Tĩnh Tri gắt gao lắc đầu, lập tức khóc lên. Tiếng khóc của cô khàn khàn và thống khổ, như là tiếng tuyệt vọng của động vật phát ra khi bị nhốt: “Không có khả năng, nhìn không thấy thi thể, em sẽ không tin, em không tin!”
“Tĩnh Tri, người chết không thể sống lại, Thiệu Hiên... xác thực đã chết...”
“Vì sao anh khẳng định như vậy?” Tĩnh Tri lập tức quay mặt lại, lại bắt được hoang mang và giãy giụa lóe lên trên mặt anh. Cô liền đứng lên, lau nước mắt, nghiêm nghị truy hỏi: “Anh ấy chết như thế nào? Anh nói anh ấy đã chết, vậy anh nói cho em biết, anh ấy chết như thế nào?”
Mạnh Thiệu Đình không biết nên trả lời làm sao, anh phải nói như thế nào? Nói thuộc hạ của anh hại chết Thiệu Hiên? Nói anh em mà anh luôn luôn tin cậy, hại chết em trai ruột của anh?
Anh không nói, lại làm cho đáy lòng Tĩnh Tri sinh ra hoảng loạn nói không nên lời. Vì sao anh không trả lời? Vì sao không dám thản nhiên nói cho cô biết rốt cuộc Thiệu Hiên chết như thế nào? Anh đã chắc chắc Thiệu Hiên đã chết, vì sao không chịu nói ra lý do của anh?
“Anh nói đi, Mạnh Thiệu Đình, anh nói cho em biết, rốt cuộc Thiệu Hiên chết như thế nào?”
Cô níu lấy cổ áo của anh dùng sức lay động, thân hình cao lớn của anh giống như suy sụp già đi trong một đêm. Anh cúi đầu, mặc cô lay động, lại không nói ra một chữ nên lời.
Chính anh cũng không có cách nào chứng minh trong sạch của mình, mấy người đi Việt Nam với Thiệu Hiên, không còn ai ngoài hung thủ giết người bị cảnh sát bắt ra, mấy người còn lại khi đi trên đường đến Việt Nam với nó đều mất tích
ly kỳ hoặc là chết đi. Hiển nhiên, đối thủ đang tận lực âm mưu dùng tội danh này bôi đen anh.
Chuyện phát triển quá đột ngột, quá không thể tưởng tượng nổi, anh hoàn toàn không nghĩ chuyện sẽ phát sinh thành như vậy. Bởi vì thế, anh không có một chút chuẩn bị, cũng không có một chút phương pháp giải quyết.
“Tĩnh Tri...” Dưới ánh mặt trời chói mắt, không khí bị đè nén khó chịu, áo sơ mi hơi mỏng trên người ướt mồ hôi, lại bị gió thổi khô, thô ráp dán ở sau lưng, rất khó chịu, nhưng anh không nhúc nhích. Anh nhìn gương mặt tái nhợt dọa người của cô, chỉ cảm thấy đau lòng nói không nên lời, anh muốn cho cô cuộc sống yên ổn an tâm hạnh phúc, nhưng hình như anh quá thất bại, lại lần nữa khiến cô chịu dày vò như vậy.
Trời biết anh rất không muốn Thiệu Hiên gặp chuyện không may, rất hi vọng Thiệu Hiên lần nữa tìm được hạnh phúc của nó. Bởi vì anh biết nếu Thiệu Hiên trôi qua không tốt, Tĩnh Tri cũng sẽ không vui vẻ, chỉ khi nó tốt, cô mới có thể hoàn toàn an tâm, hoàn toàn hạnh phúc.
“Anh đưa em đi nghỉ ngơi trước, em vừa ói rất lợi hại...” Giọng nói anh khàn khàn khó chịu, giữ bả vai của cô nhẹ nhàng khuyên bảo.
Anh phải điều tra chuyện này thật tốt, điều tra ra chân tướng chuyện này. Anh không thể mơ hồ bị người tính kế, anh cũng không thể để cho giữa anh và Tĩnh Tri có thứ gì đó ngăn cách nhau nữa.
Tĩnh Tri lại bỗng nhiên không khóc, cô lạnh lùng bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo như là mùa đông, đâm viền mắt anh đau đớn một trận.
“Em hỏi anh mấy vấn đề, không cho anh gạt em, không cho nói dối.” Tĩnh Tri bỗng nhiên mở miệng. Cô lui về phía sau một bước, nhìn ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của anh.
Mạnh Thiệu Đình bị ánh mắt và giọng nói như vậy của cô làm đau nhói, hai tay không khống chế được liền nắm chặt lại, mỗi một mạch máu trong lồng ngực
giống như đều bắt đầu tràn ngập đau đớn nói không nên lời, tựa như trái tim cứ như vậy bị người vò nát, đẩy ra, rồi vứt trên mặt đất, hung hăng giẫm một cước.
Nhưng anh không tức giận, dù cô hoài nghi anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không tức giận, bởi vì lúc này gần như chính anh cũng không thể tin, có phải Thiệu Hiên thật bị anh hại chết hay không.
Anh không có ra tay, nhưng lại là thuộc hạ thân nhất của anh ra tay, đây có gì khác nhau?
“Anh có biết một người đàn ông tên là Ngụy Nhị không?” Lòng bàn tay chợt đau nhói lợi hại, cô gần như sẽ cắn nát răng của mình. Thiệu Đình, chỉ cần anh nói một câu, cái chết của Thiệu Hiên không liên quan gì đến anh, em sẽ tin anh. Mặc kệ rốt cuộc chân tướng là cái gì, chỉ cần anh nói không phải anh, không liên quan gì đến anh, em sẽ tin anh!
“Làm sao em biết người này?” Mạnh Thiệu Đình thất kinh, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, Tĩnh Tri lại biết nhiều như vậy.
“Anh chỉ cần trả lời em là biết hoặc không biết.” Lòng của cô bắt đầu trầm xuống, anh hỏi lại một câu như vậy, kỳ thực cũng đã là đáp án tốt nhất rồi.
“Biết.” Mạnh Thiệu Đình hơi nhếch môi, đường cong kiên nghị hiện lên trên cằm, hơi lộ ra khẩn trương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...