau Cửu Thường Hi nhìn đồng hồ đeo tay rồi hoảng hốt nói.

" Trễ rồi sao? Vọng Thư này, thời gian không còn sớm nữa tớ phải về rồi, tạm biệt cậu! "
Thấy trời đã tối thui, mà cô nhóc Thường Hi này chỉ mới có mười ba tuổi Vương Phong Miên cảm thấy không yên tâm đành lên tiếng nói với cô nhóc.

" Khụ! đêm hôm khuya khoắt rồi, không thể để Thường Hi về nhà một mình như thế được hay để anh đưa em về "
Cửu Thường Hi thoáng chốc ngỡ ngàng nhưng sau đó lại ngại ngùng mà gật đầu.

!.

Cả hai đều đi bộ trên con đường, Vương Phong Miên ái ngại đưa một tay ra sau gáy khẽ xoa, còn Thường Hi thì lại ngượng ngùng cúi rạp người nhìn bước chân mà đi.


Cứ như thế cả hai không nói một câu nào với nhau cho đến khi về Cửu Gia.

Thường Hi toan định xoay người đi vào trong thì bất ngờ cánh tay bị Vương Phong Miên nắm lại.

" Khoan đã Thường Hi "
Cô nhóc nghiêng đầu khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười với Vương Phong Miên rồi ngây ngô nói.

" Có chuyện gì nữa sao? Miên ca ca "
" Ừa! Ừm, ngày mai em nhất định phải bay qua nước ngoài thật sao? "
" Dạ, vậy Miên ca ca có chuyện gì muốn nói với em sao ạ? "
Trầm ngâm một lát, bất ngờ Vương Phong Miên xoa má phúng phính Cửu Thường Hi sau đó nhìn cô nhóc bằng ánh mắt ôn hòa, cậu hắt giọng nghiêm túc ngỏ lời với cô nhóc.

" Khi trở về, làm Phu nhân của anh nhé "
" Dạ, Miên ca ca "
Tuy không hiểu lời nói của Vương Phong Miên là gì nhưng Cửu Thường Hi vẫn ngây ngô mỉm cười đồng ý.

Vương Phong Miên nhếch môi cười đầy hài lòng với câu trả lời của cô nhóc, sau đó cậu rút ra từ trong túi quần một hộp bánh PEPERO vị dâu tây đưa cho Thường Hi.

" Cái này tặng cho em "
" Úi, Cảm ơn anh nhé "
Hai mắt Thường Hi sáng rực lên, cô nhóc thích nhất là bánh PEPERO có hương vị dâu nên rất nhanh chóng nhận lấy từ tay Vương Phong Miên, dại gì mà không lấy hehe.


Nụ cười trên môi Vương Phong Miên càng ôn nhu hơn, bất chờ thấy khuôn mặt phúng phính có chút phím hồng vì vui mừng của Thường Hi, cậu không kiềm chế được mà cúi rạp người xuống hôn nhẹ vào má cô nhóc.

CHỤT~
Cửu Thường Hi thoáng chốc kinh ngạc xen lẫn ngượng ngùng, cô nhóc cúi đầu mím môi đầy xấu hổ sau đó lắp bắp nói.

" Em! em phải vào trong nhà rồi, Miên ca ca cũng! cũng về đi ạ, tạm biệt anh "
" Ừ, tạm biệt em, ngày mai anh sẽ đến sân bay tiễn em "
Thường Hi vì quá ngượng ngùng mà chạy thẳng toạt vào nhà nhưng tai vẫn lắng nghe Vương Phong Miên nói gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cửu Thường Hi ngồi trong phòng chờ để trông ngóng Vương Phong Miên đến.

Nhưng tiếc thay, Vương Phong Miên khi trên đường đến sân bay lại gặp phải tai nạn kinh hoàng, đây lần đầu tiên cậu đã thất hứa với Cửu Thường Hi.

Cửu Thường Hi tiếc nuối nhìn lại chung quanh không thấy bóng dáng cao lớn của Vương Phong Miên đâu, cô nhóc rơm rớm đứng dậy rời đi.

_" Hẹn ngày tái ngộ, Miên ca ca ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận