Hạo Thiên im lặng, trong đầu dần hiện lên những kế hoạch tiếp theo nhầm vạch trần hết những âm mưu của Vương Hoài Đức và Hải Anh.
Anh dặn dò Lục Thần cho người âm thầm theo dõi và bảo vệ Ngải My, còn mình thì sẽ đích thân hành động.
Ngải My! Chuyện anh làm lần này...có thể sẽ khiến cho em hiểu lầm không ít, cũng sẽ hận anh không ít.
Nhưng không sau, chỉ cần em và đứa nhỏ an toàn, em muốn nghĩ sao về anh cũng được.
Em yên tâm, những ngày tháng bình yên hạnh phúc mãi mãi của chúng ta, rồi sẽ sớm trở lại
[..]
Hải Anh đến nhà Hạo Thiên, nhà đã mở cửa từ lâu nhưng không thấy ai cả.
Cô ta cẩn thận đi vào bên trong, trong lòng vốn dĩ không có chút mong đợi gì vào cuộc hẹn này.
Người mà cô ta từng dùng tất cả thủ đoạn để chiếm lấy, giờ đây chỉ mang đến cho cô ta sự nghi ngờ.
Trên bàn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, có vẻ là phần ăn dành cho hai người, còn có rượu vang, hoa hồng và nến thơm.
Mọi thứ đều rất lãng mạn khiến cho Hải Anh có chút bất ngờ.
Nhưng cô ta vẫn mang theo tâm thế phòng bị mà đi đến gần chiếc bàn, tay còn cầm một con dao nhỏ để chúi xuống ở phía sau lưng.
Hạo Thiên xuất hiện, anh mặc âu phục đen thanh lịch và vô cùng anh tú, đôi môi nhìn cô ta nở một nụ cười.
Nhìn nụ cười này, lòng Hải Anh chợt rung động khi nhớ đến anh của mười mấy năm trước, khi còn cùng cô ta đi học.
Bỗng nhiên anh tiến đến thật gần, khiến cô ta có chút giật mình, tay sau lưng siết chặt lấy cán dao.
Nhưng điều làm Hải Anh bất ngờ hơn, đó là Hạo Thiên đã đến, anh ôm chầm lấy cô ta, một cái ôm mà trước nay cô ta vẫn khao khát.
"Em đến rồi! Anh đã rất nhớ em đấy!"
Hải Anh như xiêu lòng nhanh chóng, tay cầm dao ở phía sau của cô ta nhanh chóng nới lỏng ra hơn lúc đầu.
Hạo Thiên ôm cô ta, ánh mắt vừa liếc nhìn xuống đã biết được cô ta muốn làm gì.
Nhưng anh không vạch trần, ngược lại còn muốn lấy lòng cô ta một cách triệt để.
Anh nhìn Hải Anh trìu mến, nhìn sâu vào đôi mắt đó rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta.
Những hành động ân cần âu yếm mà trước giờ chỉ có Ngải My mới có, thật không thể tin bây giờ người đang làm điều đó với cô ta lại là Hạo Thiên.
"Từ sau khi La Ngải My đi, anh đã cố gắng liên lạc với em nhưng không được, cũng may em vẫn chưa đổi số"
Hải Anh đứng ngay người ra, ánh mắt nhìn anh dần trở nên dịu lại, tay cẩn thận cất dao vào trong túi xách đeo chéo ở phía sau.
Cô ta dần bị ánh mắt dịu dàng này làm cho điên đảo, cũng đã dần mất hết sự phòng bị lẫn cả nghi ngờ.
"Em cũng nhớ anh!"
Một nụ hôn nhẹ lên môi bất ngờ khiến Hạo Thiên có chút đơ ra, nhưng anh nhanh chóng che đi bằng một nụ cười
Ngải My! Xin lỗi em! Đây là điều mà anh nhất định phải làm, hãy xem nó như là cách mà anh chuộc lại lỗi lầm của mình.
"Ngồi đi! Tất cả đều dành cho em đấy!"
Cả hai ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn dài, Hạo Thiên đi đến ân cần rót rượu cho Hải Anh.
Cô ta ngước mắt nhìn anh, giọng áy náy
"Xin lỗi! Em không biết anh chuẩn bị những thứ này cho em, nên em ăn mặc không được đẹp lắm!"
"Không sao! Chỉ cần em ở cùng anh là được rồi!"
Hải Anh cầm ly rượu vang trên tay, nhẹ xoay xoay nó.
Cô ta nhìn anh ngồi ở phía đối diện, khoé môi cong lên hỏi
"Không phải lúc trước anh yêu Ngải My đến sống đến chết sao? Sao bây giờ lại thay lòng rồi?"
Thay lòng? Tôi vốn dĩ chưa từng thay lòng với cô ấy, đều là do cô muốn tôi làm như vậy.
Hải Anh, tôi đã từng quá nhẹ tay với cô, vì tôi coi trọng cô.
Nhưng đến khi giây phút cô làm cô ấy, tôi đã quyết định sẽ cho cô biết Hoàng Hạo Thiên tôi là người như thế nào.
Cô cũng thật là một người phụ nữ đa nghi, nhưng yên tâm...tôi nhất định, sẽ hoàn toàn khiến cô tự nguyện nghe lời.
Hạo Thiên đi từng bước chậm rãi về phía cô ta, một tay nắm ở trên ghế, tay còn lại vuốt ve cằm cô ta, nhìn sâu vào đôi mắt đó
"Vì thật ra anh không yêu cô ta, ngay từ khi biết cô ta là trẻ mồ côi, anh đã không hề muốn ở cùng cô ta nữa"
"Vậy tại sao anh lại hết lần này đến lần khác dùng tính mạng mình để bảo vệ cô ta?"
"Đó gọi là...thả lưới để bắt cá đấy! Ngốc à!"
Anh nhìn Hải Anh cười tà mị.
Miệng nói một đằng, nhưng lòng anh thì lại nghĩ một cách khác
Chết tiệt! Dù biết là chỉ đóng kịch thôi, nhưng tại sao khi nói ra những lời đó, mình lại khó chịu đến như vậy.
Ngải My! Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh trong lúc này! Mọi chuyện chỉ là bất đắc dĩ mà thôi...
...
Bị chuốc rượu đến say mèm, Hải Anh mụ mị đầu óc không còn nhớ nỗi chuyện gì nữa.
Cô ta được Hạo Thiên bế vào phòng mà lúc trước cô ta đã ở, tay cứ quấn trên cổ anh không buông, môi còn kề sát vào môi anh, cười tà
"Hạo Thiên! Em yêu anh! Em muốn...là của anh!"
Anh đặt cô ta xuống giường rồi hôn đáp lại.
Được một lúc, cô ta liền đi vào giấc ngủ mà không hay biết chuyện gì.
Hạo Thiên đưa tay quệt lên môi mình như muốn xoá đi dấu hôn mà cô ta để lại rồi đi xuống lầu, gọi bà quản gia
"Quản gia?"
Bà ấy chậm rãi đi đến ngay trước mặt anh, cúi đầu hỏi
"Dạ thiếu gia căn dặn gì ạ?"
"Giúp tôi..cởi quần áo của cô ta ra rồi quấn khăn lại, bước còn lại...bà tự hiểu rồi chứ?"
"Dạ vâng ạ!"
...
Hải Anh ngủ dậy, nhìn thấy Hạo Thiên đang cởi trần nằm bên cạnh ngủ rất ngon lành.
Cô ta có chút giật mình, nhìn lại đã không thấy quần áo của mình đâu, trên nệm còn có một vết máu nhỏ.
Bỗng nhiên mặt cô ta đỏ ửng lên
Mình và Hạo Thiên đã...
Anh mơ màng mở mắt, giọng còn buồn ngủ hỏi
"Sao em dậy rồi? Trời vẫn chưa sáng mà?"
Hải Anh ngượng ngùng
"Em, chúng ta đã"...
Hạo Thiên mặc cô ta nói gì, dang tay ra vờ ôm cô ta vào lòng rồi nói
"Chúng ta ngủ thôi! Anh mệt lắm rồi đấy!"
Nghĩ rằng cô đã thuộc về tôi rồi sao? Hải Anh, hạng người có tâm hồn dơ bẩn như cô, tôi vốn dĩ không có hứng thú để động vào đâu.
[..]
Hải Anh vừa rời đi, Hạo Thiên lập tức vào nhà tắm để tắm rửa.
Nước từ vòi sen tuôn xuống thấm vào da thịt của anh.
Anh đưa tay vuốt mặt rồi lại ngửa cổ lên trên, như muốn gột rửa bản thân khi nằm cạnh Hải Anh.
Không biết là từ khi nào...tôi lại chán ghét cô đến vậy.
Tôi ghét tất cả về cô, dù chỉ là nhìn cô một chút cũng đã khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Anh cầm khăn lau đầu rồi đi từng bước một lên phòng làm việc, nơi có máy tính kết nối với camera quan sát.
Ngồi trên ghế, Hạo Thiên mở lại phần đã ghi hình vào hôm qua.
Quả nhiên, sau lưng Hải Anh có cầm một con dao.
Cô ta đã luôn đề phòng rằng anh sẽ làm điều bất lợi đến cô ta.
Nhưng cuối cùng, cô ta cũng không hề hay biết rằng chính điểm yếu của cô ta sẽ đưa cô ta vào chỗ chết.
"Alo! Lục Thần?"
"Thiếu gia! Là tôi đây!"
"Đã biết chỗ ở của Ngải My chưa?"
"Dạ rồi ạ!"
...
Lục Thần đưa anh đến nơi mà Ngải My đang sống cùng Ellina.
Là một căn nhà khá rộng rãi, còn có nhiều hoa và nhiều rau củ được trồng tại nhà.
Đứng từ bên ngoài cửa kính nhìn vào, Hạo Thiên nhìn thấy cô đang ngồi ăn cùng Ellina, mới sực nhớ ra cô đã từng kể về cô gái này, một cô gái vô cùng tốt bụng.
Họ ngồi ăn cùng nhau rất vui vẻ, còn cười không ngừng.
Nhìn cô vui vẻ như vậy, lòng anh cứ như trút bỏ đi được rất nhiều gánh nặng.
Anh không muốn báo cho Hoàng phu nhân biết, anh sợ bà nhất định sẽ đến tìm cô.
Đến khi đó, Ngải My lại bị kích động khi nhớ đến chuyện cũ, như vậy sẽ lại có chuyện xảy ra
"Thiếu gia, vậy chúng ta"...
"Cứ tiếp tục âm thầm bảo vệ cho họ!"
"Dạ"
Phía bên trong nhà, Ellina đang kể về việc mình gặp được Dieo, một tên bác sĩ háo sắc khó ưa.
Kể đến đoạn anh ta bị bẻ tay, cả hai liền bật cười lên
"Cậu đã làm vậy thật sao?"
"Tất nhiên rồi! Ai bảo anh ta cứng đầu làm gì?"
Ngải My đưa tay che miệng cười nói
"Đã lâu rồi mình không thấy cậu đánh nhau với người ta đấy nhé!"
"Cậy còn trêu mình? Mà nói thật, lần sau gặp lại anh ta nhất định sẽ né xa mình ra cho xem!"
Cô nhìn vẻ mặt đắc ý của Ellina mà chỉ biết lắc đầu cười.
Không biết chàng trai xấu số ấy lại là bạn thân của Hạo Thiên
[..]
Hôm nay Ellina tăng ca, trước khi đi cứ dặn dò Ngải My đủ điều.
Nào là ăn uống đầy đủ, khoá cửa cẩn thận không cho người lạ vào nhà dù là bất cứ ai, ngủ đủ giấc.
Nghĩ lại cô thấy mình được chăm cứ như đứa trẻ.
Cô ngồi trên ghế đệm buồn chán xem tivi, được một lúc thì điện thoại reo lên
"Alo! Ai vậy?"
"Quả nhiên em còn giữ số cũ! Vợ à! Là anh đây!"
Vợ? Cách xưng hô không biết liêm sỉ này chỉ có Hạo Thiên mới mở miệng ra được.
Cô thật không ngờ anh lại chơi chiêu đổi số lạ để gọi điện cho cô
"Ai là vợ của anh?"
"Em đấy! Không em thì ai?"
Cô hậm hực tắt luôn cả tivi để nói chuyện với anh.
Hạo Thiên thấy cô im lặng liền tiếp lời
"Anh nhớ em quá! Nói gì đó cho anh nghe giọng của em đi được không?"
Ngải My cười "hì hì" với nét mặt bực bội hết sức mà anh không thấy được.
Nói tuôn trào một tràn cho anh nghe
"Muốn nghe à? Hoàng Hạo Thiên anh là tên vô liêm sỉ mặt dày xấu xa đáng ghét khó ưa nhất hành tinh này! Bực mình anh quá đi! Tên đáng ghét!"
Cô vừa mắng anh mà phải vừa lấy hơi.
Hạo Thiên nghe xong, không những không thấy bất ngờ ngược lại còn bật cười thành tiếng.
Ngải My nghe xong thì ngơ ngác hỏi
"Anh bị ngáo à? Tôi mắng anh mà anh còn cười được á?"
Anh vừa cười vừa đáp
"Không sao! Anh thích như vậy! Lúc em mắng ảnh giọng nghe đáng yêu thật đấy! Vẫn đỡ hơn là em im lặng rồi bỏ đi mà không nói gì!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...