Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Cậu… Hóa ra còn rất nhiều người vẫn nhớ đến nhân cách đó.
“Không có.”

Bạch Minh Châu lắc đầu với chính mình, mình nên quên tên đó đi.


Ôn Mạc Ngôn đã trở lại, đây mới là điều vui vẻ nhất.


Cô ngủ đến tận trưa nên có hơi đói, Hứa Trúc Linh nghe cô ấy nói câu này, bụng cô cũng bắt đầu réo lên.


Cô trượt xuống giường, bể Cổ Cổ xuống dưới nhà, dặn dò dì Lưu và đầu bếp chuẩn bị bữa trưa.


Cổ Thành Trung đã đến tập đoàn rồi, anh mới nghỉ ngơi được hai tiếng đồng hồ đã phải di.


Khi Hứa Trúc Linh biết được, cô cảm thấy hơi đau lòng.


Trong thời gian này Cổ Thành Trung rất bận rộn, hai tập đoàn bận đến mức tối mày tối mặt.


Ban đầu có mỗi tập đoàn J.
C, anh đã phải thường xuyên mang công việc về nhà làm, giờ lại có thêm Cổ thị khiến Cổ Thành Trung gần như không có thời gian nghỉ ngơi.


Ôn Mạc Ngôn cũng đi xuống lầu, Bạch Minh Châu nhìn ánh mắt của anh, không biết đang nhìn ai.


Là Ôn Mạc Ngôn hay là Thiện Ngôn.
“Cái đó… nhân cách kia không bắt nạt em chứ?” Anh hỏi.
“Không có.” Cô ấy khẽ lắc đầu và nói: “Xin lỗi, thật ra những lời nói ngày hôm đó tôi không cố ý.
Lúc đó là do tôi bị anh làm tức điền nên mới như thế.
Tôi không ghét anh.
Tôi rất vui khi có thể làm bạn với anh.



“Thật không?” Ôn Mạc Ngôn vui vẻ nhìn cô.
“Ừm, sau này tôi sẽ kiềm chế bản thân và dịu dàng với anh hơn.”

“Không … không cần, em thế này cũng rất tốt, không cần cố tỏ ra dịu dàng.”

“Hình như anh lại nói lập rồi.” Bạch Minh Châu nói đùa, sau khi trò chuyện với anh ta vài câu, sự quen thuộc đã mất từ lâu lại quay trở lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Em không thích, tôi…tôi sẽ cố gắng thay “Không, bây giờ nghe cũng rất thuận tai.” đổi.”

Trên đời này không ai là hoàn hảo, làm sao mà có thể đòi hỏi sự hoàn hảo ở mọi nơi được chứ?

Ôn Mạc Ngôn và nhân cách thứ hai là ví dụ điển hình nhất.


Cô trước kia rất ghét sự dịu dàng và nhút nhát, không biết cách nói chuyện, làm việc cũng không như ý mình.


Sau đó, nhân cách thứ hai xuất hiện, anh ta trở thành một người vô cùng quyến rũ, anh ta rất biết cách nói chuyện và trêu ghẹo người, biết đưa bữa sáng và tặng hoa tươi.


Nhưng … anh ta cũng có khuyết điểm.


Mọi người đều thích hoa hồng đỏ và ánh trăng trắng, nhưng từ xưa đến nay, họ không thể có cả hai.


Ôn Mạc Ngôn không cần thay đổi, dáng vẻ hiện tại cũng rất tốt.


Cô cũng biết mình có rất nhiều khuyết điểm, đây mới là con người, người không có khuyết điểm, chắc chỉ có thần tiên thôi.


Bạch Minh Châu nén sự hổ thẹn xuống, thầm cầu nguyện trong lòng rằng nhân cách thứ hai sẽ không bao giờ quay trở lại.


Cô nhớ rằng nhân cách thứ hai có nói với cô rằng, Ôn Mạc Ngôn thích cô, nhưng chính anh ta lại không biết.


Không biết cũng tốt, không nên chọc thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng, cô không thích Ôn Mạc Ngôn, hơn nữa cô cũng không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới.



Giữa họ… chỉ thích hợp làm bạn bè.
Cô sợ rằng, sau khi chọc thủng lớp giấy trên cửa sổ, họ thậm chí ngay cả làm bạn bè cũng không được.


Sau khi họ ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.


Hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm, Ôn Mạc Ngôn phải đi về, nhân tiện đi cùng với Bạch Minh Châu.


Hứa Trúc Linh dẫn Cổ Cổ đến tập đoàn thăm Cổ Thành Trung.


Dù sao thì những giám đốc đó cũng đã gặp cô rồi, cô cũng không cần giấu giếm.


Mấy ông già đó có vẻ rất sợ mình, mỗi lần nhìn thấy cô đều lễ phép run rẩy khiến người trẻ tuổi như cô có chút ngại.


Cô mang đến một nồi súp gà lớn do cô tự nấu, cô không nỡ uống, chỉ để lại một bát cho Cổ Cổ.


Cô mang theo phần còn lại, dự định đến văn phòng để chia sẻ với anh.


Vừa lên đến tầng cao nhất, cô đã nhìn thấy cô thư ký xinh đẹp mà lần trước cô gặp, lần này cô ấy đang mặc một chiếc quần âu nữ truyền thống bảo thủ, che đi thân hình hoàn hảo của cô ta.


Áo bên trong cũng được thay đổi từ dạng khoét ngực sang áo sơ mi trắng, che hết vóc dáng quyến rũ.


Lâm Thanh Huyền thấy cô đến, rất thức thời mở cửa cho cô, cười nói: “Cô Linh đến rồi, là mang đồ ăn ngon đến sao? Tôi ngửi thấy mùi thơm.
“Tôi mang canh gà tới, lát nữa chia cho cô một ít, tôi nấu hơi nhiều.”

“Không cần đâu, cô và tổng giám đốc cứ từ từ thưởng thức.”


Lâm Thanh Huyền cười nói, rất khách khí.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy Khương Anh Tùng đi tới, trên tay cầm trà chiều.
“Lâm Thanh Huyền, anh mua đồ ăn cho em rồi.”

“Giờ làm việc, nghiêm túc một chút.” Lâm Thanh Huyền trịnh trọng nói.
“A!” Khương Anh Tùng lập tức hóa đá.
Giọng của Cổ Thành Trung từ bên trong truyền ra: “Thời gian nghỉ trưa, mấy người tùy ý, không cần quá cẩn trọng.”

“Cảm ơn anh!”

Khương Anh Tùng cảm kích nhìn Cố Thành Trung, may mà có quý nhân đến kịp thời, nếu không thì không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Ừm, chăm sóc Cổ Cổ giúp tôi.”

Cổ Thành Trung không hề khách sáo nói.


Khương Anh Tùng ngơ ngác khi nghe những lời này, anh ta còn nghĩ rằng ý của Cổ Thành Trung là cho anh ta và Lâm Thanh Huyền thời gian uống trà chiều, không ngờ rằng… anh chỉ muốn mình và Hứa Trúc Linh có không gian riêng.


Chết tiệt, quá ác độc rồi.
“Anh Trung, anh xem, mấy người là hai người, chúng tôi cũng là hai người.
Của anh đã về tay rồi, nhưng của tôi vẫn chưa về tay, anh cảm thấy… “Cổ Cổ, đi theo chủ Khương Anh Tùng, chú ấy sẽ mua đồ ăn ngon cho con.”

HỒ, có đồ ăn ngon!”

Cổ Cổ ôm lấy đùi của Khương Anh Tùng, còn không quên nằm lấy tay Lâm Thanh Huyền.
“Chị gái xinh đẹp, Cổ Cổ rất thích chị, chị đi ăn đồ ngon với em được không? Chú Khương Anh Tủ mời nha!”

Cổ Cổ chớp mắt với Lâm Thanh Huyền, Lâm Thanh Huyền không thể chịu đựng được, con gái không có sức phản kháng với trẻ con.


Lâm Thanh Huyền không nhịn được ngồi xổm xuống bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Cổ: “Cô Ôn, thật đáng yêu! “Gọi em là Cổ Cổ, em thích mọi người gọi em là Cổ Cổ.
Mau đi theo em, em biết chỗ nào có đồ ăn ngon.”

Cô nắm lấy tay Lâm Thanh Huyền đi về phía thang máy.


Khương Anh Tùng kinh ngạc nhìn cảnh này, không ngờ Cổ Cổ lại là một cô nhóc tinh ranh như vậy! “Hiện tại cậu còn cho rằng tôi đối xử tệ với cậu?” Cổ Thành Trung nhưởng mày nói.
“Cảm ơn anh! Anh Trung, nếu việc này thành công, tôi nhất định phải lì xì cho cô Cổ

Cố! Tôi đi trước dây, tạm biệt anh, tạm biệt cô Linh!”

Khương Anh Tùng vội vã đuổi theo.



Hứa Trúc Linh có chút khó hiểu: “Khương Anh Tùng và cô nữ thư ký kia…”

“Chuyện tốt sắp đến.”

Cổ Thành Trung cười nói, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh, thần kinh căng thẳng của anh lập tức thả lỏng, mệt mỏi toàn thân giống như đều biến mất.


Anh bây giờ chỉ muốn ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương sảng khoái từ cơ thể cô, thứ này có tác dụng hơn bất kỳ mùi hương nào khác.


Anh ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi anh, cằm dựa vào vai cô.
“Làm sao lại đến đây rồi?”

“Nhớ anh nên em đến đây.
Anh ăn trưa chưa?”

“Chưa!”

Khoảng thời gian này quá bận, một khi bận, chuyện quên mất ăn bữa chính là bình thường.


Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy câu này, cô không thể nhịn được trừng mắt nhìn anh.
“Em đi mua đồ ăn cho anh ăn, súp gà ăn không no được, anh đợi em.”

“Không cần phải phiền phức như vậy, em ở lại đây với anh là được, anh không đói lắm.”

“Như vậy cũng không được, em đói bụng rồi.”

Hứa Trúc Linh chỉ có thể nói như vậy, Cổ Thành Trung mới gật đầu.


Cô xoay người rời đi, mà anh cảm thấy có chút mệt mỏi nên bóp bóp đầu.


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Ôn Thanh Hoàn gọi.
Nhìn thấy hiển thị tên người gọi, sắc mặt anh có chút ngưng trọng, anh biết cô ấy đến tìm anh, là vì cái gì.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui