Hách Ái Đệ cho rằng ông cụ Tô đang do dự làm sao phản bác lời Tô Nguyệt Hòa, bà ta châm chọc nói: "Muốn kén rể là có thể kén được à? Thế nào cũng phải chờ cháu kén được rồi nói sau?"Tô Nguyệt Hòa không lưu tình chút nào đáp lại: "Tôi không kén được chồng, làm sao thím biết con của thím về sau có thể lấy được vợ hay không?"Hách Ái Đệ bị chặn họng: "Cô!"Tô Nguyệt Hòa: "Ông nội là người làm công tác văn hoá, ông ấy hiểu đạo ý, không bất công, không trọng nam khinh nữ, cũng sẽ không giống các người.
Lúc cháu còn nhỏ, ông nội đã nói với cháu, thời đại thay đổi, con gái cũng có thể ngồi đầu tủ, cũng có thể ăn lương nhà nước.
Rõ ràng chính là cha cháu hiểu lầm ý của ông nội."Ông cụ Tô được Tô Nguyệt Hòa tâng bốc.Lời này Hách Ái Đệ cũng không dám phản bác.Mọi người nhìn về phía ông cụ Tô.Ông cụ Tô là một lão ngoan cố, sĩ diện, nhưng đưa cho ông ấy cái thang, ông ấy là người có thể thuận theo cái thang đi xuống dưới.Ông ấy liếc nhìn mọi người một chút, ho khan một tiếng, gõ gõ cái tẩu lên trên tủ, "Là thằng hai hiểu lầm ý cha.""!" Vợ chồng Tô lão tam đối mặt với sự phản bội của ông cụ, nhất thời mắt lớn trừng mắt nhỏ.Ông cụ cũng đã nói rồi, Tô Lão Đại vội vàng thức thời hoà giải: "Thật chứ, đã niên đại gì rồi, vĩ nhân nói, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời cơ mà"Tô Nguyệt Hòa tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Cháu hiểu được ông nội muốn nhà chúng cháu xây thêm nhà ở bên cạnh cũng là không nỡ xa chúng cháu.
Nhà chúng cháu xây nhà mới, cha mẹ cháu đều đã thương lượng xong, đến lúc đó đem căn phòng chính tốt nhất cho ông nội, ông nội ngài có thể ở hai bên.
Như bác cả nói, nơi này vị trí có hạn, luôn phải có một nhà dọn ra ngoài, nhà chúng cháu điều kiện kinh tế tốt hơn nhà chú ba một chút, chúng cháu nhường vị trí phía đông cho chú ba thím ba về sau xây dựng thêm, chúng cháu dọn ra ngoài, mặc dù phải tốn nhiều tiền và sức lực một chút, nhưng vì nhà họ Tô chúng ta, chúng cháu không có chút oán giận nào hết."Tô Nguyệt Hòa nói đạo lý "Đường hoàng", rõ ràng, tất cả mọi người không thể nào phản bác.Tô Lão Đại phụ họa: "Đúng là như vậy."Bác gái cả mặc dù xuất thân gia đình địa chủ, nhưng luôn luôn thấu tình đạt lý, bà ấy nói: "Nhà chú hai muốn xây nhà ở Tiểu Bài Lĩnh, chúng con không có đạo lý không đồng ý."Ông cụ Tô liền ‘lùa lừa xuống núi’: "Cha không nói không đồng ý.
Cha nói là nếu như các con muốn đến Tiểu Bài Lĩnh xây nhà, mọi người phải ngồi xuống thương lượng một chút, chuyển đất nền cũng cần người hỗ trợ, đúng không? Thằng hai không có ở nhà, chỉ có mấy mẹ con làm sao chuyển? Có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức, đây mới là người một nhà."Trang Thuận Lan không nghĩ tới con gái nhà mình nói dăm ba câu lại khiến ông cụ đầu hàng, bà thấy sắc mặt của vợ chồng Tô lão tam rất là khó coi, trong lòng thư thản hơn rất nhiều, lại sợ ông cụ đổi ý, mau chóng đổ thừa chồng mình: "Vậy khẳng định là Tô Vận Xương hiểu lầm, con người cái ông này, viết văn thì được, chính là không biết giao tiếp với người khác."Tô lão nhị không có mặt ở nhà trở thành người gánh nồi lớn nhất.Tô Lão Đại cười nói: "Gọi Bách Kiều Bách Lâm nhà anh đi hỗ trợ, còn có Tô Bách Tùng, đều là đàn ông con trai, có sức lực."Nói thẳng như vậy rồi, Tô lão tam không thể không nặn ra khuôn mặt tươi cười một cách gượng gạo: "Cha đồng ý là được, người trong nhà hỗ trợ đào đất, như vậy là được rồi."Dựa theo tính tình trước kia của Tô Nguyệt Hòa, cô sẽ không để cho người nhà chú ba đến giúp đỡ, tránh cho cuối cùng lại tới lĩnh công ầm ĩ, nhưng trong thời gian ba năm tu chân, cô đã học được rất nhiều thứ.Có lúc, tiếp nhận ý tốt của người khác cũng là một loại phương pháp hóa giải oán hận.Cho nên Tô Nguyệt Hòa ngoài mặt đồng ý ý tốt của mọi người, thực tế cô sẽ không để cho người nhà chú ba có cơ hội đụng đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...