Ba người đều trầm mặc, chỉ là buồn bực uống rượu.
Hôm nay hẹn Bắc Thành trễ như thế, lại không ngờ anh ta và Dĩ Kiệt đang uống rượu với nhau, vì nghĩ bây giờ anh đạt được mong muốn, tràn đầy vui vẻ với Tĩnh Tri nên không gọi điện thoại cho anh, nào ngờ anh cũng quần áo xốc xếch rối bù chạy ra ngoài vào nửa đêm.
Thẩm Bắc Thành uống đến mặt đỏ tía tai, Hà Dĩ Kiệt chỉ buồn bực không lên tiếng, nhưng cả người rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều.
"Con mẹ nó!" Cái ly trong tay Thẩm Bắc Thành bỗng nhiên bị anh ném mạnh xuống đất: "Chỉ là một người phụ nữ, tôi cũng không tin, tôi không có cô ta liền chết, ngày mai tôi liền đi ly hôn, không thể nào sống cuộc sống kiểu này nữa rồi!"
Mạnh Thiệu Đình uống ly rượu một mạch, lúc này mới liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Cậu sao vậy? Thanh Thu là người tốt như thế, cậu thật nỡ ly hôn ư?"
"Cậu cũng như vậy thôi? Cậu ít nói tôi đi!"
"Tôi đây không phải hối hận rồi ư? Cậu đừng học tôi, Bắc Thành, thực sự, là anh em tôi mới khuyên cậu như vậy, chỉ có vợ mới thật tâm đối tốt với cậu. Đừng ly hôn, mặc kệ thế nào, ngàn vạn lần đừng ly hôn, không ly hôn còn có thể quay về, ly hôn rồi, cô ta sẽ tái hôn với người khác..."
Anh cười ha hả, mắt đỏ hồng trực tiếp lắc đầu: "Dù cậu hao hết tâm tư, khoét trái tim ra cho cô ta nhìn, cô ta cũng không thèm nhìn cậu."
Thẩm Bắc Thành đưa tay khoác lên trên vai của anh, mắt say lờ đờ mơ màng nhìn qua: "Cậu và Tĩnh Tri làm sao vậy? Nói cho anh em một chút, tôi phân xử công bằng cho các người..."
Mạnh Thiệu Đình khoát khoát tay, cười khổ một tiếng: "Bắc Thành, uống rượu uống rượu."
"Phụ nữ thì không thể cưng chiều." Hà Dĩ Kiệt vẫn không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, ly rượu trong tay anh ta hơi lay động, mà trong con ngươi vốn âm trầm nội liễm lại tràn đầy do dự và cô đơn: "Ngàn vạn không thể cưng chiều, cũng ngàn vạn không nên động tâm. Nếu không, chết cũng không biết chết như thế nào."
Anh ta nói xong, uống một hơi hết sạch ly rượu mạnh trong tay, bỗng đứng lên: "Đã khuya, tôi phải trở về nhìn Tương Tư."
Mạnh Thiệu Đình có chút kinh dị nhìn anh ta: "Cậu, các cậu?"
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu cười một tiếng, cầm áo gió đứng lên, không quay đầu liền đi ra ngoài: "Đều trở về đi, đã trễ thế này, đừng ở bên ngoài náo loạn."
"Đúng rồi, lời tôi mới nói, còn chưa nói hết." Lúc anh ta mở cửa, bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn Thẩm Bắc Thành và Mạnh Thiệu Đình bình tĩnh như nước: "Đàn ông ngàn vạn lần không nên động tâm với phụ nữ, nhưng nếu có một ngày nào đó thực sự động tâm, không phải vạn bất đắc dĩ, đừng dễ dàng buông tay cô ấy ra."
Thẩm Bắc Thành nghe xong lời này, cười lạnh một tiếng, Mạnh Thiệu Đình lại nhíu chặt chân mày. Ở trong phòng bao có ánh sáng mờ tối, anh hơi nhắm mắt lại, thân thể tựa ở trên sô pha có chút căng thẳng cứng ngắc. Cậu cho là, cậu nói không buông ra, có thể không buông ra sao?
Đôi khi, cậu đã mất đi tư cách cầm tay đối phương.
Hà Dĩ Kiệt cũng không nói thêm cái gì, chỉ vội vã rời đi. Thẩm Bắc Thành buồn bực không lên tiếng, sau khi uống mấy ly rượu, do dự đứng lên, tựa hồ muốn nói lại thôi.
"Thiệu Đình, trở về thôi."
Mạnh Thiệu Đình cười khổ một tiếng, anh hơi khoát khoát tay, ý bảo Thẩm Bắc Thành tự đi trước, trong lòng lại càng trống rỗng hơn mấy phần. Bọn họ có thể trở lại bên người phụ nữ họ phát điên sau khi phát tiết xong, còn anh, ngay cả dũng khí trở về cũng không có.
Thẩm Bắc Thành thấy tinh thần anh hoảng hốt, lại là một bộ dáng không muốn nhiều lời, chỉ đành khuyên anh mấy câu, liền vội vã trở về. Bệnh của Thanh Thu càng ngày càng nặng, anh ta thật sự không có cách nào không quan tâm cô.
Mạnh Thiệu Đình ngồi một mình trong phòng bao, lúc Bắc Thành đi ra, ồn ào náo động và ánh sáng bên ngoài giống như tiến vào từ trong khe cửa hé mở, nhưng chỉ là trong chốc lát, tất cả lại quay về yên lặng. Quá yên lặng, anh liền cảm thấy cô độc và thống khổ bắt đầu liều mạng phóng đại, tiện tay cầm điều khiển từ xa mở một bài hát, sau khi giai điệu vang lên, chính mình cũng không khỏi cười khổ.
Mười năm trước, anh không nhận ra em, em không thuộc về anh, chúng ta vẫn như nhau, đều ở bên cạnh người xa lạ...
Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, còn có thể ân cần thăm hỏi, chỉ là loại ôn nhu này, cũng không tìm được lý do ôm nhau nữa...
Tiếng hát của Trần Dịch Tấn vẫn có thể trực tiếp trêu chọc đến chỗ yếu ớt nhất trong lòng người, anh nghe liền nhíu mày thật sâu, nhịn không được bíp một tiếng tắt nhạc, giơ một tay lên che mắt. Trước mặt của anh hoàn toàn rơi vào bóng tối, yên lặng đến mức chỉ có tiếng tim đập nhanh của anh.
Có phải thật sự chỉ có một khả năng tách ra khỏi cô, sau đó đợi đến mười năm sau, lúc gặp ngẫu nhiên ở đầu đường, chỉ có thể mỉm cười nói một tiếng xin chào với nhau, sau đó cô tiếp tục đi về bên trái, anh tiếp tục đi về bên phải, đi vào trong biển người vô biên vô hạn, nét mặt yên lặng như nước, nhưng tâm lại rơi từng giọt lệ, nhưng cũng không thể quay đầu lại liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Chỉ là vừa nghĩ, đã cảm thấy đau tê tâm liệt phế. Đây không phải là kết cục anh muốn, đây cũng không phải là chuyện anh hi vọng xảy ra.
Anh đứng lên, cầm áo khoác từ trên ghế sa lon, ra khỏi phòng bao. Có nhân viên phục vụ ân cần qua đây: "Mạnh thiếu, xin hỏi cần phục vụ gì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...