Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Có khi chỉ có mỗi Cổ Thành Trung cưng chiều cô như vậy, mà khi được anh cưng chiều giống như được cả thế giới cưng chiều vậy.
“Em muốn ăn cánh vịt.”
“Vậy thì chốc về nhà ăn, cũng có thể để dành bụng còn ăn mấy món khác nữa.”
Đôi mắt anh ôn nhu cưng chiều nhìn cô
Cô ngọt ngào mim cười, liên tục gật đầu.
Cả hai đều không thấy chán, trong lòng bọn họ rất vui vẻ.
Có lẽ đó chính là ý nghĩa của tình yêu.
Ăn xong lầu, Cổ Thành Trung nắm tay cô đi dạo
Cô hơi nó nên cần đi bộ cho tiêu hóa thức ăn.
Bàn tay của anh rất ấm áp, lòng bàn tay của anh phố.
rất rộng, làm cô cảm thấy mình rất ấm áp trong tháng mười hai lạnh lẽo này.
“Có Thành Trung, em sắp đến kì thi cuối kì rồi.
“Năm nay em sẽ không thì trượt rồi mời người nhà đến nữa chứ “Không biết em có thể cầm hạng nhất về cho anh được không nữa? Em cảm thấy đầu mình càng ngày càng tốt.
Bây giờ em học rất nhanh, càng ngày càng biết nhiều kiến thức “
“Được, đến khi em được hạng nhất kì thi này, anh sẽ tặng cho em một món quà nhỏ, được không?”.
“Được.”
Cô dùng sức gật đầu.
Bọn họ đi bộ một lúc xong, Cổ Thành Trung dẫn cô lên xe, rồi đến nhà họ Quý.
Trong lòng cô cảm thấy hơi lo lắng.
Bọn cô không đi qua phòng khách nhà họ Quý, mà trực tiếp lái thắng xe đến bãi đất trống đằng sau nhà, nơi đó có một tòa nhà hai tầng.
Ở đây có một sân đấu, chuyên dùng để huấn luyện.
Quý Cảnh An đã sớm đứng đợi ở chỗ đó, hai người nhìn không giống người đã uống nhiều rượu, vẻ mặt của anh ta rất bình thường và đôi mắt tối sản lại,
Quý Cành An ném thiết bị đảm bốc qua, anh vững vàng nhận được nó rồi bào người khác dẫn Hứa Trúc Linh đi, sợ cô không nhìn nổi mấy hình ảnh này, “Em có thể đứng đây được không? Em muốn ở đây với anh, em hứa sẽ không khóc lóc làm phiền anh, em…sẽ ngoan ngoãn, được không anh?”
Cô đau khổ cầu xin, ánh mắt cô lộ ra vẻ trong sáng, muốn làm Cổ Thành Trung mềm lòng.
Anh không biết phải làm sao, nói: “Anh sợ em không chịu nổi, đàn ông nếu dùng nắm đầm đánh nhau sẽ bị sứt xát.”
“Vậy mà anh vừa nói dối em chẳng qua chỉ đánh một trận? Anh nói dối sao?” Cô đau khổ nói.
“Ngoan.” Anh sở đầu cô một cái rồi bảo người của Quý Cảnh An dẫn cô đi.
Hứa Trúc Linh gần như không có sức lực đề phản kháng, sức lực của cô quá nhỏ bé.
Cô bị nhốt ở bên ngoài cửa nên cô không biết bây giờ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Cô liên tục đạp cửa, đến nỗi bàn tay cô sưng đỏ lên vẫn không đừng
Đột nhiên có nghĩ đến việc gì đó, vôi vàng nói: “Di Thiên Kim có ở nhà đúng không ư “Đúng vậy.”
Hữa Trúc Linh nghe vậy thì nhắc chân chạy đi tìm người.
Cô liều lĩnh lao đến phòng làm việc ở trên tầng, cá Quý Khiêm cũng không thể ngăn cản được cô
Cô giống như một con thỏ nhanh nhẹn, như một lần khỏi biến mất.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, cô thở gấp nhìn Quý Thiên Kim.
Bà ta đang gọi điện thoại thì chợt có tiếng động cắt ngang, làm cho bà ta không vui nhíu mày.
Bà ta vội vàng kết thúc cuộc gọi, sau đó tức giận nhìn Quý Khiêm nói: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Cô, cháu không ngăn được cô ấy, cô ấy đã đi lên tầng hai rồi.”
Quý Khiêm bất đắc dĩ nói.
“Cháu đến tìm dì có việc gì?”
“Dì Thiên Kim, cháu đến đây là muốn hỏi dì một chuyện, cháu không biết mẹ mình là ai, tại sao năm đó bà ấy lại bỏ rơi cháu? Dì có thể nói cháu không phải là đứa con tốt, nhưng trong mười chín năm nay cháu đã quen thuộc với việc mình không có mẹ.
Châu chỉ biết mình rất yêu Cổ Thành Trung, cháu muốn năm tay với anh ấy cả cuộc đời này.
Cho nên cháu không muốn trao đối với đi, cháu sẽ không cho bất kỳ một người nào có cơ hội này cả, máy người cũng đừng cản trở cuộc sống của bạn cháu”
“Tháng bé Cảnh An kia không giỏi sao? Nó thua Cổ Thành Trung ở chỗ nào?”
Bà ta nhưởng mày hỏi.
“Cháu tin tưởng con cháu nhà họ Quý rất giỏi, nhưng đây không phải là một cuộc mua bán, không thể nói bên này tốt thì cháu sẽ trọn bên này.
Cháu thích chủ ba Cổ, anh ấy cũng thích cháu.
Cháu không hiểu, tại sao dì lại tìm người theo đuổi cháu?”
“Vậy dì nói cho cháu biết, dì không thích Cổ Thành Trung thì sao?”
“Di không thích thì tại sao lại xen vào chuyện của cháu? Hình như cháu và dì không có quan hệ gì cả đúng không?”
“Ai nói cháu không có quan hệ gì với di?” Quý Thiên Kim vỗ bản một cái, tức giận nói: “Cháu là con gái của chị gái dì, bị thất lạc ở bên ngoài rất nhiều năm, vất và lắm bây giờ mới tìm thấy được cháu.
Châu không cho dì sống một cuộc sống yên ổn, bây giờ lại sống chung một chỗ với Có Thành Trung “Cháu có biết kẻ thù của cầu ta là ai không? Sau này không chừng cậu ta sẽ biến thành kẻ ác.
Hơn nữa năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi, lớn hơn cháu mười tuổi đó, có bố mẹ nào có thể chấp nhận được chuyện này chứ
Quý Thiên Kim nổi giận nói.
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy thì sững sở một
Con gái của chị
Mẹ cô là chị gái của Quý Thiên Kim?
Vậy cô là người nhà họ Quý?
Việc này…làm sao có thể xảy ra được? “Vậy ý dì là chị dì và Hứa Đức Thắng “
“Hứa Đức Thắng không phải là bố của cháu, tên khốn nạn kia làm sao xứng đáng với người nhà họ Quý của chúng ta?” Quý Thiên Kim khinh thường khi nói đến chuyện này, bà ta tiếp tục nói: “Cháu đến đây, dì nghĩ mình nên nói rõ chuyện này với cháu”
“Cô cháu? Cháu có thể tiếp tục ở lại đây nghe chuyện này không?”
Quý Khiêm khó xử nói, lát.
“Cháu cút ra ngoài cho cô, đến một con bé mà cũng không ngăn được, thảo nào mà không lấy được vợ có nhìn thấy cháu thì lại cảm thấy khó chịu.
“Vâng, cháu lập tức đi ra ngoài ngày”
Quý Khiêm vội vàng đi ra.
Sau khi Quý khiêm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Quý Thiên Kim cầm một tấm ảnh ra, đưa cho cô.
Trong hình, có một cô gái rất giống Quý Thiên Kim, hơn nữa cũng không lớn hơn bà ta bao nhiêu tuổi.
“Mẹ cháu tên là Bạch Thủy Xuân, lớn hơn dì một tuổi.
Sau khi mẹ dì sinh dì ra không bao lâu thì bà bị chứng trầm cảm sau khi sinh, cảm thấy kết hôn với bố di thì đã rất đau khổ, cuối cùng bà ấy chọn ly dị, bà dẫn chi gái dì đi.
Sau đó mẹ dì qua đời, bố dì đi đón chị gái dì về thì không ngờ chị dì đã mất tích.”
“Chúng ta tìm kiếm chị ấy rất lâu nhưng không tìm được manh mối gì.
Lúc dì nhìn thấy cháu, cảm thấy cháu rất giống bố của cháu nên đã phải người điều tra.
Năm đó Hứa Đức Thắng qua lại với rất nhiều phụ nữ, nhưng cháu không phải là con của ông ta, mà do có người muốn dùng trẻ con lừa tiền ông ta.”
“Năm đó đúng là có một cô gái mang thai nhưng thai của cô ta bị chết non.
Sau khi cô ta làm xét nghiệm ADN thì đến trại trẻ mồ côi nhận một đứa mới sinh, sau đó dẫn đến chỗ Hứa Đức Thắng, Hứa Đức Thẳng qua lại với quá nhiều phụ nữ nên sau khi thấy tờ xét nghiệm thì ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ đứa bé chính là con của mình.
Còn người đàn bà kia cầm tiền rời đi, còn tung tích của cô ta thì đi không có hứng thủ kìm kiếm “
“Hứa Đức Thắng không nhận ra cháu không phải là con của ông ta, nên cháu mới bình an sống được đến bây giờ.”
“Dì cũng không biết nhiều chuyện về mẹ cháu, di chỉ biết được từng đây thôi.
Cho nên cháu chính là người nhà họ Quỷ, kể cả hôm nay mẹ cháu có ở đây thì bà ấy cũng không đồng ý cho cháu và Cổ Thành Trung ở bên nhau.”
“Tại sao? Anh ấy có chỗ nào không tốt? “Cũng bởi vì anh ta tên là Cổ Thành Trung! Kẻ thù của anh ta quá nhiều, cây tốt ở trong rừng cuối cùng vẫn bị gió làm bật rễ, chuyện này cháu cũng hiểu đúng không? Anh ta có thể thành công một khoảng thời gian, nhưng chưa chắc đã thành công được cả đời chỉ cần anh ta sai lầm một chút thì dì cũng khó bảo vệ được cháu.
Cảnh An được nhà họ Quý nhận nuôi, không có quan hệ máu mủ gì cả, lại giỏi giang, hai người ở với nhau không phải tốt hơn áp “Cháu không thích anh ta, mà anh ta cũng không thích cháu.”
“Tháng bé sẽ thực hiện mệnh lệnh mà đi giao, chi cần cháu đồng ý”
“Làm sao hôn nhân lại có thể thực hiện bằng mệnh lệnh và nhiệm vụ được chứ?” Hứa Trúc Linh rất ngạc nhiên khi nghe di nói vậy.
“ở nhà họ Quý thì có thể…” Quý Thiên Kim bình tĩnh nói, giống như bà ta đã sắp xếp hết rồi.
Trong lòng Hứa Trúc Linh rất lo lắng, cô biết chắc chắn Quý Thiên Kim sẽ không từ bỏ ý định này.
Kể cả cô có phải là người nhà họ Quý hay không thì cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình rồi khỏi Cổ Thành Trung.
Cuối cùng cô chỉ có thể tung ra đòn cuối cùng.
“Dì Thiên Kim, thật ra thì cháu đã ngủ với Cổ Thành Trung.”
“Cháu còn trẻ nên không hiểu chuyện, dì có thể hiểu được, Cảnh An sẽ đối xử tốt với cháu”
“Nhưng mà…cháu đã mang thai hai tuần là đứa bé của Cổ Thành Trung.” Hữa Trúc Linh mạnh bạo nói.
“Cháu nói lại cho dì nghe một lần nữa xem!” QUÝ Thiên Kim gầm lên, Hữa Trúc Linh hoảng sợ đến run
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...