Cô liếc mắt nhìn anh một cái, dư quang khóe mắt mỉm cười, ánh mắt rất quyến rũ.
Sau đó chính mình nhịn không được bật cười; "Tôi khóc vì tôi ăn quá nhiều, bụng đều phồng lên. Cha mua váy mới, ngày mai lại là mùng một tết, sao mặc được chứ? Đây chính là váy mini mới nhất được mua về từ Pari, làm theo số đo của tôi đấy."
Anh cũng cười, cười hôn nhẹ cô "Thật là một cô bé ngốc."
Tĩnh Tri dần dần thu nụ cười, gục đầu xuống, tóc của cô trượt xuống hai vai, uốn quanh trên đầu gối của anh.
Tim của anh nhảy lợi hại, lại nhớ tới một bài thơ trong số những bài thơ anh nhớ không nhiều kia.
Túc tích bất sơ đầu, ti phát phi lưỡng kiên, oản thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên?(1)
Anh cảm thấy khó chịu của anh làn tràn như dòng thác, anh không thể ẩn nhẫn, không thể khống chế, anh vòng chặt cánh tay ôm cô, rất chặt rất chặt. Cô gần như không thể hít thở, nhưng cô không muốn động, cô không muốn động chút nào.
Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, có thể nếu không thích tôi, cũng đừng chán ghét tôi, đừng nói ghê tởm tôi, đừng chống cự tôi, đừng đẩy tôi ra.
Anh nhắm mắt lại, xung quanh viền mắt đau nhói khó chịu, tâm tư luôn luôn hỗn loạn của anh giống như lộ ra một chút rõ ràng.
Trăng sáng có thể làm chứng, có lẽ là anh yêu cô.
"Cha cõng tôi trở về, tôi khóc rồi ngủ thiếp đi, đến Tịnh Viên lúc nào tôi không biết. Lúc mở mắt ra, tôi ở trên giường nhỏ của tôi, bên gối đặt hai chiếc váy xinh đẹp rất chỉnh tề. Hai chiếc giống nhau như đúc, một là nhỏ, một là váy mới hơi rộng một chút, tôi cực kỳ vui vẻ, cười nhảy thay váy mới. Cha nhìn thấy tôi vui vẻ, râu cũng vui vẻ nhếch lên. Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi đều hâm mộ muốn chết, nhưng cũng không dám cướp váy mới của tôi như lúc trước, bởi vì cha hiểu tôi nhất, không cho phép bất luận kẻ nào đối xử không tốt với tôi."
Nước mắt Tĩnh Tri lại rơi xuống, cô hơi hoạt động thân thể ở trong ngực anh, cúi người xuống, lại nằm ở trên đầu gối của anh, giọng nói của cô liền trở nên rầu rĩ .
"Ngày cha đi, còn cố ý muốn đích thân mua bánh trôi cho tôi ăn. Tôi ngồi ở trong xe, nhìn thân hình cao lớn của cha đi ở trên mặt tuyết, sau đó ông không nói một câu, ngã vào trên mặt tuyết, đã không còn hô hấp, cũng không có nhiệt độ. Tôi liều mạng khóc, liều mạng kêu, tôi dùng sức kéo ông, muốn kéo ông lên xe. Thế nhưng tôi thật vô dụng, tôi không có khí lực, tôi thậm chí còn làm con của tôi..."
"Tĩnh Tri!" Anh bỗng nhiên gọi tên của cô, cô mê man ngẩng đầu lên nhìn anh: "Thiệu Đình? Anh biết không? Cha đã chết, đứa nhỏ cũng đã chết, không phải tôi phá bỏ, không phải tôi phá bỏ."
"Tĩnh Tri..." Anh thương tiếc nhìn cô, đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, thống khổ nỉ non: "Tĩnh Tri, đều đã qua, đừng nhớ về quá khứ, đừng nhớ nữa được không?"
Hình như cô phục hồi tinh thần lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn hơi dại ra. Cô ngây ngốc nhìn một điểm, mắt rất lớn rất sáng, nhưng không có một chút nước mắt.
"Tôi nghe được đứa nhỏ đang khóc, khóc tê tâm liệt phế. Tay nhỏ bé của nó giữ lấy bụng của tôi không muốn đi ra, thế nhưng cuối cùng, nó biến thành một vũng máu. Tôi thậm chí nhìn thấy tay nhỏ bé thành hình của nó, nó vẫn chưa tới năm tháng, nhưng không còn, không còn, không còn..."
Thân thể của cô mềm nhũn, mềm ở trong khuỷu tay của anh. Nước mắt anh rốt cuộc rơi xuống, anh nếm trải mùi vị còn đau khổ hơn cô gấp mười lần
"Tôi thường xuyên nằm mơ thấy nó, nó cười khanh khách bò trên mặt đất. Dáng dấp rất đáng yêu, lông mày và mắt giống anh, miệng và mũi giống tôi. Nó luôn luôn đưa tay muốn tôi ôm một cái, sau đó lại đột nhiên biến mất. Tôi giật mình tỉnh giấc, ôm chăn ngồi ở trên giường, nhìn gian phòng rách rưới len lén khóc. Mà khi đó anh còn ở nước Mỹ, ném một mình tôi ở trong địa ngục."
"Tôi van em, Tĩnh Tri." Giọng nói của anh gần như không nghe được, mắt anh đỏ hồng nhìn cô, khàn giọng cầu xin: "Tôi van em, đừng nói nữa được không?"
Thần trí cô giống như có chút không rõ, mặt dần dần bắt đầu trắng bệch. Cô ôm dạ dày co rút, trong mắt bốc lên hơi nước, cô buồn bã nhìn anh, giọng nói nho nhỏ.
"Thiệu Đình... Tôi đau, tôi đau..."
"Chỗ nào? Tĩnh Tri, đau chỗ nào? Đừng sợ, đừng sợ..." Anh hoảng loạn ôm lấy cô, thấy tay cô gắt gao để ở trên dạ dày. Anh hoảng hốt buông cô ra, muốn đi lấy thuốc cho cô, nhưng ngón tay của cô bỗng nhiên nắm lấy cánh tay anh.
Con ngươi của cô có chút rời rạc, cô thật giống như đau đến hồ đồ, cố chấp nắm lấy anh không buông, trong miệng mơ hồ nỉ non: "Thiệu Đình, anh đừng đi công tác, đừng đi nước Mỹ, đừng rời khỏi em..."
Toàn thân anh đều run rẩy, anh cảm giác chân mình bắt đầu như nhũn ra, sau đó anh liền lảo đảo nửa quỳ ở trên mặt đất. Anh ôm cô, thân thể của cô mềm nhùn cong lại, cô cuộn mình, hai tay đau đớn nắm chặt, móng tay đều đâm ở trong lòng bàn tay.
"Đừng đi công tác, đừng đi..."
Cô nỉ non một lần lại một lần, tựa hồ chìm vào trong cơn ác mộng vô biên, anh lại dần dần tỉnh táo, đờ đẫn nhìn cô thống khổ.
Thẳng cho tới hôm nay, anh mới biết được cô đã từng chịu đựng thống khổ và giày vò vượt xa tưởng tượng của anh.
Anh không thể ích kỷ nữa, chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của bản thân, bức cô một lần lại một lần nhớ lại ác mộng đó. Anh không thể xuất hiện nữa, nhắc nhở cô tất cả quá khứ đã từng phát sinh kia. Nếu anh thật còn có mấy phần thật lòng với cô, nên cách xa cô, đến chết cũng không gặp lại, để cô yêu một người đàn ông khác, ở bên cạnh người đó, quên đi đau xót này.
Anh dùng sức đẩy ngón tay của cô ra, anh đứng lên như con rối, đi tới bên bàn rót một ly nước, lại lấy ra mấy viên thuốc rồi mới quay trở lại. Cô đã đau đến mất đi ý thức, trên môi tái nhợt có một vết máu đỏ tươi.
Anh không biết phải đau đớn đến mức nào mới có thể khiến cô cường ngạnh cắn nát môi mình.
Tim của anh có một lỗ thủng rất lớn, nhưng cũng đã chết lặng.
Anh tỉnh ngộ, anh may mắn mình tỉnh ngộ không muộn. Nếu như anh tiếp tục hồ đồ nữa, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị anh hại chết.
Mạnh Thiệu Đình ơi Mạnh Thiệu Đình, từ trước đến nay mày khôn khéo, sao gặp phải cô ấy, mày liền bắt đầu vờ ngớ ngẩn một lần lại một lần.
"Ngoan, uống thuốc, uống liền hết đau." Anh đặt ly nước ở bên cạnh, ôm lấy cô nhẹ nhàng dỗ dành.
Chú thích:
(1) Đây là bài thơ trong "Nhạc phủ thi tập", có 42 bài, "Tử Dạ ca" thuộc chương "Ngô ca". Thiên "Nhạc chí" sách "Đường thư" chép rằng: "Tử Dạ ca" thuộc Tấn khúc. Đời Tấn có người con gái tên là Tử Dạ sáng tác ra khúc này, lời ca rất đau khổ.
Dịch nghĩa:
Đêm xưa chẳng chải đầu,
Tóc như tơ phủ kín đôi bờ vai.
Lả thân trên gối chàng,
Chẳng chỗ nào là không dễ thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...