Thanh Thu nghe cô nói như vậy, nhịn không được cười khẽ: "Tĩnh Tri, cô có thể nghĩ như vậy thì thật tốt quá, kỳ thực phụ nữ không nên quá quật cường, quá cố chấp, cũng không nên lấy tình yêu của phụ nữ yêu cầu trói buộc đàn ông. Tĩnh Tri, từ trước đến nay tâm đàn ông đều rất lớn, cô yêu cầu trong lòng bọn họ chỉ có tình yêu, vậy thì không thực hiện được. Mặc kệ thế nào, anh ta đối tốt với cô, anh ta chịu đối tốt với cô, chịu nhân nhượng cô, đã rất đủ rồi."
Tĩnh Tri có chút mờ mịt giật mình trong chốc lát, mới nhẹ nhàng cắn môi một cái. Ngón tay nhỏ dài của cô quấn dây điện thoại, quấn chặt một vòng lại một vòng, rồi buông ra một vòng lại một vòng, tâm giống như cũng bị sợi dây kia quấn lấy, dần dần buộc chặt.
"Thanh Thu, nếu như là cô, cô sẽ làm như thế nào?"
Thanh Thu trầm ngâm trong chốc lát, mỉm cười, nụ cười kia lại mang theo cô đơn: "Tĩnh Tri, cô xem ban đầu tôi quyết tuyệt bao nhiêu, không chịu tha thứ cho anh ấy, không chịu quay đầu lại, nhưng bây giờ thì sao?"
"Thanh Thu..."
Nét mặt Thanh Thu hiện lên một chút bi thương, yếu ớt nói: "Tôi yêu anh ấy, tôi có biện pháp nào đâu?"
"Vậy cô… tha thứ chuyện lúc ban đầu sao?" Tĩnh Tri có chút chấn động, phụ nữ ở trong tình yêu, thường thường đều là yếu thế, dù cho lúc trước Thanh Thu quật cường đến như vậy, không phải bây giờ cũng thỏa hiệp sao?
Thanh Thu lắc đầu, trong giọng nói lại hàm chứa cô đơn: "Tĩnh Tri, tha thứ hay không là một chuyện, tôi yêu anh ấy lại là một chuyện, tôi không rời khỏi anh ấy, tôi ở bên cạnh anh ấy, nhưng tâm lý của tôi vĩnh viễn đều có một lỗ thủng, có lẽ
cả đời này tôi cũng không thể lấp đầy cái động tổn thương ấy, có lẽ cả đời cũng không đủ..."
"Thanh Thu, cô đã không thể quên được, lại ở lại bên cạnh anh ta, cô..." Tĩnh Tri không biết nên hỏi như thế nào? Chuyện mâu thuẫn như vậy, lúc Thanh Thu đối mặt với Thẩm Bắc Thành, trong lòng có vướng mắc lớn như thế, hai người phải ở chung thế nào?
"Tĩnh Tri, nếu quả thật bất cứ chuyện gì trên thế giới này cũng có thể tính toán rõ ràng, sao còn có nhiều phiền não như vậy? Mặc dù tôi không thể tha thứ, nhưng tôi biết, tôi rời khỏi anh ấy sẽ càng thêm thống khổ. Đời người ngủi mấy chục năm, tôi cần gì quấn quýt lãng phí? Có thể vui vẻ một ngày thì cứ vui vẻ một ngày, nghĩ sự tình quá phức tạp, mệt chỉ có chính cô."
Tĩnh Tri nghe lời này, dần dần cảm thấy quán đính đề hồ(1), mặc dù lời nói của cô ấy làm cho cô không tiếp thu được, nhưng cũng không thể cãi lại.
"Tĩnh Tri, tôi không biết tôi là cô thì sẽ quyết định như thế nào, bởi vì tôi không phải cô. Cô chính là cô, cô chính là đại biểu cho chính cô, không nên hỏi người khác, nghe một chút tim của cô nói như thế nào đi, nếu như cô không đi, lòng của cô sẽ bất an, như vậy cô liền đi đi. Mặc dù Thiệu Đình đã từng rất hồ đồ, thế nhưng đổi góc độ suy nghĩ một chút, anh ta cũng rất vô tội?"
"Thanh Thu, chuyện trong nhà tôi, tôi đã sớm không trách anh ta, khúc mắt lớn nhất trong lòng tôi vẫn là chuyện kia..."
Thanh Thu ngẩn ra, chợt hiểu rõ cô ấy nói chuyện xảy ra trong hôn lễ. Cô nhịn không được liền nhíu mi, chuyện này đúng là Mạnh Thiệu Đình quá hồ đồ, thế nhưng nghĩ theo cách khác, anh ta dùng thủ đoạn rất không chịu nổi kia cũng chỉ vì chiếm được cô ấy, nhưng Thanh Thu không ủng hộ phương thức này từ trong xương, thậm chí là khinh bỉ.
Nếu lúc trước Thiệu Đình không có hồ đồ như vậy, nói không chừng hai người bọn họ sớm đã tu thành chính quả.
"Chuyện này là lỗi lầm của anh ta, tôi sẽ không nói thay anh ta. Tĩnh Tri, tôi vẫn là câu nói kia, tha thứ hay không tha thứ, không chịu tiếp nhận hay không tiếp nhận đều là do chính cô. Cuộc sống luôn luôn tiến về phía trước, chẳng lẽ cả đời cô đều sống một mình?"
"Tôi... một mình tôi cũng không phải là không thể được..." Tĩnh Tri cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, Thanh Thu thở dài một tiếng: "Cô đó, luôn luôn rất cố chấp, nghĩ thoáng mọi việc một chút đi. Tĩnh Tri, nói thật cô nhìn thử trên đời này một chút đi, không biết bao nhiêu đàn ông nuôi bà hai, bà ba ở bên ngoài, bao nuôi tình nhân ngọt ngào, nhưng náo đến ly hôn như hai người thì có bao nhiêu? Lúc người đời nói chuyện người khác, bình thường thì lòng đầy căm phẫn vô cùng kiên quyết, nhưng sau khi chuyện phát sinh ở trên người bản thân, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều chỉ là khóc lóc vãn hồi. Tĩnh Tri, không phải tôi nói phụ nữ đến không chịu nổi, cũng không phải tôi nói giúp đàn ông khinh thường phụ nữ, chỉ là xã hội này chưa từng thật sự có một ngày nam nữ bình đẳng chân chính? Cái này không thể trách chúng ta, cũng không thể tự oán tự trách, phụ nữ vĩnh viễn là người yếu, tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc điều này. Tôi nhớ lúc đi học, từng học một câu thơ, dữ kỳ tại huyền nhai thượng triển lãm thiên niên, bất như tại ái nhân đích kiên đầu thống khốc nhất vãn (2), nhìn thấy không, đây chính là phụ nữ."
Dữ kỳ tại huyền nhai thượng triển lãm thiên niên, bất như tại ái nhân đích kiên đầu thống khốc nhất vãn...
Đáy mắt Tĩnh Tri dần dần xông lên chua chát, vốn cô chính là một cô hái nhu nhược thích dựa vào người khác, lúc chưa lấy chồng, khi bị ức hiếp ở trong nhà thỉ chỉ luôn biết khóc, chỉ muốn dựa vào sự thương yêu của cha. Kết hôn rồi, cô đều buộc mọi thứ của mình vào trên người Mạnh Thiệu Đình. Nhưng đến cuối cùng, sự vô tình của anh ta lại cho cô một kích trí mạng.
Sau đó nữa, cô yên lặng thuận theo số phận, chịu đựng cuộc sống giày vò. Cho tới bây giờ, cô chưa từng muốn phản kháng, nếu không phải Thiệu Hiên mang cô chạy trốn, cho cô một cuộc sống mới, không chừng bây giờ cô vẫn còn ở chung với mẹ, trải qua cuộc sống không bằng heo chó. Cô cũng không phải là phụ nữ kiên cường, cũng không phải là phụ nữ độc lập, hết thảy tất cả đều là do chính cô bị buộc đến không còn đường để đi, mới học được thích ứng.
Ý trời muốn cô lột xác thành một người phụ nữ mạnh mẽ, có phần hơi buồn cười, không phải cô chưa có xem qua loại tiểu thuyết này, nữ chính bị người hãm hại hiểu lầm, rời khỏi nam chính đi xa tha hương, sau mấy năm lột xác thành nữ cường nhân không gì không làm được, trở về hấp dẫn đàn ông có ánh mắt.
Lúc đầu cô xem còn thấy thú vị, sau đó xem thêm nữa, liền dần dần không tin. Nếu trên đời phụ nữ bị tình yêu làm tổn thương đều có thể như vậy, chẳng phải là khắp nơi đều có nữ cường nhân sao? Nhưng cho tới bây giờ, cô tiếp xúc trong cuộc sống, trong mười phụ nữ thì khó có được một nữ cường nhân nào không dựa vào đàn ông.
"Tĩnh Tri, không cần miễn cưỡng chính mình, thoải mái thôi, thích làm gì thì làm. Cô nắm vận mệnh của cô ở trong tay của mình, ai cũng đừng nghĩ điều khiển được. Nhớ kỹ, cô là tự mình muốn trở về, cô chỉ cao hứng vì chính mình, mặc kệ chính nghĩa hoặc là ân oán, cô chỉ cần lựa chọn cuộc sống mình muốn trôi qua, không cần quá phức tạp đâu."
Thanh Thu nói, thấy cô ấy trầm mặc, liền lẩm bẩm nói thêm: "Lúc nào đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón cô."
Cô nói xong, liền cúp điện thoại.
Chú thích:
(1) Quán đình đề hồ: Một âm là đề. đề hồ 醍醐 một thứ mỡ sữa đông đặc nhất (xem chữ lạc 酪) vì nó rất nồng rất đặc, cho nên được nghe các đạo thiết yếu gọi là quán đính đề hồ 灌頂醍醐 (chữ kinh Phật). Cũng dùng để ví dụ với chính pháp của Phật, tinh hoa của đạo Phật.
(2) Dữ kỳ tại huyền nhai thượng triển lãm thiên niên, bất như tại ái nhân đích kiên đầu thống khốc nhất vãn: đây là hai câu thơ được trích trong tác phẩm thần nữ phong do Thư Đình sáng tác. Dịch nghĩa: Thay vì kéo dài trên vách đá ngàn năm, không bằng khóc rống trên đầu vai người yên một đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...