Mạnh Thiệu Đình vừa nghe được câu này, biểu tình lập tức nghiêm túc. Anh trầm tư trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không cứ mặc cho bọn họ làm thịt."
"Cần tôi giúp gì thì không nên khách khí, chúng ta đã làm anh em nhiều năm như vậy." Hà Dĩ Kiệt đứng lên vỗ vỗ vai anh: "Lúc rảnh rỗi để Tĩnh Tri đến thăm Tương Tư, Tương Tư không muốn thấy tôi, chỉ nói muốn gặp Tĩnh Tri."
"Được, Tĩnh Tri cũng nhớ Tương Tư, tôi trở lại liền nói cho cô ấy biết."
Mạnh Thiệu Đình lập tức đáp ứng, Hà Dĩ Kiệt ừ một tiếng. Lúc này thư ký tiến vào nói có khách quan trọng chờ ở bên ngoài, Mạnh Thiệu Đình lập tức cáo từ rời đi.
***********
Mạnh Thiệu Đình vừa đi, Tĩnh Tri liền rời giường. Cô dẫn theo Phi Đồng đi ăn sáng, sau đó Phi Đồng liền la hét muốn cô đi xem hồ bơi nhỏ của nó, Tĩnh Tri tự nhiên sẽ không cự tuyệt thằng bé, hai người nắm tay đi đến phía sau vườn.
Một đường xuyên qua hoa liễu. Ngày mùa thu, Tĩnh Viên vẫn xinh đẹp như cũ, lá cây chỉ mới vừa bắt đầu tàn héo, bụi cây hai bên đường mòn vẫn vô cùng dày đặc. Phi Đồng chạy đi giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, tránh khỏi tay của cô, di chuyển thân thể nhỏ mập mạp, liều mạng chạy về phía trước. Tĩnh Tri chỉ đi chậm rãi, thỉnh thoảng thích ý nhìn cảnh trí hai bên đường, không khí buổi sáng trong Tĩnh Viên vô cùng tốt, hơi lạnh thấm vào ruột gan làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái. Cô hít sâu mấy hơi, mỉm cười nhìn về con trai hoạt bát phía trước.
Hồi bé còn lo lắng thằng bé thật sự là quá ngoan, không thích nói chuyện, hiện tại rất tốt, biến thành một đứa trẻ hoạt bát hiếu động.
"Tôi nói, người ta cuối cùng cũng là mẹ con ruột, Phó tiểu thư nặng hơn nữa, cũng sẽ không nặng hơn mẹ ruột mình? Huống chi, đứa bé kia... hoàn toàn không phải của nhị thiếu gia chúng ta!"
Bước chân Tĩnh Tri bỗng dừng lại, nhịn không được ngừng hô hấp. Cô theo tiếng nhìn sang, lại thấy hình như cách đó không xa có hai cô gái tuổi không lớn lắm đang vừa làm vừa nói ở cạnh vườn hoa. Một câu không đầu không đuôi này làm cho Tĩnh Tri nhất thời hỗn loạn, nhịn không được lập tức tới gần một chút, nín thở lắng nghe.
"Còn không phải thế sao, nếu như là con trai ruột của thiếu gia chúng ta, phu nhân sẽ ra tay ngoan độc bắt cóc thằng bé ư?"
"May mà đứa nhỏ mạng lớn, cũng là do nhị thiếu gia chúng ta để ý, nhanh chóng tìm về. Bằng không, chậc chậc, cũng không dám nghĩ đến hậu quả..."
"Cô nói là nhị thiếu gia giấu giếm cẩn thận từ trên xuống dưới, không phải là sợ Phó tiểu thư biết là do phu nhân làm chuyện tốt, sẽ không bỏ qua sao? Lại nói tiếp, vẫn là mẹ con liền tâm, phu nhân làm chuyện như vậy, thiếu gia lại đè ép xuống không tranh cãi chút nào. Aizzz, Phó tiểu thư này thật đáng thương, làm mẹ người ta mà vẫn chưa hay biết gì, thực sự là đáng thương..."
"Chúng ta vẫn là nói một hai câu thôi, cô cũng nói thiếu gia không cho tiết lộ ra ngoài, nếu để Phó tiểu thư biết được..."
"Sợ cái gì, người nào trong vườn này không biết? Chỉ gạt một mình Phó tiểu thư, chúng ta không nói trước mặt cô ta là được rồi!"
Hai người bàn luận xôn xao, làm xong việc trong tay liền thu thập dụng cụ, lại nghị luận bát quái chuyện của người khác, càng lúc càng xa .
Tĩnh Tri lại đứng không nhúc nhích ở nơi đó, sắc mặt cô trắng bệch như tuyết, mà tay chân lại là một mảnh lạnh lẽo. Vừa rồi ngón tay cô đè nặng cành cây tùng trước mặt để nghe trộm, lại không biết cô đã dùng một ngón tay bẻ gãy cành cây thô kia từ khi nào. Cành cây gãy so le không đồng đều đâm vào trong lòng bàn tay
của cô, đâm ra những giọt máu nhỏ, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào, cô chỉ đứng đờ đẫn ở nơi đó. Cả vườn dạt dào sức sống, cả vườn hoa hồng xanh biếc, nhưng cô lại không nhìn thấy, mà thân ảnh yếu ớt lạnh lẽo run rẩy của cô giống như sẽ dung nhập vào trong gió thu này...
Hóa ra là như vậy, chẳng trách anh giải thích dăm ba câu về chuyện Phi Đồng bị bắt cóc, chẳng trách từ đó về sau An Thành liền ít khi xuất hiện ở trong Tĩnh Viên, sợ là cô tìm An Thành hỏi thăm, An Thành nói lộ ra hết. Chẳng trách tối hôm qua anh đột nhiên nói như vậy với cô, đột nhiên không hiểu tại sao lại nói chuyện giúp bà Mạnh, chẳng trách ngày đó Mạnh có thái độ khác thường, tới cửa cầu hòa. Hóa ra chỉ là cứng rắn không được, nên dùng cách mềm nhẹ, biến đổi biện pháp muốn đuổi cô đi khỏi bên cạnh Mạnh Thiệu Đình. Chỉ sợ không cẩn thận, liên lụy con trai bảo bối của bọn họ vạn kiếp bất phục! Trong mắt người họ Mạnh bọn họ, Phó Tĩnh Tri cô chính là lũ lụt mãnh thú, là đồ bẩn thỉu không may mắn có thể đẩy Mạnh Thiệu Đình vào trong vũng bùn sao!
Tĩnh Tri đột nhiên cảm giác tâm lạnh lẽo, anh ta luôn miệng nói quan tâm cô, thích cô, yêu cô, nhưng thật sự ở trong lòng của anh ta, những lời này nặng bao nhiêu phân lượng?
Đúng, cô biết đó là cha mẹ ruột của anh ta, anh ta không thể làm gì, cô có thể thông cảm! Cô cũng làm một người con, cho nên lúc ban đầu mẹ đối với cô không tốt như thế nào, cô cũng chưa từng có một câu oán hận.
Bà Mạnh ba lần bảy lượt nhục nhã cô, cô cũng không làm gì, mặc dù chưa từng cho bà ta sắc mặt tốt, nhưng cô cũng chưa từng làm chuyện đê tiện quá phận gì, chỉ là cố nhẫn nhịn oán khí này. Thế nhưng lần này không giống, bà ta ra tay với con trai cô, xuống tay độc ác với con trai cô!
Chuyện gì cô cũng có thể tiếp nhận, nhưng chỉ Phi Đồng, thằng bé là điểm mấu chốt của cô, là mạng của cô, là chí bảo của cô, cô quyết không cho phép bất luận kẻ nào đụng vào!
Nếu ở trên chuyện này, Mạnh Thiệu Đình lựa chọn bảo vệ mẹ của mình, như vậy cô cũng không còn lời gì để nói. Cô không cầu anh ta có thể cho cô một công đạo, đưa bà Mạnh ra công lý, nhưng anh ta cũng không thể im lặng không một
tiếng động đè ép chuyện này xuống, biến cô thành một người mù. Anh ta có quan tâm và tôn trọng cô chút nào không? Có đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở trên lập trường của cô mà suy nghĩ một chút hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...