Cô sợ hãi rất nhiều thứ, cũng quan tâm rất nhiều thứ, mà anh chỉ là một phần nhỏ bé nhất trong đó, một phần nhỏ bé không đáng kể nhất.
Giải thích sao? Cô sẽ không tin tưởng lời của anh, hơn nữa anh thật giống như không có khí lực giải thích.
"Đúng, nếu có khả năng, anh sẽ giấu giếm em cả đời." Anh cười khổ, kẹp ở giữa mẹ và ngươi phụ nữ mình yêu sâu sắc, nhìn sự quyết liệt giữa bọn họ, đến mức không thể chữa trị, tim của anh có thể không khó chịu sao? Cô chưa bao giờ từng suy nghĩ một chút cho anh.
Muốn anh làm sao bây giờ? Nói cho cô biết mẹ của anh không tha cho đứa bé Phi Đồng này, vì thế bày ra chuyện vô sỉ đê tiện như vậy, sau đó hai người bọn họ xung khắc như nước với lửa, náo loạn túi bụi, cô và anh không còn có thể đứng chung một chỗ?
Hay là muốn anh dùng dây thừng trói mẹ ruột của mình lại đưa đến trong ngục giam?
Anh có thể làm, chính là tận lực dừng mọi chuyện rắc rối lại, không cho mâu thuẫn trở nên gay gắt. Anh làm như vậy không phải vì tư tâm của mình, anh làm như vậy chỉ là muốn quan hệ tràn ngập nguy cơ của cô và anh không nên tiếp tục tổn hại ngày càng nặng nề nữa!
Nhưng cô sẽ không tin tưởng, cô chỉ biết để tâm vào chuyện vụn vặt. Là bởi vì Phi Đồng không phải đứa nhỏ của anh, vì thế anh không để trong lòng chút nào. Là bởi vì phân lượng của cô và Phi Đồng ở trong lòng anh không sánh bằng mẹ của anh, anh biết cô nhất định là nghĩ như vậy.
"Được, anh không tiếp tục gạt em, em rất vui mừng." Cô xoay người liền đi lên lầu, giọng nói lại trở nên gấp gáp: "Bây giờ em mang Phi Đồng rời đi, Mạnh
Thiệu Đình, nếu như anh không muốn em và Phi Đồng chết ở chỗ này, thì đừng ngăn cản em."
"Phó Tĩnh Tri!" Tách trà trong tay anh bị cường ngạnh bóp nát, trong lòng bàn tay một mảnh đỏ thẩm.
Anh không để ý chút nào, dùng một cước đá văng bàn trà trước mặt, anh vọt mấy bước tới trước mặt cô, nắm chặt lấy cổ tay của cô, kích động và phẫn nộ khiến toàn thân anh đều phát run, anh không thể khống chế chính mình.
"Em náo đủ chưa? Em còn muốn anh làm thế nào? Phi Đồng mất tích, anh càng sốt ruột hơn em, vào lúc tìm được nó, anh càng kích động hơn em, anh giấu giếm chuyện này xuống, em nghĩ rằng anh làm vì cái gì?"
"Anh làm vì cái gì? Anh chỉ là thiên vị mẹ anh, biến em trở thành đồ ngốc chẳng hay biết gì. Tất cả mọi người biết là mẹ anh làm chuyện này, duy chỉ có em không biết! Phi Đồng là con em, đúng, nó và anh không có quan hệ gì, nhưng lúc trước anh từng nói gì? Bởi vì nó là của em, vì thế nó cũng sẽ là của anh, anh quên rồi sao?"
"Anh quên ư? Bản thân em tự hỏi lòng đi Phó Tĩnh Tri! Em hỏi chình mình một câu, anh có đối xử với nó tốt hơn con ruột không? Đúng, thằng bé không phải con trai của anh, thế nhưng anh có từng không quan tâm nó sao? Anh thậm chí dự định chăm sóc nó cả đời với em!"
"Mạnh Thiệu Đình, anh đừng nói nữa, em không muốn nghe, em cũng không muốn ở lại chỗ này ..."
Tâm Tĩnh Tri loạn như ma, cô hận anh không nói cho cô chân tướng, bao che bà Mạnh, nhưng lại hận chính mình biết anh khó xử, biết anh không có biện pháp tốt hơn, lại không có cách nào tha thứ, không có cách nào tiếp nhận lý do thoái thác của anh.
Có lẽ cô càng quan tâm chính là, ở giữa mẹ anh và cô, trong lòng anh nghiêng về bà Mạnh hơn.
Anh buông tay ra lui về phía sau một bước, cứ nhìn cô như vậy.
Anh cảm giác tâm mình thật giống như là bị cô không chút lưu tình ném bể xuống đất, rồi giẫm thêm mấy cước. Anh đau khổ giữ lại thứ không thuộc về mình, có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng anh thực sự là tiện, cô rõ ràng không muốn nghe, thế nhưng anh vẫn không nhịn được giải thích với cô: "Anh không có nói cho em biết chuyện này, chỉ là sợ em biết là bà ấy làm sẽ càng xa lánh anh, càng không chịu ở lại bên cạnh anh, anh chỉ muốn giữ em lại thôi. Tĩnh Tri, trong lòng em đã gánh vác đau khổ và oán hận quá nặng nề, anh không muốn để em tiếp tục gánh chịu nhiều hơn, đây là lời thật lòng của anh, không có một câu giả dối, tin hay không là do em. Nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ không ngăn em nữa. Phó Tĩnh Tri, anh cũng là con người, lăn qua lăn lại năm lần bảy lượt, anh cũng có lúc không chống đỡ nổi nữa."
Anh chán nản ngồi ở trên sô pha, ngón tay run rẩy tìm kiếm ở trong túi, anh tìm được điếu thuốc, đốt lên, nhưng nhìn thấy thân thể gầy yếu của cô run lẩy bẩy đứng ở nơi đó, anh vẫn nghiền tắt điều thuốc ở trên bàn. Huyệt thái dương đau giống như kim đâm, anh nhịn không được đưa tay vỗ mấy cái, hóa ra mùi vị tâm lực tiều tụy… thực sự là không dễ chịu.
Một tay Tĩnh Tri vịn lan can đứng ở nơi đó, sắc mặt một mảnh xám tro. Cô trầm mặc không nói, chỉ là cắn chặt khớp hàm, trong phòng yên lặng, có gió thổi tiến vào từ cửa sổ mở phân nữa, mồ hôi toát ra trên lưng lạnh lẽo một trận, khiến cô khó chịu ho khan mấy tiếng. Phổi ẩn ẩn đau, đầu cũng có chút choáng váng, giống như mầm bệnh sinh ra lúc Phi Đồng mất tích lại bắt đầu quấy phá.
Cô cũng hiểu những đạo lý kia, cô đều có thể hiểu được. Đổi lại là cô, xảy ra chuyện như vậy, chưa chắc có thể làm tốt hơn anh, nhưng trong lòng không thể quên được lại là một chuyện khác.
Cho dù giữa bọn họ có thâm tình, nhưng cũng không thể kéo dài qua vực sâu vạn trượng, tiếp tục lưu lại, tiếp tục mâu thuẫn, tiếp tục giãy giụa giữa thâm tình của anh và cừu hận của cô thì quá mệt mỏi… quá mệt mỏi. Huống chi còn có Phi Đồng, bà Mạnh còn ở đây một ngày, là một ngày không thể dễ dàng tha thứ cho
thằng bé. Muốn cô cả ngày đều gác tâm can mình ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô thân là một người mẹ, sao có thể nhẫn tâm như vậy được?
Nhưng thật sự phải đi như vậy sao? Cô nhịn không được ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, mỗi một cây xà nhà đều là tâm huyết của anh, mỗi cái bàn mỗi chiếc ghế đều là thật tâm của anh với cô. Anh làm được cho cô đến trình độ như vậy, nhưng cô trả lại cho anh là gì? Tâm người đều là tường thịt, cô dám nói cô không có một chút tình cảm gì với anh khi sống ở Tĩnh Viên ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...