Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Mạnh Thiệu Đình nói đặc biệt nhẹ nhàng ôn nhu, bà Mạnh không nghĩ tới con trai dễ dàng thông suốt như vậy, sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nhướng mày, kéo tay của con trai liền cười nói: "Được, được. Đây mới là đứa bé ngoan, sau này sẽ có đứa nhỏ, người làm cha như con đã có thể thu hồi tâm rồi chứ. Không sạch sẽ ở bên ngoài này, nên chặt cũng đều chặt đi!"

Nói xong, ánh mắt còn trào phúng liếc nhìn Tĩnh Tri một cái. Thiệu Đình thích cô thì như thế nào? Mạn Quân có đứa nhỏ, Thiệu Đình lập tức thay đổi thái độ, có thể thấy được Phó Tĩnh Tri cô cũng không tốt lành gì!

"Mẹ, không vội." Nụ cười trên khuôn mặt của Mạnh Thiệu Đình càng sâu, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên mặt Mạn Quân, thấy sắc mặt cô ta so với lúc vừa vào cửa lại trắng bệch thêm mấy phần, trong lòng lại tính toán một chút. Chuyện anh đã làm, anh thừa nhận, anh phát sinh quan hệ với Mạn Quân, vì khi đó đã chết tâm ở chỗ Tĩnh Tri, mới có thể cam chịu. Thế nhưng cho tới bây giờ, anh đều làm tốt các biện pháp, nếu như Thẩm Mạn Quân có thể mang thai, đó mới thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

"Hiện nay quan trọng nhất là con mang Mạn Quân đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Dù sao, đây chính là cháu đích tôn của nhà họ Mạnh chúng ta."

"Con nói rất đúng. Mạn Quân, nghe Thiệu Đình đi?" Bà Mạnh vui vẻ, dịu dàng xoay mặt hỏi ý kiến Mạn Quân, lại thấy bộ dáng tinh thần hoảng hốt của cô ta. Bà gọi cô ta mấy tiếng, cô ta mới a một tiếng quay mặt lại, nhưng trong mắt lại là hoảng loạn.


"Con làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào sao? Mau, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, bây giờ con đang mang thai, không qua loa được!"

Bà Mạnh đặc biệt sốt ruột đỡ Mạn Quân ngồi xuống, Mạn Quân tràn ra một nụ cười cay đắng, bất an liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái: "Mẹ, con không

sao, thân thể con rất tốt. Hơn nữa hôm kia vừa mới làm kiểm tra, con... và đứa nhỏ đều tốt, cũng không cần đi kiểm tra nữa đâu?"

"Hôm kia đi kiểm tra ở đâu?" Mạnh Thiệu Đình đúng lúc hỏi một câu, bộ dáng rất là thân thiết.

Tay Tĩnh Tri run lên, theo bản năng muốn rút tay mình trở về. Không ngờ người nọ chưa từng quay đầu lại, nhưng càng nắm tay cô chặt hơn.

Trong lòng Tĩnh Tri sinh ra mấy phần đau khổ, Thẩm Mạn Quân mang thai, cô phải làm sao bây giờ? Cô biết tầm quan trọng của đứa nhỏ với phụ nữ, muốn cô vì một chút lòng riêng của mình làm ra chuyện vô sỉ đê tiện gì đó, cô hoàn toàn không làm được.

Mà Thiệu Đình giống như thật sự rất để ý đứa bé, trong lòng cô không khỏi có chút chua xót. Nói như thế nào cũng là con ruột của mình, có ai có thể thật sự không thèm để ý chút nào chứ?

Vui sướng ban đầu sinh ra vì sinh nhật của cô dần dần nhạt đi, chuyển thành đau khổ nói không nên lời. Dù chính mình vẫn luôn cho rằng, mặc kệ thế nào, Thiệu Đình cũng sẽ ở bên cạnh cô, nhưng lại quên mất còn sẽ phát sinh chuyện như vậy. Trong cuộc sống của anh có người phụ nữ khác, lưu lại dấu vết ở khắp nơi.


Mạn Quân nhất thời vô cùng hoảng hốt, nghe anh hỏi, đang muốn chuyển đề tài, bà Mạnh đã nhanh miệng, yêu thương liếc mắt nhìn con trai một cái, trong lòng tràn đầy thỏa mãn; "Là bệnh viện tốt nhất của nhà họ Thẩm, bác sĩ nơi đó là giỏi nhất!"

"À..." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên kéo dài à một tiếng, có chút hiểu rõ nhìn nhìn Mạn Quân. Thấy ngón tay cô ta nắm chặt cùng một chỗ, một bộ dáng đứng ngồi không yên, trong lòng anh càng nhận định tám phần. Cái gọi là mang thai, nhất định có mờ ám gì đó, nhưng xem tình hình, mẹ giống như thật sự không biết.

Nếu lần này là chủ ý của Thẩm Mạn Quân, cô ta dám đùa tâm tư như thế, vậy anh liền tiến lên vạch mặt cho mẹ xem một chút, xem con dâu hiền mà bà toàn tâm toàn ý bảo vệ, rốt cuộc có tâm tư như thế nào!

"Sản nghiệp nhà họ Thẩm." Mạnh Thiệu Đình lặp lại mấy chữ này một lần, anh nói rất chậm, một đôi mắt lợi hại đảo qua Mạn Quân. Quả nhiên thấy cả người cô ta giống như run lên một chút, đáy lòng không khỏi cười lạnh mấy tiếng.

Đang tính toán mở miệng thế nào, bà Mạnh lại phá vỡ yên tĩnh này, lại là một bộ dáng trưởng bối dịu dàng nói với Tĩnh Tri: "Phó tiểu thư, cô xem một chút. Hiện nay Mạn Quân đã có thai, cô liền phát thiện tâm buông tha Thiệu Đình đi. Mạn Quân có thể không có chồng, thế nhưng đứa nhỏ không thể không có cha. Cô cũng là một người mẹ, cô cũng từng mất đứa nhỏ, cô cũng biết rõ tâm người làm cha mẹ trong thiên hạ. Tuy trong ngày thường tôi có nhiều phê bình kín đáo với cô, nhưng nhìn trên phân thượng tôi đau lòng con trai, cô cũng đừng so đo với bà già như tôi nữa. Tôi biết cô là một người có giáo dưỡng, con gái do Phó tiên sinh dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ cánh cửa nhà mình. Hiện nay Phó tiểu thư ở cùng với Thiệu Đình - người đã có vợ, có thể là do nhất thời hồ đồ. Tôi nghĩ Phó tiểu thư là một người thông minh, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Cô thật sự thích Thiệu Đình, thì cũng nên suy nghĩ cho nó một chút, có đúng không? Nó và cô ở cùng một chỗ, tiền đồ sẽ bị mất, nghĩ chắc cô cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy đi?"


Tĩnh Tri bị bà ta nói như vậy, mặt đỏ tới mang tai. Hôm nay bà Mạnh cũng không có miệng nói lời ác, trái lại từng câu từng chữ đều vây quanh chuyện đứa nhỏ, muốn cô không thể tranh luận.

Trong khoảng thời gian ngắn, lại sinh ra mấy phần nản lòng thoái chí. Bà Mạnh có nói một câu thực sự là rất đúng, ở trong mắt người không biết, cô thật sự là một kẻ thứ ba. Cho dù Thiệu Đình thích cô, thế nhưng cũng không thay đổi được "Sự thực" Thiệu Đình có vợ, hành động của cô, xem như là bôi nhọ cánh cửa nhà họ Phó.

"Mẹ." Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình lại âm trầm xuống từng chút một, anh càng nắm chặt tay Tĩnh Tri hơn, mắt sắc bén như đao rơi vào trên mặt hai người đối diện: "Mẹ không thể nói Tĩnh Tri như vậy."

"Thiệu Đình, con cứ bảo vệ cô ta như vậy sao? Mẹ nói câu nào không đúng, cô ta vốn chính là kẻ thứ ba..."

"Mẹ, có một số việc con không nói ra, cũng không chứng tỏ là không có xảy ra, con chỉ là bận tâm một ít tình cảm trước đây nên mới không làm chuyện quá tuyệt tình. Nếu nói Tĩnh Tri có lỗi, vậy vài người ngồi ở đây, bao gồm chính con, có ai sẽ không có lỗi? Lúc trước con chưa ly hôn với Tĩnh Tri, Mạn Quân cũng không biết con là người có vợ ư? Không phải cô ta vẫn ở chung một chỗ với con sao! Không phải lúc nhà họ Phó sa sút, chính mẹ thúc đẩy con và Tĩnh Tri sinh ra hiềm khích, mới có chuyện phát sau này sao? Còn có cháu ruột của mẹ cứ như vậy mà chết đi, chẳng lẽ nhiều năm như thế, mẹ thật sự không áy náy ư? Hiện nay Mạn Quân đột nhiên lại có thai, mẹ liền thật sự xem như báu vật. Làm người cũng không thể không có quy tắc như vậy chứ? Không phải Tĩnh Tri cũng từng làm con dâu của mẹ sao? Ban đầu mẹ đối xử với cô ấy như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui