Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương 1375 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1089.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Trước kia cô từng bị người ta khi dễ, hiểu được bọn họ sợ nhất là điều gì.
Bắt nạt kẻ yếu.
Gặp được kẻ yếu thì giẫm hơn, gặp người mạnh lại rụt chân về, đây thực chất là thói hư tật xấu của con người.
Cô sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, nhưng đối với những kẻ khinh thường người khác quá, vậy cô sẽ giáo dục bọn họ, cô sớm không còn là quả hồng mềm yếu, mà là một con nhím, cả người đều là gai nhọn.
Ai động vào, sẽ bị đâm đến máu chảy đầm đìa.
"Cô...."
Ông Dương nghe nói thế tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt xanh mét.
Cuối cùng, ông phất tay áo lên, lạnh lùng quát lớn: “Cô Linh, nhà họ Dương chúng tôi thấp cổ bé họng, không lay động được, nhưng đây là địa bàn nhà họ Dương, ở đây không hoan nghênh cô, mời cô đến từ đâu thì về lại nơi đó, vĩnh viễn không cần quay lại đây!"
"Nhà họ Dương, tôi cũng chả thèm đến, nếu không phải vì cô em gái ngốc này của tôi đối với Dương Việt tình thâm nghĩa trọng, ông nghĩ rằng tôi sẽ đến sao?"
Hứa Trúc Linh tức giận trợn mắt, cầm chặt tay của Châu Vũ, nói: “Châu Vũ, chúng ta đi, lần này chắc em hết hy vọng rồi chứ..."
Cô đang nói, đột nhiên phát hiện Châu Vũ không vừa ý, đứng yên tại chỗ, vậy mà không chịu cùng cô rời đi.
Chân cô như đang chứa đầy chì, thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Hứa Trúc Linh không khỏi hung hăng nhíu mi, nói: “Không lẽ em vẫn chưa hết hy vọng sao?"
Bà Dương nghe như thế, không kìm được mà có vài phần đắc ý.
Bà châm biếm nói: “Cô Vũ, tôi khuyên cô về sau đừng đi tìm đàn ông nữa, nếu không tìm người nào liền khắc người đó.
Con trai tôi gặp phải tai tinh như cô mới đổ máu, cô cũng đừng thích nó nữa, quả thực là đang nguyền rủa nó!"
"Cô Vũ, làm ơn hãy tránh xa nhà họ Dương xa một chút, đừng làm ô uế cánh cửa nhà họ Dương nữa..."
"Bà câm miệng!"
Châu Vũ đần ra, không biết cãi lại, nhưng cô không phải người riêng.
Hứa Trúc Linh trừng mắt nhìn qua, bà Dương bất đắc dĩ im miệng, muốn phản bác nhưng không biết làm thế nào.
"Châu Vũ, sao em lại ngốc như vậy?"
Cô không ngừng khuyên can.
"Không phải, chị Trúc Linh, em cảm thấy lời chị nói vừa rồi rất đúng."
"Lời nào?"
"Em nên trả cho bà ấy một bạt tai, em không thể bị đánh một cách oan uổng như vậy."
Châu Vũ không chớp mắt, nhìn chằm chằm bà Dương, nói từng chữ một.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng rất trong trẻo, rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe thấy.
Bà Dương nghe nói thế, ánh mắt trừng lên thật to.
"Làm càn! Cô chẳng qua chỉ là hậu sinh vãn bối, cô hại chết con tôi, còn dám nói với tôi như vậy?"
Bà Dương không làm gì được Hứa Trúc Linh, chẳng lẽ còn không đối phó được Châu Vũ sao?
Bố mẹ đều là giáo viên, có cái gì phải sợ chứ?
Bà Dương tiến lên, nâng cao cánh tay, là muốn cho cô một bạt tai nữa.
Nhưng Hứa Trúc Linh ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ra tay, giữ chặt cổ tay bà.
Lần này cô vô cớ ra tay, không có lý do để tát lại một cái, nhưng Châu Vũ thì có thể.
"Châu Vũ!"
Châu Vũ sau khi nghe được, ngầm hiểu, biết rõ giờ phút này mình nên làm gì.
Cái gì là đúng, cái gì là sai.
Cô không chút do dự ra tay, cho bà Dương một cái tát.
Một trái một phải, hai dấu tay lại nhìn rõ như vậy.
Bà Dương hai má ửng đỏ, mắt thường cũng có thể thấy được vết đỏ không ngừng sưng lên.
"Chồng ơi...."
Bà òa khóc, nhìn ông Dương cầu cứu.
Ông Dương cũng tức giận, ở ngay trước cửa nhà, mà vợ lại bị hai vãn bối đánh hai bạt tai, đây thật quá khinh người rồi.
Ông Dương bất chấp tất cả, cầm tay Châu Vũ, Hứa Trúc Linh muốn ngăn cản, lại bị ông Dương hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất đều là đá nhỏ vụn, cú ngã lại không nhẹ, lòng bàn tay cô nặng nề đập xuống đất, đâm thủng da thịt.
Cô đau đớn hít một hơi.
Châu Vũ thấy cô té ngã trên mặt đất, muốn lại đỡ, không nghĩ ông Dương lại hung hăng cho cô mấy bạt tai.
Hai tay trái phải, bốn lần liên tiếp.
Miệng Châu Vũ đều thấm ra máu tươi.
Ông buông tay, Châu Vũ liền lung lay ngã nhào xuống mặt đất, đầu óc choáng váng.
Ông lập tức nhìn Hứa Trúc Linh, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm cũng không dám động vào cô một chút.
Thật ra là vì thân phận những người chống lưng cho cô, mới không dám ra tay.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng chạy đến đỡ Châu Vũ, xem khuôn mặt sưng phù dọa người của cô, khóe miệng đều là máu tươi.
Trên người cô vẫn còn vết thương của đạn, căn bản vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô sợ sẽ qua ngày cúng tuần của Dương Việt, muốn đến thắp nhang sớm một chút, sốt cao chưa khỏi liền vội vội vàng vàng chạy lại đây.
Nhưng hiện giờ thì tốt rồi, đối phương không những không cảm kích, còn giáng cho vài bạt tai, thân thể yếu đuối của cô bây giờ làm sao chịu được.
Hứa Trúc Linh đỏ mắt, không phải khổ sở, mà là phẫn nộ.
Khinh người quá đáng.
Đều là ỷ thế hiếp người, vậy thì để xem bối cảnh của ai càng thêm lợi hại.
Ỷ bản thân là trưởng bối, là có thể làm xằng làm bậy sao?
Rõ ràng là già mà không kính!
Hứa Trúc Linh trợn mắt, lập tức lấy điện thoại ra, bấm số gọi điện thoại.
"Anh, có rảnh không? Em gái anh bị người ta khi dễ, mau dẫn người qua đây."
"Hứa Trúc Linh, cô không nói đạo lý, tôi cũng không động đến một ngón tay của cô! Nếu cô như vậy, tôi đây cũng chỉ đưa truyền thông đến thôi!"
Ông Dương không cam lòng nói.
Nhà họ Dương trà trộn vào Đà Nẵng nhiều năm, có sóng gió gì mà chưa từng thấy, hôm nay chẳng lẽ còn bị một con nhóc uy hiếp sao?
Lời này nếu truyền ra ngoài, nhà họ Dương làm sao còn nơi sống yên ổn?
Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị cúp điện thoại, nghe nói như thế, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
"Anh Ngôn Phúc Lâm, anh nghe thấy không? Đối phương muốn kêu truyền thông, anh giúp người giúp cho trót, anh chặn truyền thông lại đi, em không muốn ngày mai bị đưa lên tin nhất."
"Trúc Linh, em mở loa ngoài, anh muốn nói chuyện một chút với Tổng giám đốc Dương."
Hứa Trúc Linh mở loa lớn, đảm bảo mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Đặc biệt là vợ chồng vô lý nhà họ Dương!
Sau khi mở loa lớn, bên trong truyền đến một giọng nói lạnh như băng của Ngôn Phúc Lâm.
"Trúc Linh, mười lăm phút nữa anh sẽ đi đến chỗ em.
Trong khoảng thời gian này, nếu nhà họ Dương dám động đến em một sợi lông, anh sẽ đem nhà họ Dương san thành đất bằng phẳng.
Từ lúc nào, viên ngọc quý trên tay của nhà họ Ngôn, có thể bị người khác khi dễ rồi? Là khi dễ nhà họ Ngôn tôi không người sao?
Ngôn Phúc Lâm nói ra từng chữ, âm thanh trầm tĩnh, giống như là từ vực sâu vang lên, không có một chút cảm tình.
Cách điện thoại, vợ chồng nhà họ Dương đều có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương kia.
Vợ chồng nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Ông Dương hung hăng nhíu mày, cuối cùng buông bỏ kiêu ngạo, nói: Cậu Lâm, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thấy cô nhóc này không hiểu lễ nghĩa cấp bậc lắm, nên dạy dỗ một chút thôi."
"Em gái tôi từ khi nào đến phiên ông dạy dỗ?" Ngôn Phúc Lâm không khách khí nói, điện thoại còn truyền đến tiếng bước chân, có chút vội vàng.
Lập tức có tiếng động cơ của xe nổ máy, có vẻ như đã sẵn sàng đi rồi.
"Dựa theo thân phận, hẳn là tôi phải gọi ông một tiếng chú Dương, đúng không?"
"Đúng đúng đúng, trí nhớ cậu Lâm tốt, tôi và ba cậu đã từng có quan hệ tốt nữa..."
"Vậy thì đã sao? Thương trường vô tình, nhà họ Dương còn tính là cái thá gì, tập đoàn Phát Đạt tôi còn không để vào mắt.
Nếu ông dựa vào thân phận, tôi đây cứ muốn dựa theo địa vị trong giới thương mại.
Ông thích lấy thân phân trưởng bối để khi dễ em gái tôi, tôi đây sẽ dùng thân phận đứng thứ hai ở Đà Nẵng, dạy dỗ Tổng giám đốc Dương, người nào có thể động, người nào không thể động vào!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...