Editor: May
Mạn Quân cúi đầu, cô thật giống như gầy đi một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm. Cắt một khối trứng ốp lếp, mới vừa đưa vào trong miệng, cô lại bỗng nhiên nhíu mày, keng đặt dao nĩa xuống, che miệng xoay người lảo đảo chạy tới toilet.
Mạnh Chấn Tông vốn đang xem báo, cũng bị hành động của cô cấp hấp dẫn tầm mắt. Ông quay đầu nhìn nhìn vợ của mình, thấy bà cũng là một bộ dáng không hiểu, mở miệng nói: "Còn không tới nhìn xem, đứa nhỏ Mạn Quân này chịu nhiều ủy khuất như vậy, sợ là lại bị bệnh."
Bà Mạnh aizz một tiếng, cuối cùng trong lòng vẫn thương tiếc Mạn Quân mấy phần, vội vàng đứng lên đi nhìn. Mới vừa đi vào toilet, lại thấy cô ghé vào trên bồn cầu, không ngừng nôn mửa. Tâm tư bà khẽ động, đáy mắt lại đột nhiên sáng lên mấy phần. Bộ dáng này, nhìn thế nào đều giống như là mang thai!
Cũng không đúng, dù khoảng thời gian trước Thiệu Đình đều về nhà mỗi ngày, tính toán một chút, cũng cách hiện tại gần hơn ba tháng, nên có phản ứng này là đúng rồi!
Bà Mạnh càng nghĩ càng khẳng định, nhịn không được vui vẻ nhướng mày. Nếu Mạn Quân có đứa nhỏ, sao Thiệu Đình còn có thể ép con bé ly hôn? Chẳng phải Phó Tĩnh Tri sẽ khó chịu như ăn phải một con ruồi ư? Bà vừa nghĩ tới Phó Tĩnh Tri biết được tin tức Mạn Quân mang thai sẽ có bao nhiêu thống khổ, trong lòng bà liền khoan khoái một trận, đứa nhỏ Mạn Quân này chính là một người có phúc!
"Mạn Quân, con làm sao vậy? Đang yên lành sao lại ói chứ?" Bà Mạnh cuống quít tự mình nhận ly nước được đưa tới từ trong tay người hầu, vừa vỗ nhẹ lưng Mạn Quân vừa ân cần hỏi han.
Mạn Quân súc miệng, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Cô suy yếu chống ở trên bồn cầu, lắc lắc đầu: "Mẹ, làm cho mẹ lo lắng, con không sao. Mấy ngày nay dạ dày không thoải mái, ăn đồ đầy mỡ gì đó liền muốn ói."
Mạn Quân cũng không để ý, cô biết thân thể cô càng ngày càng kém, nhưng luôn luôn không có tâm tư trông nom.
Bà Mạnh sửng sốt, vội vàng hỏi: "Tình huống như vậy đã bao lâu?"
Mạn Quân hơi nhíu mày, thuận miệng đáp: "Hơn một tuần lễ..."
"Mau, nhanh đi thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện." Bà Mạnh quyết định thật nhanh, lập tức đặt ly nước xuống, đỡ cô cẩn thận từng li từng tí ra khỏi toilet, liền kêu người hầu dìu Mạn Quân lên lầu.
Mạn Quân có chút không hiểu, vội vã cự tuyệt: "Mẹ, con không sao, chỉ là dạ dày con có chút không thoải mái. Không cần đi bệnh viện, con uống thuốc là được rồi..."
"Vậy thì không thể được. Nghe mẹ nói, đi thay quần áo, một lát mẹ và con cùng đi gặp bác sĩ." Bà Mạnh đe dọa, Mạn Quân không dám nói thêm gì nữa, nhưng vẫn không muốn đi bệnh viện. Dù là thực sự bệnh rất thảm thì có ích lợi gì, người kia hoàn toàn không để ý chút tình nghĩa vợ chồng với cô.
"Mẹ chồng con nói rất đúng, bị bệnh nên đi bệnh viện. Mạn Quân, cha biết trong lòng con không thoải mái, nhưng thân thể bản thân mới là quan trọng nhất. Con còn trẻ tuổi, luôn luôn còn hy vọng. Bây giờ Thiệu Đình đang hồ đồ, nhưng cũng sẽ tỉnh táo lại. Nếu như con làm hư thân thể, sẽ rất gay go, đi bệnh viện để bác sĩ khám chút đi."
Mạnh Chấn Tông đặt tờ báo trong tay xuống, cũng ân cần nói.
Vành mắt Mạn Quân nóng lên, lắp bắp hô một tiếng: "Cha..." Cô nắm chặt bàn tay, cha mẹ chồng là thật tâm đối tốt với cô, nhưng cô thực sự không tốt, đến chồng của mình cũng không giữ được.
"Đi đi." Mạnh Chấn Tông khoát khoát tay, Mạn Quân đáp một tiếng, liền tùy ý người hầu đỡ cô đi lên lầu thay quần áo .
Mắt bà Mạnh thấy Mạn Quân vào phòng ngủ, vội vàng vui rạo rực xoay người lại đi tới bên cạnh Mạnh Chấn Tông, mặt mày rạng rỡ nói: "Lão già, tin tức tốt, đứa nhỏ Mạn Quân này nhất định là đang mang thai!"
Mạnh Chấn Tông cả kinh, chợt liếc mắt trừng vợ một cái: "Nói nhăng gì đấy, mỗi ngày Thiệu Đình đều không ở nhà, sao Mạn Quân có thể mang thai?"
Bà Mạnh nghiêm mặt: "Ông không nhớ gì sao? Một khoảng thời gian trước, không biết Thiệu Đình đụng vách tường gì ở chỗ người phụ nữ kia, tối ngày nào cũng trở về, vẫn ngủ ở phòng lớn, sao không có khả năng mang thai?"
Tờ báo Mạnh Chấn Tông cầm lên liền chậm rãi rơi xuống, ông hoài nghi liếc mắt nhìn vợ một cái: "Bà xác định Mạn Quân đang mang thai?"
"Tôi thấy dấu hiệu kia giống như là mang thai, nhưng tóm lại vẫn muốn bác sĩ khám cho rõ ràng."
Bà Mạnh vui vẻ nhướng mày: "Đây thật là bồ tát phù hộ, hai người chúng ta thật sự được ôm cháu trai rồi!"
Trong lòng Mạnh Chấn Tông cũng hài lòng, liền dặn dò: "Đi bệnh viện kiểm tra rõ, nếu thực sự là mang thai, nên chăm sóc Mạn Quân thật tốt. Đúng, còn phải nói cho Thiệu Đình biết, vợ đang mang thai, nó cũng không thể đưa ra vấn đề ly hôn, càng không thể ở bên ngoài, phải về nhà, không thể để cho Mạn Quân khó chịu!"
"Đúng vậy. Chờ Mạn Quân kiểm tra xong, tôi liền tự mình đi tìm Thiệu Đình, cũng phải để người phụ nữ lẳng lơ đó nhìn xem. Thiệu Đình nói là quan tâm cô ta, còn vẫn muốn làm cho Mạn Quân có đứa nhỏ? Cô ta thì tính là cái quái gì, còn thật cho là Thiệu Đình rất thích cô ta, đàn ông nào không phải ăn trong bát nhìn trong nồi..."
Bà Mạnh vẫn đang thao thao bất tuyệt, mặt Mạnh lão gia lại cứng ngắc: "Được rồi, bà cũng đi chuẩn bị một chút đi."
Bà Mạnh liền câm miệng, nhưng lại vui rạo rực bắt đầu tính toán. Có phải thật sự mang thai không? Là cháu trai hay là cháu gái? Phi, nhất định là cháu trai, con dâu nhà họ Mạnh bọn họ đều sinh bé trai!
Mạn Quân thay xong quần áo, đang muốn xuống lầu, bà Thẩm lại gọi điện thoại tới. Mạn Quân thuận miệng nói mấy câu, nói đến luôn luôn muốn ói, mẹ chồng muốn dẫn cô đi bệnh viện. Bà Thẩm lập tức tiếp lời, nói cô đến việc bệnh viện tốt nhất, đó là sản nghiệp nhà họ Thẩm, tự nhiên tỉ mỉ gấp trăm lần. Mạn Quân lại nhíu mày, sau khi bà Thẩm nói sẽ chờ cô ở bệnh viện tốt nhất đó liền cúp máy. Mạn Quân bất đắc dĩ, chỉ đành cất điện thoại, xuống lầu nói một câu với bà Mạnh. Bà Mạnh đương nhiên là luôn miệng đáp ứng, bệnh viện nhà họ Thẩm tự nhiên sẽ dụng tâm gấp trăm lần với tiểu thư nhà mình, bà đương nhiên hài lòng.
Đi xe đến bệnh viện, quả nhiên bà Thẩm đã chờ ở nơi đó. Bà Mạnh và bà Thẩm ở nơi đó thân thiết hàn huyên một phen, lại khen ngợi đối phương mấy câu, lúc này mới chuyển vào chủ đề chính. Bà Thẩm vừa nghe bà Mạnh giải thích, thấy bà ta là một sắc mặt vui mừng, không khỏi động tâm tư, liền nhìn Mạn Quân mấy lần. Thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của cô, không khỏi âm thầm lắc đầu, đứa con gái này thực sự là thiếu tâm nhãn, đã lúc nào rồi mà còn suy nghĩ viễn vong!
"Thông gia, bà đi vào trong phòng khách nghỉ ngơi một chút, tôi mang Mạn Quân đi kiểm tra tỉ mỉ một phen. Đã mấy ngày không gặp, liền cảm thấy con bé lại gầy hơn, hai mẹ con chúng tôi cũng có chút chuyện riêng muốn nói với nhau." Đoàn người đi thang máy dành cho khách quý lên lầu, sau khi đến tầng lầu Vip, bà Thẩm nắm tay Mạn Quân, có chút đau lòng thở dài, nói với bà Mạnh.
Trong lòng bà Mạnh nghĩ đến Thiệu Đình bạc đãi Mạn Quân như vậy, cũng có chút áy náy, vội vã đáp ứng: "Hai người đi đi, đứa nhỏ Mạn Quân này quá thiện lương, tôi thực sự cảm thấy... Aizz, không nói, đi đi, đi đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...