Lưu Họa Y tức giận muốn nhấc chân đá hắn ta một cái, nhưng một bàn tay to lớn đã giữ chặt đùi cô.
Lòng bàn tay còn miết nhẹ lên làn da mềm như lụa của cô.
Lưu Họa Y giật mình sợ hãi, vội rụt chân lại.
Lâm Thành Nhân giống như con mèo đang vờn chuột, tâm trạng thoải mái lên không ít, hắn mỉm cười nói.
“Uống ly rượu này đi, biết đâu tôi sẽ thấy vui hơn.”
“Uống cái đầu anh.”
Lưu Họa Y tức giận, cô cũng không phải nhân viên tiếp rượu, sao phải uống ly rượu đó kia chứ.
“Chẳng phải cô giỏi nhất là mấy trò tiếp rượu câu dẫn đàn ông sao? Còn giả vờ thanh cao?”
Lưu Họa Y đứng bật dậy, cầm ly rượu hất thẳng vào mặt hắn ta.
Nhưng rất tiếc thân thủ của Lâm Thành Nhân quá tốt, hắn nghiêng người, dễ dàng tránh được, sau đó tiện tay kéo Lưu Họa Y lại, lưng cô áp sát quầy bar, cả cơ thể bị giam trong cánh tay cứng rắn và lồng ngực tràn ngập hơi thở nam tính của Lâm Thành Nhân.
Mùi hương nhàn nhạt thoáng qua, khiến Họa Y hơi ngẩn người, cảm giác này, sao lại có chút quen thuộc nhỉ?
Giống như cô đã gặp người đàn ông này ở đâu đó rồi.
“Sao hả, muốn trốn ư?”
Lưu Họa Y tức giận trừng mắt, cố đẩy tay anh ta ra nhưng không được, chỉ có thể nghiến răng nói.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lâm Thành Nhân câu khóe môi, chỉ tay về phía chai rượu mạnh.
“Uống hết chai đó, tôi sẽ đồng ý với cô một chuyện.”
Lưu Họa Y suy nghĩ một chút, rồi lườm anh ta.
“Anh nói lời nhớ giữ lời đó.”
Nói rồi Họa Y đẩy tay Lâm Thành Nhân ra, đi đến cầm lấy chai rượu mạnh.
Cô ngửa cổ, uống từng ngụm lớn.
Nhìn thấy cô uống rượu liều mạng như vậy, Huỳnh Cẩn Mai sợ hãi chạy tới, giằng chai rượu ra.
“Họa Y, cậu uống thế có thể mất mạng đó, nghe tớ, đừng uống nữa.”
Họa Y kiên quyết đẩy tay cô bạn ra, cô cầm chai rượu lên, chai rượu đã mất một phần ba, chỉ còn hai phần nữa thôi là cô có thể thoát khỏi tên ác ma kia rồi, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này chứ?
Nghĩ là làm, Họa Y tiếp tục ngửa cổ tu những ngụm lớn.
Huỳnh Cẩn Mai bên cạnh lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đứng ngồi không yên.
Mấy người bên cạnh thấy vậy cũng tò mò nhìn thử.
Nhưng thấy khuôn mặt lạnh lẽo như ác ma của Lâm Thành Nhân, bọn họ chỉ dám đứng xa xa bàn tán, không dám tiến lại gần.
Rượu trong chai cứ vơi dần, lúc còn nửa chai, đột nhiên Lưu Họa Y vứt cái chai xuống bàn, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Uống quá nhiều rượu mạnh cùng lúc, cơ thể cô bị sốc, lập tức không ngừng nôn ói.
Nôn đến mức Họa Y tưởng chừng đã nôn cả dạ dày của mình ra rồi thì mới tạm đỡ, cô ngồi bệt bên bồn cầu, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt dần nhòe đi.
Lưu Họa Y giơ tay ra, cô muốn vịn tay vào tường để đứng lên, nhưng cảm giác bức tường chông chênh như có chân, cô với mãi mới chạm tay vào được.
Vừa vịn một tay vào, đứng lên, cả cơ thể cô bỗng lảo đảo, ngã ập xuống.
“Toi rồi!”
Chút lý trí còn sót lại của Lưu Họa Y thầm kêu không ổn, nhưng cả cơ thể cô vừa nặng trĩu vừa bồng bềnh, không cách nào kiểm soát được.
Ngay lúc cô chuẩn bị tiếp đất thì đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ đưa ra đỡ lấy cô.
Là Lâm Thành Nhân.
Anh ta bế cô lên, đi thẳng ra phía cửa quán bar.
Huỳnh Cẩn Mai chạy theo, vừa mở miệng định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Lâm Thành Nhân thì đành nuốt ngược những lời muốn nói vào bụng.
Cô ấy thầm nhủ, dù sao họ cũng sắp cưới, chắc không sao đâu nhỉ?
Lâm Thành Nhân đưa Họa Y về biệt thự của mình.
Lưu Họa Y uống nhiều rượu mạnh, đầu óc mơ hồ, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lâm Thành Nhân đặt cô xuống chiếc giường kingsize.
Ga giường trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại của người con gái như rong biển trải dài trên ga gối.
Khuôn mặt kiều diễm đang say ngủ không chút phòng bị.
Cơ thể xinh đẹp yêu kiều ẩn hiện dưới làn váy.
Khuôn ngực đầy đặn theo mỗi nhịp thở khẽ nhấp nhô.
Nhìn cô gái yêu kiều xinh đẹp như nàng tiên cá say ngủ trước mắt, cổ họng Lâm Thành Nhân đột nhiên khô khốc, một ngọn lửa cháy lên trong lòng.
Cô gái này quả thật vô cùng xinh đẹp, rất thu hút ánh nhìn.
Nếu như cô không phải con của người đàn bà đó, có lẽ hắn có thể giữ cô lại làm tình nhân, thoải mái cùng cô chơi đùa.
Tiếc rằng, cô lại là con của người đàn bà đó.
Hắn tuyệt đối không thể nương tay.
Lưu Họa Y say ngủ, xoay người qua, ôm lấy đùi người đàn ông.
Cô coi đó như gối ôm, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào.
Đôi môi hồng rực như trái anh đào hơi chu lên, chúm chím.
Cổ họng Lâm Thành Nhân càng khô rát, hắn híp mắt.
“Yêu tinh, cô đang cố tình câu dẫn tôi đúng không? Được, vậy tôi sẽ thỏa mãn cô.”
Nói rồi Lâm Thành Nhân bắt đầu cởi váy trên người cô xuống.
Chiếc váy vừa bị trút bỏ, lộ ra cảnh xuân vô hạn.
Từng đường cong mềm mại, da dẻ trắng ngần mịn màng trơn láng, chạm vào cảm giác như đang chạm vào tấm vải lụa thượng hạng.
Lâm Thành Nhân cúi người, bắt đầu hôn xuống từng tấc da thịt trên người cô.
Cảm giác này, thật giống cô gái đêm qua.
Nhưng hắn lập tức xua đi ý nghĩ đó, hắn phải ghi nhớ, đây chính là con gái của người đàn bà đó, hắn phải giày vò cô, khiến cô sống không bằng chết.
Lâm Thành Nhân hung hăng gặm cắn, để lại những dấu vết đỏ ửng trên làn da trắng sữa.
Hắn mạnh mẽ tiến vào, cảm giác phía dưới cơ thể khiến Lưu Họa Y mơ màng tỉnh dậy, cô kêu lên trong vô thức.
Lâm Thành Nhân nhíu mày, không có cảm giác cản trở, cô gái này không còn trong trắng nữa.
“Hừ, thì ra cô cũng là loại đàn bà lăng loàn như mẹ cô.”
Vừa nghĩ, lửa giận dâng lên, Lâm Thành Nhân mạnh mẽ xâm chiếm, không chút thương xót.
Lưu Họa Y bị đau làm cho tỉnh dậy, cả người cô mềm nhũn, không chút sức lực, thần trí thì mơ mơ màng màng, chỉ có thể nỉ non kêu đau.
Nhưng những tiếng kêu này vào tai Lâm Thành Nhân lại như những tiếng rên rỉ kích tình.
“Qủa nhiên cô đã lộ ra bản chất, được, vậy đừng trách tôi.”
Lâm Thành Nhân lật người cô lại, mạnh mẽ tiến vào từ phía sau.
Cả cơ thể mềm mại xinh đẹp của Họa Y bị hắn tùy ý giày vò, vô cùng khổ sở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...