Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Tĩnh Tri híp mắt, cảm giác lúc ánh nắng rơi vào trên mặt hết sức thoải mái, trong giọng nói của cô liền mang theo mấy phần biếng nhác: "Hôm khác đi, mấy ngày nay em vẫn cảm giác hơi mệt một chút."

"Mệt? Không ăn không uống lâu như vậy, kim cương hợi mẫu (1) bị giày vò như vậy cũng sẽ chết thôi, sau này còn dám như vậy, em coi chừng anh..."

"Anh thế nào?" Tĩnh Tri cười tươi như hoa, quay mặt đi nhìn anh, lại thấy mắt anh như đầm sâu, cứ yên tĩnh nhìn cô như vậy. Hình như dưới ôn nhu còn có sự cô đơn, dưới nụ cười lại giống như hàm chứa mấy phần khổ sở, cô dần dần an tĩnh lại, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở không chịu nổi.

Phía trước là ngã tư đường, nhưng cô hoàn toàn không biết nên chạy đi đâu.

"Tĩnh Tri, chúng ta kết hôn đi." Kết hôn lần nữa, dù phát sinh chuyện gì cũng không thể thay đổi. Kết hôn, mặc kệ thế nào, cô chính là người vợ được pháp luật công nhận của anh, sẽ không có biện pháp rời đi.

"Trước không nói cái này được không?" Cô nhanh chóng cười cười, chuyển đề tài: "Cha anh thế nào rồi?"

Mạnh Thiệu Đình có chút thất vọng, ánh sáng nơi đáy mắt liền tối đi mấy phần, nhưng vẫn đáp: "Đỡ rồi, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị tiếp tục nằm viện. Đúng rồi, cha nói muốn nhận thức Phi Đồng, em nghĩ như thế nào?"


Tĩnh Tri cười lạnh một tiếng, đưa tay đẩy anh ra, đứng lên từ trên đầu gối của anh. Cô đi vài bước, tay phủ trên lan can của đình, nói nhàn nhạt một câu; "Phi Đồng chỉ là con của em."

"Em không muốn, anh sẽ từ chối giúp em, không đề cập đến chuyện này nữa."

Anh đứng lên, cũng đi tới theo gót chân của cô, đứng sóng vai với cô.

Cô chỉ cao tới dưới vai của anh, có vẻ càng nhỏ xinh động lòng người, mà dáng người anh cao to, cao lớn vững chãi, chỉ là một bóng lưng, lại làm cho người ta vô cùng an lòng. Nếu không nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, sẽ xem hai người trở thành một cặp tình nhân xinh đẹp xứng đôi.

Nhưng lúc này, trên mặt cô biểu hiện vẻ lạnh lùng, đáy mắt anh có vài phần khổ sở, thật không biết làm sao bây giờ .

Quan hệ của hai người tựa hồ tiến vào cục diện bế tắc, không thể tiến lên thêm một bước, nhưng cũng sẽ không lui về phía sau.

"Tĩnh Tri, sau này chúng ta cứ như vậy, trôi qua cả đời sao?" Anh mở miệng, phá vỡ yên lặng khó chịu này, xoay mặt nhìn cô, lại thấy ánh mắt cô không có tiêu điểm, nhìn phía xa xa, ở trong đó là một mảnh yên tĩnh, chưa bao giờ có thân ảnh của anh.

Tâm anh sinh ra cô đơn vô hạn, nhưng dưới sự cô đơn này lại tràn ngập ra mấy phần tự giễu. Anh không phải đồ ngốc, không phải không nhìn ra Phi Đồng kháng cự anh, không tiếp nhận anh. Tâm ý cô không rõ, cũng không chống cự, lại không chịu tiến lại gần. Hai người vốn như vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, lại biến thành chiến tranh lạnh nghi kỵ nhau.

Bao nhiêu buồn cười, bao nhiêu chua xót, tình yêu biến thành con đường không có lối về.

"Cả đời?" Tĩnh Tri bỗng nhiên xoay người lại, cô nỉ non một câu, nụ cười dần dần sinh ra: "Cả đời dài như vậy, ai biết sau này sẽ như thế nào? Đi một bước, nhìn một bước đi."

Có lẽ từ đầu chí cuối, trong kế hoạch tương lai của cô cũng không có anh.


"Đúng." Anh bỗng nhiên cười, như là dưới bông tuyết tung bay bỗng nhiên sinh ra một đóa hàn mai, nụ cười kia sắc bén và mang theo quyết tuyệt: "Cả đời dài như vậy, ai sẽ biết tương lai sẽ như thế nào."

Anh đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho cô có chút giật mình xoay mặt nhìn anh, thấy mặt mày anh sáng rực, vốn vừa rồi còn có chút tiêu điều, lúc này cũng đã là một mảnh rõ ràng. Trong lòng cô biết anh không ngốc, nhất định là hiểu suy nghĩ của cô, anh là người kiêu ngạo như vậy, chịu khúm núm vì cô đến trình độ này, chịu làm nhiều như vậy cho cô, nếu nói là không cảm động, đó là hoàn toàn không có khả năng, nếu nói là không động tâm, cũng là nói dối. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể được người đàn ông có tài mạo như rồng phượng yêu thích, tự nhiên có vài phần hư vinh.

Nhưng cô càng hiểu, khoảng cách giữa bọn họ lớn lắm, không nói đến sự phản đối của nhà họ Mạnh, chỉ nói Phi Đồng, thằng bé là mạng của cô, phàm là nó có một chút không muốn, cô cũng sẽ không muốn ủy khuất nó.

Cô đã qua cái tuổi bỏ qua tất cả vì tình yêu, chỉ có thể cô phụ anh.

"Anh có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, đêm nay có rượu đêm nay say. Thiệu Đình, vì sao không thể để cho cuộc sống đơn giản một chút."

"Em nói rất đúng, là anh muốn quá nhiều." Anh lại cười tự giễu, xoay người sang chỗ khác đi xuống Thương Lan đình: "Gió nổi lên, trở về đi, bên ngoài lạnh."

Anh không có giống như trước nắm tay cô cùng đi, chỉ cho cô một bóng lưng. Cô đứng một mình ở đình quanh co cao nhất trong Tĩnh Viên, lại sinh sôi ra cảm giác vị trí nơi cao. Cô nhìn anh thong thả đi xuống theo đường mòn uốn lượn kia, hai bên thềm đá mọc những bụi hoa không biết tên, nhưng thân ảnh cao lớn của anh giống như là vẩy ra một bức tranh sơn thủy, tay áo bay phất phơ ở trong gió, chợt lóe lên ở trước mặt, cuối cùng dưới ánh mắt chỉ còn lại khoảng không.

Tĩnh Tri cứ đứng như vậy, thẳng đến anh đi không còn bóng dáng, cô mới vịn lan can đi từng bước một xuống phía dưới. Sắc mặt trở nên tái nhợt, có lẽ là gió thổi có chút lạnh, cô khép chặt vạt áo len. Anh không ngừng trải qua mệt nhọc tặng


Tĩnh Viên cho cô, là muốn cô hồi tâm chuyển ý, cô khổ sở cúi đầu, tâm tư quanh đi quẩn lại. Đợi đi xuống Thương Lan đình, mới chợt thấy rõ cách đó không xa đứng một người, cô sửng sốt, đợi thấy rõ bộ dáng người nọ, ngực liền lộp bộp một tiếng.

Sau khi tiệc sinh nhật tan rã trong không vui, đây là lần đầu tiên bà Mạnh tới cửa.

Hôm nay thoạt nhìn bà ta không giống như là bộ dáng ngày xưa, vành mắt có chút đỏ đậm, mà người cũng gầy vài vòng, trong tay người hầu bên cạnh mang theo mấy cái hộp gì đó, nhìn cô muốn nói lại thôi.

Tĩnh Tri không muốn nhiều lời với bà ta, xoay người chuẩn bị vào nhà của mình, bà Mạnh lại bỗng nhiên mở miệng gọi cô: "Tĩnh, Tĩnh Tri..."

Chú thích:

(1) Kim Cương Hợi Mẫu, tên Phạn là Vajra-vārāhī, tên Tây Tạng là Đa Cát Bạc Mẫu (Dorje Pagmo), là một vị Thần thuộc tính nữ

Theo Tạng Truyền Phật Giáo: Tại phái Cát Cử thì Kim Cương Hợi Mẫu là vị đứng đầu của các Bản Tôn nữ tính. Trong phái Cách Lỗ thì Tôn này là một trong ba Đại Bản Tôn, là Minh Phi (Yogiṇī) của Thắng Lạc Kim Cương (Cakra-saṃvara). Nhân trên đầu có một cái đầu heo, heo thuộc hợi nên xưng là Kim Cương Hợi Mẫu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui