Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Nhà họ Bạch ở bên ngoài cũng có tiếng tăm lắm, rất vang dội nhưng thật ra cũng chẳng phải là một gia đình giàu có gì.
Chú thím của cô ấy là người liêm minh chính trực làm theo việc công, mỗi một đồng mà chú kiếm được đều phải vất vả lắm mới cầm được trên tay.
Từ khi Nguyên Doanh cưới vợ thì cũng cắt bớt chỉ tiêu của cô ấy đi một số tiền không nhỏ.
Bạch Minh Châu đã rong chơi cả một năm rồi, số tiền tích góp trước kia cũng đã tiêu xài gần hết.
Còn số tiền Ôn Thanh Hoàn cho thì cô ấy vẫn chưa đụng đến vì đây chính là vấn đề nguyên tắc.
Nói không chừng ăn xong bữa cơm này thì thẻ tín dụng của cô ấy sẽ tuyên bố phá sản mất.
“Thật sự là quá đắt rồi, chúng ta đổi nhà hàng khác đi.
Đi đâu cũng đều ăn được mà, phải không cô Châu?”
Thiệu Kính Đình đồng cảm với Bạch Minh Châu nên đã cho cô ấy một lối thoát.
“Được không đó?”
Ánh mắt của Bạch Minh Châu lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.
“Ăn ở đây đi, em phải nghe lời anh”
Ôn Mạc Ngôn không hề khách sáo mà nói luôn với Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì trong chớp mắt lại nản lòng.
“Được rồi được rồi.
Ăn ở đây đi” Cùng lắm thì tháng sau ăn đất thôi.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Có điều những món ăn này không giống với món ăn mấy triệu đồng, toàn bộ hương vị màu sắc đều không giống.
Chính là… thiếu một chút.
Thiệu Kính Đình đang trên đường đi nhà vệ sinh nhưng thật ra là anh ta đi đến quầy thu ngân ở phía trước.
“Chào anh, tổng cộng chỉ phí là mười triệu đồng.
Anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
“Quẹt thẻ”
Thiệu Kính Đình đưa thẻ tín dụng ra chuẩn bị trả tiền thì không ngờ có người lại cầm lấy tấm thẻ đi mất.
Đột nhiên Ôn Mạc Ngôn xuất hiện, đặt thẻ ngay trước mặt của anh ta: “Không phải thầy Đình đi vệ sinh à? Sao lại chạy.
xuống dưới này vậy?”
“Thế còn anh?”
Anh ta bình tĩnh hỏi lại: “Mặc dù tôi và Bạch Minh Châu không phải là người yêu nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bè.
Bây giờ lại ở cùng một chỗ, xem như là bạn cùng phòng.
Tính đi tính lại thì bữa cơm này không nên làm khách mời.
Cứ coi như Bạch Minh Châu thiếu nợ tôi, là cô ấy nguyện ý thiếu nợ tôi chứ không muốn anh chỉ tiền cho bữa cơm này đâu”
Ôn Mạc Ngôn đưa thẻ ra quẹt, Thiệu Kính Đình không ngăn cản.
Anh ta biết Bạch Minh Châu tính tình ngay thẳng thì sẽ không đồng ý để cho khách trả tiền cơm đâu.
Anh ta cũng không hiểu được rốt cuộc Ôn Mạc Ngôn muốn làm gì nữa.
Một mặt khiến cho Bạch Minh Châu lâm vào thế bí, mặt khác lại muốn giúp cô ấy giải vây.
Thật ra Ôn Mạc Ngôn cũng không biết, không được tự nhiên cũng là tự anh ta chuốc lấy mà không được thoải mái cũng là do anh ta tự chuốc lấy.
Rốt cuộc Ôn Mạc Ngôn cũng không biết bản thân anh ta muốn làm gì nữa.
Bọn họ trở về ghế ngồi, Bạch Minh Châu cũng lấy cớ đi vệ sinh rồi chạy tới quầy thu ngân hỏi một chút.
Nếu cô ấy không có đủ tiền thì sẽ nhanh chóng gọi điện cho Hứa Trúc Linh xin trợ giúp, nếu không lát nữa tính tiền thì sẽ xấu hổ lắm.
Cô ấy không thể để cho Ôn Mạc Ngôn cười chê được.
Nhưng người ở quầy thu ngân nói với Bạch Minh Châu là đã trả tiền rồi.
Bạch Minh Châu hơi kinh ngạc hỏi nhỏ: “Là ai vậy?”
“Tôi cũng không biết, là người đàn ông đi cùng với cô ạ”
“Là Thiệu Kính Đình sao?”
Theo bản năng Bạch Minh Châu nghĩ ngay đến Thiệu Kính Đình, anh ta cũng vừa mới đi nhà vệ sinh.
Chẳng lẽ là giúp cô ấy trả tiền sao?
Vậy thì ngại quá rồi.
Võn dĩ là cô ấy mời khách, vậy mà bây giờ lại khiến anh ta trả tiền là sao?
Bạch Minh Châu hơi xấu hổ, căn bản cô ấy không hề nghĩ là Ôn Mạc Ngôn đã trả tiền.
Nếu không phải tại Ôn Mạc Ngôn thì cô ấy sẽ không lâm vào cảnh quãn túng như vậy, lo lắng không có đủ tiền để trả cho bữa cơm này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...