Thoạt nhìn, khuôn mặt gầy gò của anh lại tuấn tú thêm mấy phần. Hôm nay cô mới phát hiện, lông mi của anh lại rất dài. Lúc trán của cô và trán của anh để chung một chỗ, cô thậm chí đã sợ lông mi của anh sẽ chạm vào cô!
Cô khẩn trương đến toàn thân đều căng thẳng, nhưng anh vẫn tiếp tục đầu độc cô, giống như là trả thù, muốn ép cô không khống chế được chính mình, mềm nhũn ở trong ngực của anh.
"Là ai nói cho tôi biết, mỗi buổi tối em sẽ len lén khóc hả?" Ngón tay của anh lướt qua trên môi cô, mà trán của anh chống lên trán của cô, thậm chí mũi cao thẳng của anh cũng ép lên cô. Môi của anh dần dần dán xuống, trong giọng nói hàm chứa mật ngọt: "Sau này... em lại khóc vào buổi tối, có tôi cho em mượn vai, không phải sẽ tốt hơn khóc một mình ư?"
Viền mắt cô bỗng đau xót, nước mắt lại muốn lăn xuống, nhưng may mà anh dùng môi thu lấy, ôm thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực, không chịu buông ra nữa. Trong huyết mạch của cô chỉ còn lại một chút kiên cường, bỗng nhiên lung lay giống như muốn sụp đổ. Nếu bây giờ cô thật sự không phải là Phó Tĩnh Tri, nếu cô thật sự vẫn còn chờ đợi anh ở đó, lúc này cô chắc chắn sẽ hóa thành một bãi nước xuân mềm nhũn ở trong ngực của anh.
Nhưng cô không muốn những thứ chờ đợi buồn cười kia, toàn bộ đều đã hóa thành hư vô ở trong bão tuyết rơi đầy trời, ở trong bệnh viện tràn ngập huyết khí, ở trong vô số đánh chửi và khổ nạn, ở trong lúc Tĩnh Viên tan thành mây khói.
Dù lúc này anh chịu dụng tâm lấy lòng cô, an ủi cô, mặc dù cô sẽ có dao động và bị đầu độc mê hoặc, nhưng tầng hàng rào băng lãnh sắc bén bên ngoài trái tim kia vẫn đang phong bế ở nơi đó. Cô có thể tha thứ cho anh, có thể trở về báo thù, nhưng cũng chỉ có những thứ này, cũng chỉ sẽ có những thứ này.
Thời gian không thể quay lại, giống như là thời gian tốt đẹp bình an ở Tĩnh Viên trước kia cũng sẽ vĩnh viễn không khôi phục được như ban đầu, giống như cô
sẽ không còn gặp lại được người cha yêu thương cô, giống như là cô gái nhỏ đã từng yêu thầm một chàng trai mặc tây trang thẳng thớm đứng ở trên bục sân khấu trong trường học. Đã trưởng thành rồi, sẽ không quay lại được, giống như là một người phụ nữ yêu hèn mọn chồng mình trong thời gian thấm thoát đó, cô giống như đã chết đi vào một đêm đó.
Cô không chịu quay đầu lại, không phải cô rất thanh cao hoặc là cứng cỏi, chỉ là sau khi đã từng đau đớn, nghị lực của một người tựa hồ học được trốn tránh từ trong tiềm thức, dùng trốn tránh để trốn tránh thống khổ, như là phản xạ có điều kiện khi gặp phải đau đớn. Mà cô.... cô đều muốn chạy trốn tất cả mọi thứ của anh, dù bây giờ trở về, ngoài trái tim nho nhỏ của cô cũng phong bụi gai nghiêm mật, sẽ không cho anh thêm cơ hội tiến vào một lần nữa.
Cô cho là anh sẽ có hành động tiến thêm một bước, không ngờ sau đó anh chỉ hôn môi cô, rồi ôm thân thể nhỏ xinh của cô vào trong ngực. Anh nằm xuống, cô chính là một bộ dáng nửa dựa sát nằm ở trong ngực của anh, cô yên lặng nuốt nước mắt vào trong bụng. Phó Tĩnh Tri, mày khóc đủ nhiều rồi, không nên tùy tiện rơi nước mắt của mày ra như vậy.
Nếu nước mắt không thể dùng để giải quyết khổ nạn, vậy thì tại sao vẫn luôn luôn không nhịn được đỏ mắt trước mặt anh? Tựa hồ lúc đối mặt anh, những thứ ủy khuất kia sẽ tăng gấp bội, yếu đuối cũng sẽ tăng gấp bội, nước mắt cũng giống như theo đó mà tăng gấp bội.
Sắc trời sớm đã ảm đạm, bọn họ cũng không chịu mở miệng đánh vỡ yên tĩnh này. Thẳng đến cuối cùng, bụng của cô vang lên một tiếng ùng ục nho nhỏ, anh mới cười kéo cô lên. Mắt khóc mang theo sưng đỏ khiến người thương tiếc, tóc cũng hơi tán loạn, anh đưa tay sửa sang lại cho cô. Lúc lướt qua mái tóc, lại nhìn thấy vết sẹo trên trán cô, một mảnh hồng nhạt bóng loáng nhô ra, vẫn giống như lúc mới lành lại. Mi tâm của anh nhíu chặt hơn, vuốt ve một lần lại một lần, thật lâu sau cũng không có biện pháp tiêu tan.
"Không có việc gì , dù sao cũng có tóc che khuất, sẽ không nhìn thấy." Tĩnh Tri lấy tay anh ra, vừa ngẩng đầu, liền chống lại thương tiếc nồng đậm rõ ràng nơi đáy mắt anh. Nếu cô lại liếc mắt nhìn, sẽ rơi vào đó ngay. Cô xoay mặt sang chỗ khác, sửa sang lại quần áo, trực tiếp rót hai ly nước, một ly cho anh, một ly để chính cô chậm rãi uống
"Có đói bụng không? Tôi gọi cơm?" Anh uống hết nước, buông cái ly, ánh mắt chuyển động theo động tác của cô, cầm lấy điện thoại.
Tĩnh Tri gật gật đầu, có chút ngượng ngùng không biết nên đứng hay là ngồi. Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, ánh mắt vẫn dính lấy cô: "Em muốn ăn cái gì?"
Anh ngừng lại một chút, "Trứng cà chua và cà rốt hấp được không?"
Tĩnh Tri đột nhiên xoay mặt qua, mở to hai mắt không dám tin tưởng nhìn anh.
Mà anh lại cười như không cười, con ngươi hẹp dài đều híp lại, giảo hoạt như là một con hồ ly.
Tim của cô nhảy thình thịch, chốc lát sau mới nghe được giọng nói yếu ớt của mình vang lên: "Quên đi, anh gọi món mình thích đi, tôi không sao cả."
"Tôi muốn ăn món đó." Anh có vài phần cố chấp như trẻ con. Đúng rồi, lúc này anh không mặc tây trang, trên đầu quấn băng vải, chân còn đang treo, hơn nữa một bộ dáng biểu tình này quả nhiên là của một đứa bé lớn. Cô oán thầm anh ở trong lòng, nét mặt liền mang theo nụ cười, môi nho nhỏ nhếch lên, mắt như chứa một dòng nước, nhìn khắp người anh đều đang bốc lên ngọn lửa, thật giống như hận chân của mình bị thương không đúng lúc.
"Không phải anh ghét ăn hai món này nhất sao?" Ánh mắt cô nhìn anh sáng lên, hai người nói chuyện giống như là đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt.
Anh ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc bắt đầu ấn dãy số: "Khẩu vị của tôi thay đổi, đột nhiên thích thôi."
Tĩnh Tri ồ một tiếng, không để ý tới anh, đi tới mở đèn, sau đó quấn rèm cửa sổ lại.
Lại tới thời gian đổi thuốc, y tá gõ cửa tiến vào, Tĩnh Tri có chút ngượng ngụng tránh vào trong gian phòng nhỏ, chỉ khép hờ cửa. Tai chú ý động tĩnh ngoài cửa, âm thanh leng keng lách cách, là cái kẹp va vào khay, lòng của cô run lên một chút, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hút khí của anh, trái tim của cô liền co rút lại theo, chân giống như cũng tê dại theo.
Bên ngoài không có động tĩnh, anh thấp giọng gọi cô. Lúc này cô mới đi ra, mặt đỏ như là cô gái nhỏ đọc Quỳnh Dao bị giáo viên bắt được.
"Em qua đây, tôi có đồ cho em, vừa rồi chỉ lo dỗ em, thiếu chút nữa đã quên." Ánh mắt của anh mang theo kiều diễm, làm cho cô không nhịn không được chìm vào trong đó một chút.
Anh cũng không tức giận, tính khí tốt nhường nhịn cô, sau đó hơi có chút cố sức, xốc một tầng chăn lên, lấy ra một túi giấy dai nho nhỏ đưa tới trong tay của cô.
Tĩnh Tri không hiểu ra sao: "Đây là cái gì?" Cô nhận lấy, giơ giơ lên, không tính là nặng, đoán không ra là cái gì.
"Em tự mở ra xem." Anh bỗng nhiên có chút không dám nhìn cô, giọng nói cũng run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...