Anh hôn cực kỳ thô lỗ mà lại bá đạo, không biết từ lúc nào, bàn tay đã dao động đến cái ót của cô, chế trụ thật chặt. Anh mút cánh môi của cô, thậm chí còn cố ý hung hăng cắn một cái trên đầu lưỡi của cô, cắn cô đau đớn mấy lần, nhưng nụ hôn này lại giống như là lửa cháy lan ra đồng cỏ, chỉ chốc lát đã khiến cô đầu váng mắt hoa thở hồng hộc, gần như quên mất giãy dụa...
"Còn dám không nghe lời không? Em thử nhìn xem, tôi có thể "làm gì" em!" Lúc tách ra để hô hấp, anh vừa mổ hôn cái gáy trắng nõn của cô, vừa khàn giọng nói.
"Anh... anh dám!"
"Tôi không dám? Tôi chỉ là chân không thể động, chức năng những chỗ khác vẫn rất tốt, có muốn thử xem tôi dám làm gì không?" Tay anh ôm sau lưng cô lại dùng lực, lại là một nụ hôn sâu. Tĩnh Tri còn chưa kịp thở dốc, liền bị anh che môi lại, cô nghẹn đến mặt đỏ rần, hai tay liều mạng đẩy anh ra, nhưng không có một chút tác dụng. Dưỡng khí trong lồng ngực giống như cũng bị hút ra, ngực của cô chạm vào lồng ngực cứng rắn của anh nên ẩn ẩn đau, nhịn không được nữa, nước mắt liền rơi ào ào xuống, khóc lên hu hu...
Thấy ăn hiếp cô quá tàn nhẫn, anh mới chậm rãi buông cô ra, vừa buồn cười lại đau lòng: "Sau này có ngoan hay không?"
Đưa tay an ủi vuốt mặt của cô, vẫy nước mắt của cô xuống, trong giọng nói của anh tràn đầy tình dục nồng đậm, nhưng lại bị chính mình hung hăng áp chế xuống.
Cô không ngừng khóc thút thít, chỉ là không để ý đến anh. Vốn chỉ uất ức một chút, không biết tại sao lại lập tức lớn hơn mấy chục lần. Cô oán giận vươn tay nhéo cánh tay của anh, nhưng trên cánh tay của anh đều là cơ bắp. Cô vừa nhéo anh, anh liền xấu xa cố ý dùng sức nâng cơ bắp lên, làm cô không thể nào nhéo
được. Cô tức giận lập tức bỏ tay ra, lại va vào trên tủ đầu giường, bốp một tiếng, đau đến cô oa một tiếng khóc rống lên...
Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới hoảng hốt, cuống quít kéo tay cô qua xem, quả nhiên trên mu bàn tay đều đỏ một khối, anh đau lòng không thôi, ôm chầm cả người cô tới, vừa hôn vừa dỗ: "Được rồi được rồi, đều là tôi không tốt, sau này không bao giờ khi dễ em nữa được không?"
Tĩnh Tri khóc không dừng được, chỉ cảm thấy sao tay có thể đau như vậy? Bình thường cô thái rau cắt đứt một khối thịt nhỏ cũng sẽ không khóc, sao đột nhiên liền biến thành yếu ớt như vậy! Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng giận chính mình như vậy, cô tuyệt không muốn như thế, nhưng chính là không nhịn được, muốn dùng sức khóc ở trước mặt anh, hù chết anh!
Bây giờ mình lại như là biến thành đứa bé thường làm nũng trước mặt cha khi còn nhỏ. Từ sau khi cô trưởng thành, từ sau khi cô lập gia đình, cô giống như dần dần mất đi quyền lợi hạng nhất này. Giả vờ mình đã trưởng thành, bày ra một mặt ưu nhã tốt đẹp của mình ở trước mặt mọi người, cho tới bây giờ bản thân đều là nho nhã lễ độ rụt rè bình tĩnh, nhưng lại không còn nghịch ngợm giống như bé trai ở trong vườn Tĩnh Viên lúc đó, leo cây leo tường câu cá, cái gì cũng biết.
Đây là một cái giá đắt, nhưng mỗi khi nhớ lại sẽ làm lòng cô trải qua chua xót. Cô thật sự rất hi vọng, cô vẫn là Phó Tĩnh Tri bướng bỉnh trong Tĩnh Viên nho nhỏ, mà không phải Phó Tĩnh Tri giả bộ mang mặt nạ thành thục trưởng thành.
"Tĩnh Tri, không đi nữa được không? Chờ chân tôi lành rồi, tôi để An Thành đón Phi Đồng tới." Anh nói đặc biệt thành khẩn, Tĩnh Tri dần dần dừng tiếng khóc lại: "Anh thực sự không quan tâm thân phận của Phi Đồng?"
"Thằng bé có một nửa thuộc về em đúng không?" Anh cười đặc biệt tuấn mỹ, trán để ở trên trán của cô, lại là một nụ hôn triền miên, giọng nói của anh vang lên lần nữa: "Nếu như thế, vậy thì nó có một nửa thuộc về tôi."
Anh vừa nói lời này ra khỏi miệng, cô gần như là sợ ngây người. Cô coi như là hiểu rõ anh, trong trí nhớ, anh đều là duy ngã độc tôn, cũng không chịu ủy khuất
chính mình một chút nào. Cô vẫn không có quên, khi đó kiểm tra ra Phi Đồng không phải của anh, anh phẫn nộ thành bộ dáng gì, thậm chí thiếu chút nữa là Phi Đồng đã chết ở trong tay của anh.
Tiếp nhận một đứa nhỏ không thuộc về mình, đây đối với người đàn ông bình thường mà nói cũng không phải là một chuyện dễ dàng, huống chi là anh, từ nhỏ được người tâng bốc, chưa bao giờ chịu thua
"Tại sao anh muốn như vậy?" Cô mở to mắt, lã chã chực khóc nhìn anh, trong ngực chua xót như là dần dần thổi phồng bong bóng xà phòng lên. Toàn thân cô đều bủn rủn một trận, mà tay lại theo bản năng nắm chặt lại. Cô không muốn anh như vậy, cô thà rằng anh đối xử tệ với cô một chút, cô không muốn phải nhìn anh trả giá quá nhiều.
Mạnh Thiệu Đình lại có thể làm đến trình độ như vậy, nhưng cũng không nên tiếp tục nữa, thực sự, xin đừng tiếp tục nữa.
Anh nhìn thấy nước mắt cô, nhịn không được nâng môi, bàn tay vuốt tóc dài mềm mại của cô: "Thế nào, bị tôi làm cảm động?"
Tĩnh Tri khụt khịt mũi, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô xoay mặt đi: "Mạnh Thiệu Đình, anh thật sự không cần làm như vậy."
"Sao lại không cần? Tôi chuẩn bị ở chung với em, dĩ nhiên là muốn tiếp nhận tất cả của em, không có đạo lý tôi chỉ cần em mà không cần con của em."
Anh giả vờ giận nhíu mày, kéo cô từ trong lòng ra: "Được rồi, hôm nay lăn qua lăn lại lâu như vậy, em nên mệt muốn chết rồi. Ở đây còn có hai phòng ngủ, đêm nay em cứ ngủ ở trong này."
Trong lòng Tĩnh Tri trăm xoay ngàn chuyển, chỉ cảm thấy có vô số lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết nói từ đâu. Trong lòng cô lo lắng, gần như đều sắp bức điên cô rồi. Vì sao phải đi tới trình độ như vậy? Vì sao tất cả sự tình đều vượt ra khỏi dự đoán của cô? Cho tới bây giờ người cô mong muốn, dùng hết sức theo đuổi cũng không phải là anh, cho tới bây giờ cũng không phải là anh.
Nhưng lời này nên nói với anh như thế nào? Trong lòng trằn trọc hồi lâu, nhưng vẫn không có cách nào nói ra một chữ.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu nói không nên lời, tính cách của cô không phải như thế. Lần này cuốn vào trong chuyện rắc rối phức tạp như vậy, chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy, nhưng cô đã đi tới một bước này, còn có thể làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...