Ôn Thanh Hoàn chỉnh lại tâm trạng rối đi vào phòng Ôn Mạc Ngôn.
Gõ cửa máy lần nhưng không thấy ai trả lời nên cô ấy mở cửa đi vào.
Ôn Mạc Ngôn đang xem hồ sơ, nghiêm túc quên hết tất cả, cũng không phát hiện ra có người vừa bước vào.
“Không cần nghiên cứu, không còn cách nào khác dâu, đây là đường cụt rồi.”
“Chị?” Ôn Mạc Ngôn hung hăng cau mày, nói: “Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Em sẽ không phản bội Minh Châu đâu.”
“Chị không ép buộc em, em hẳn là đã có sự lựa chọn của mình.
Ôn Mạc Ngôn, bất kể em lựa chọn thế nào, chị đều sẽ ủng hộ em.”
“Có thật không?”
Ôn Mạc Ngôn rất ngạc nhiên khi nghe những điều này.
Tuy rằng mấy ngày nay Ôn Thanh Hoàn không có gây áp lực cho Ôn Mạc Ngôn, nhưng anh ta biết ôn Thanh Hoàn đã suy nghĩ kĩ, trong lòng nhất định muốn anh ta thỏa hiệp.
Bây giờ Ôn Mạc Ngôn có được sự ủng hộ của cô ấy, anh ta làm sao có thể không xúc động? “Đương nhiên, em là em trai chị, tập đoàn Ôn Phước cũng truyền đến tay em, nếu em không vui chị cũng sẽ không vui.
Bố chỉ là bất đắc dĩ, sau này khi nghĩ lại mọi chuyện đều sẽ nghĩ thoáng ra, cũng sẽ không ép buộc em.
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng kia Cổ Thành Trung đã hỗ trợ em.
Bây giờ, về phần danh dự… từ từ cũng sẽ đến.”
“Chị… Chỉ có cho rằng em thật quá đáng… vì sự ích kỷ của bản thân mà bất chấp gia đình không?”
“Chị không trách em, Nếu là chị, có thể chị cũng sẽ làm như vậy.
Lúc trước, khi Thiện Linh qua đời, bố muốn chị nạo thai và lấy chồng khác, không phải lúc đó chị cũng cự tuyệt sao? Không có đúng hay sai, em nghĩ những gì em đã làm là đúng thì nó sẽ đúng.
không có cách nào tốt hơn.
Chị sẽ luôn ở bên em, hiểu chứ “Cam on chi.” Ôn Mạc Ngôn kích động đứng lên, ôm chặt lấy Ôn Thanh Hoàn
Hốc mắt Ôn Thanh Hoàn trở nên ướt át, đỏ bừng.
Cô ấy có nên để nước mắt không rơi xuống.
Ôn Thanh Hoàn không thể phá vỡ hình tượng của mình trong lòng Ôn Mạc Ngôn.
Cho dù là người xấu thị cô ấy cũng phải là một người chị tốt trong lòng Ôn Mạc Ngôn.
Anh ta có thể không cần tình yêu, nhưng anh ta không thể chống lại những người thân nhất trong gia đình mình.
Ôn Thanh Hoàn đã nói dối Ôn Mạc Ngôn, nhưng cũng chỉ để tốt cho anh ta mà thôi.
“Thôi, đừng nghiên cứu cái hồ sơ nhàm chán đó nữa, nghỉ ngơi đi.”
“Em sẽ xem xét lại, ngộ nhờ cũng có thể tìm ra giải pháp.”
“Được rồi, chị sẽ rửa cho em một ít hoa quà.”
Ôn Thanh Hoàn gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô ấy do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại với những ngón tay run rẩy, bấm một dãy số, Cuộc gọi được bắt máy rất nhanh.
“Xin chào, ai vậy?”
“Có phải là Bạch Minh Châu không? Chị là chị gái của Ôn Mạc Ngôn, Ôn Thanh Hoàn.
Lúc trước khi ở Đà Nẵng, chị đã xin số của em.
Ban ngày ở đó là buổi tối ở Đà Nẵng.
Múi giờ hai bên chênh lệch nhau.
Mỗi khi đến giờ này, Ôn Mạc Ngôn đều sẽ gọi điện cho Bạch Minh Châu để chúc cô ấy ngủ ngon, dặn cô ấy uống một cốc sữa nóng, chăm sóc bản thân thật tôt.
Tình yêu xa, điện thoại di động chính là thứ liên kết tốt nhất.
Trước kia Bạch Minh Châu đều nhanh chóng trà lời, nhưng lần này, sau vài cuộc gọi, bên kia mới nhắc máy.
“Minh Châu, em đang làm gì? Sao lâu như vậy em không trả lời cuộc gọi của anh?”
“Tối nay em đi chơi với bạn bè, uống một chút rượu rồi ngủ một giấc đến giờ”
“Uống rượu? Nam hay nữ “Cả nam và nữ, đều là đồng nghiệp thời.
Thái độ của cô ấy có chút nóng này.
Ôn Mạc Ngôn cũng biết Bạch Minh Châu không thích loại người như thế này, cái gì cũng muốn quan cả, có chút hạn chế sự tự do của cô ấy.
“Được, được rồi, em sẽ không nói chuyện với anh nữa.
Em rất mệt, muốn nghỉ ngơi.
Em đã đi làm hai ngày liên tiếp không nghĩ rồi
Bạch Minh Châu vội vàng nói, không kịp chờ đợi muốn tắt điện thoại,
Nhưng Ôn Mạc Ngôn vẫn còn nhiều điều muốn nói với cô ấy.
“Anh có thể… nói chuyện với em được không?”
“Anh định nói gì? Em rất mệt, bên này cũng đã muộn rồi.
Ngày mai nói chuyện đi, em đi ngủ đây.”
“Được rồi, vậy em đi ngủ sớm đi, ngủ ngon mơ đẹp.”
Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ nói.
Ngay khi Bạch Minh Châu định dập máy, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Ôn Mạc Ngôn truyền đến bên tại cô ấy.
“Minh Châu, anh yêu em”
Những lời này khiến cho Bạch Minh Châu giặt minh, thân thể khẽ run run.
Ngón tay cứng đờ, cúp điện thoại, nhìn vào màn hình den kịt, không biết đây là cảm giác gì.
Trước đó, Ôn Thanh Hoàn đã gọi điện cho cô ấy.
“Người đàn ông trước hết phải có trách nhiệm với gia đình rồi mới có trách nhiệm với người yêu.
Ngày nay, tình yêu và tình cảm gia đình không thể song song, em cũng biết cái nào quan trọng hơn.
“Ôn Mạc Ngôn đã chọn gia đình, có chút tiếc nuối đối với em.
Em là ánh trăng sáng tốt đẹp nhất trong lòng thằng bé.
Nếu lựa chọn em, nó sẽ sống trong đau đớn cả đời, sẽ hận chính bản thân mình.”
“Em cũng không muốn thắng bé sau này phải hối hận đúng không?”
“Cho nên, coi như chị cầu xin em, giúp Ôn Mạc Ngôn một chút, chủ động chia tay, để cho nó hoàn toàn hết hi vọng”
Những lời này văng vẳng bên tai, như gai nhọn chi chít, mãnh liệt đâm vào trái tim cô ấy, đau đến khó thở.
Thực chất, Bạch Minh Châu không đi uống rượu với bạn bè, mà là khi biết được tin này, sau khi lựa chọn xong, cô ấy xuống siêu thị dưới tầng mua bia.
Một mình uống trong bóng tối.
Bạch Minh Châu muốn say, nhưng càng uống có ảy càng tỉnh táo.
Cô ấy nằm trên giường với đôi mắt ẩm ướt và nước mắt lặng lẽ rơi.
Cô ấy đau đớn nhắm mắt lại, cuộn mình dưới chăn.
Hóa ra từ bỏ Ôn Mạc Ngôn còn đau đớn hơn quyết định từ bỏ Nguyên Doanh.
Chẳng lẽ cả đời này cô ấy đều không có được hạnh phúc sao?
Ôn Mạc Ngôn mấy ngày nay bị chuyện của Biellmann làm cho đau đầu, tâm trạng không tốt, nhưng Hứa Trúc Linh chưa bao giờ thấy anh ta gọi l Bạch Minh Châu để phàn nàn.
Mỗi lần gọi điện, anh ta luôn niềm nở hỏi han Minh Châu, nhắc cô ấy đi chơi trời mưa nhớ mang theo ô khi thời tiết chuyền lạnh thì nhớ mặc thêm quần áo, hoặc dặn cô ấy nhớ ăn sáng, nếu không muốn nấu nướng thì có thể đến nhà Bạch Hoàng Nham thay vì ăn ở ngoài.
Mỗi lần chênh lệch múi giờ, thỉnh thoảng ở đây mới là đêm khuya, mà Đà Nẵng đã là sáng sớm, Ôn Mạc Ngôn vẫn sẽ gọi điện thoại cho Bạch Minh Châu để nhắc nhờ cô ấy buổi sáng đi ra ngoài ăn thì chú ý an toàn “Anh không nói cho Hoàn Hoàn biết chuyện gì đã xảy ra chứ?” Hứa Trúc Linh biết Ôn Mạc Ngôn khó xử.
Chỉ với một cái gật đầu nhẹ nhàng của Ôn Mạc Ngôn, mọi khủng hoảng đều sẽ nổ tan tành.
Ôn Mạc Ngôn khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra sắc thái mệt mỏi.
Làm sao anh ta có thể tràn đầy năng lượng nếu không có một giấc ngủ ngon trong nhiều ngày chứ.
“Tôi sẽ xử lí tốt, lô máy móc này đã được đẩy nhanh tiến độ, tôi cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một dây chuyền lắp ráp khác, tất cả đang gấp rút sản xuất ”
Ôn Mạc Ngôn vận dụng toàn bộ lực lượng, hi vọng chỉ trong vài ngày nữa có thể đẩy nhanh tốc độ.
Ngay cả khi cơ hội mỏng manh, anh ta vẫn không muốn từ bỏ.
Anh ta không đủ tư cách để nói bỏ việc, đây không phải việc của một mình anh ta.
Còn có Bạch Minh Châu, Ôn Mạc Ngôn không thể để cô ấy thất vong.
“Nhìn thấy anh thế này, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Buổi chiều không có việc gì, hay anh đi nghỉ người di?”
“Tôi phải đến công trường vào buổi chiều để kiểm tra tiến độ, không có thời gian nghỉ ngơi.
“Anh dốc sức như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu được đầu “Không sao, tôi có thể tiếp tục chịu đựng, nhưng… Minh Châu gần đây đối xử với tôi rất thờ ơ.
Tôi không biết mình đã làm gì sai, cô có thể hỏi giúp tôi không? Tôi rất lo lắng cho cô ấy.” Anh ta khẩn thiết nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...