Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Mười giờ tối, nhà họ Sở. Phòng ngủ chính lầu hai, đèn đuốc sang trưng.

Trên bàn trang điểm mắc tiền, một đống mỹ phẩm được bày biện ra, Mộ Bội Văn nhè nhẹ xoa khóe mắt, làm sao cũng không xóa hết nếp nhăn. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdAi, năm tháng không khoan dung cho bất cứ ai, mỹ phẩm cho dù cao cấp đến đâu cũng không giúp con người tránh khỏi năm tháng. Nó sẽ ở lúc mình không chú ý lưu lại từng chút từng chút dấu vết trên mặt mình.

Vứt đống mỹ phẩm sang một bên, Mộ Bội Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Vân Thiên nửa nằm ở trên giường đọc sách. Trước khi Sở Mạnh tiếp nhận Sở Thành, một năm 365 ngày, ông không có một ngày về sớm, công việc bận rộn rồi xã giao khiến tóc ông điểm trắng, hai bên tóc mai ngày càng bạc, ông đã không còn là người con trai trẻ tuổi khiến bà không chừa thủ đoạn nào muốn cướp bằng được đó. Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânNhắm mắt lại, Mộ Bội Văn như nhìn thấy hình ảnh của bản thân năm 16 tuổi, cùng Tĩnh Vân, Tĩnh Nguyệt còn có Vân Thiên ở trong sân trường tràn ngập hương nhãn . . . . . . Khi đó trời rất xanh, lòng của bà rất thuần khiết và trong sạch . . . . . .

Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônCô rõ ràng đã biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi mấy chục năm, tại sao còn phải xuất hiện lại? Vừa mở mắt, trong gương vẫn là người phụ nữ hơn 50 tuổi!

♡diendan❀.com♡

"Vân Thiên. . . . . ." Mộ Bội Văn xoay người lại nhìn Sở Vân Thiên đang chuyên tâm đọc sách. Ông cũng không có phát hiện sự khác thường của bà, không ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngày hôm qua, lúc em đi xem Ngưng Lộ, đụng phải người quen." Suy nghĩ một chút, Mộ Bội Văn vẫn nói ra. Kể từ ngày hôm qua, sau khi đụng phải bà ta, trong lòng bà rất khó chịu, cả tối hôm qua cũng ngủ không ngon giấc, cho nên bà quyết định nói với Sở Vân Thiên.

"Đứa nhỏ không có vấn đề gì chứ?" Sở Vân Thiên vẫn không ngẩng đầu, lật qua một trang quyển sách thuận miệng mà hỏi. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdNhiều năm như vậy, công việc quá bận rộn, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng có thể làm chút chuyện mình muốn làm.

"Sở Vân Thiên, anh có đang nghe em nói chuyện hay không?" Mộ Bội Văn hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đọc sách.

"Em không phải nói em đi thăm Ngưng Lộ rồi sao?" Sở Vân Thiên rốt cuộc ngẩng đầu lên. Kể từ sau khi kết hôn, Sở Mạnh cũng rất ít khi về nhà, cũng không có chủ động gọi điện thoại cho ông, mấy ngày trước nghe từ thím Trương mới biết được Ngưng Lộ có thai lại không cẩn thận phải nằm viện làm ông sợ hết hồn. Có điều, bởi vì sợ Ngưng Lộ có thai nên không tiện, ngày hôm qua ông không có đi cùng Mộ Bội Văn, mà tối hôm qua lúc về nhà, hỏi bà, bà lại không chịu nói.

"Aiz! Em nói là em ở bệnh viện gặp phải người quen." Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânMộ Bội Văn cầm bình trên tay nặng nề ném ở bàn trang điểm lên, tức chết cô! Mỗi lần nói chuyện với ông ấy, ông lại không có chút hứng thú.

"Là ai vậy?" Phụ nữ vốn là như vậy, bất kể tuổi bao nhiêu, luôn muốn làm cho người ta suy đoán mình đang suy nghĩ cái gì. Vợ ông quen biết nhiều, ai biết nói tới ai?

"Anh nhất định đoán không ra." Mộ Bội Văn thở dài yếu ớt.

"Người quen của em nhiều đếm không hết, anh biết là ai đâu." Sở Vân Thiên đem lực chú ý về lại trên sách.

"Một người xưa gần 30 năm không có gặp lại." Mộ Bội Văn nói trực tiếp cho ông. Bà cũng không tin lần này ông còn có thể tỉnh táo.

Quả nhiên, "bộp" một tiếng, sách trên tay Sở Vân Thiên trực tiếp rơi xuống đất.

♡diendan❀.com♡

"Tiêu Tĩnh Nguyệt, bà ta đã trở lại!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdNăm ấy sau khi kết hôn bà cùng Sở Vân Thiên, chị em họ Tiêu không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biến mất khỏi cuộc sống bọn họ, nghe nói là chuyển đi. Mà bà ước gì đời này cũng không muốn gặp lại bọn họ! Làm sao bà có thể đi hỏi thăm tin tức của bọn họ chứ.

"Tĩnh Nguyệt. . . . . . Em nói em ở bệnh viện gặp phải Tĩnh Nguyệt?" Sở Vân Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại. Tĩnh Nguyệt, cô không phải là đã đáp ứng tôi sẽ không trở về nơi này nữa sao? Tại sao cô lại thất hứa hả? Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônCô ta có phải đã gặp Sở Mạnh rồi hay không? Sở Vân Thiên cũng không biết, những năm gần đây, Sở Mạnh và Tiêu Tĩnh Nguyệt vẫn có liên hệ, mặc dù không nhiều.

"Ở cửa bệnh viện. Nhưng mà em với cô ta không nói chuyện với nhau!" Mộ Bội Văn đi tới kéo một bên chăn cho mình.

"Cô ta chưa nói với em cái gì sao?" Sở Vân Thiên mở mắt ra nhìn Mộ Bội Văn, giống như không tin lời của bà.

"Anh cho rằng em với cô ta sẽ nói chuyện gì đây sao? Vậy thì có phải anh muốn biết Tiêu Tĩnh Vân trở về không?" Mấy chục năm làm vợ chồng, bà làm sao có thể không biết ông chưa bao giờ có một ngày quên Tiêu Tĩnh Vân kia, mặc dù ông không nói tới, nhưng sinh nhật hàng năm của người phụ nữ kia, ông sẽ trốn trong thư phòng, cả ngày không ra ngoài. Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânCho nên bà có thể nhịn nhiều năm như vậy là bởi vì bọn họ quả thật chưa từng gặp mặt, cũng trừ ngày đó ở bên ngoài, Sở Vân Thiên chưa từng thất thường. Bà tại sao phải xích mích với ông ta mà buông tha cuộc sống thiếu phu nhân thư thái? Huống chi, bà thực sự yêu ông! Có thể đoạt được ông từ trên tay Tiêu Tĩnh Vân, là chuyện đời này bà thành công nhất!

"Tĩnh Vân. . . . . . Tĩnh Vân. . . . . ." Vừa nghe đến cái tên đó, Sở Vân Thiên lập tức già đi rất nhiều. Tĩnh Vân của ông, đời này sẽ không bao giờ trở lại nữa! Cũng không trở về nữa rồi! Người ông thật sự phải xin lỗi chính là bà! Nhưng ngay cả cơ hội bù đắp cũng không cho ông, cứ như vậy mà ra đi!

"Sở Vân Thiên! Anh phát điên gì vậy? Bây giờ người ta có lẽ đã con cháu cả sảnh rồi, ai còn nhớ ông chứ? Lấy tính tình Tĩnh Vân nếu đi sẽ không trở về gặp ông nữa. Không cần si tâm vọng tưởng." Mộ Bội Văn nhìn chồng nằm ở bên cạnh mình còn đang suy nghĩ về phụ nữ khác, trong lòng bất mãn tới cực điểm. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdTại sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy, vừa nhắc tới cái tên đó ông còn có thể kích động như vậy? Bà cùng ông đi qua nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, huống chi bà còn vì ông sinh ra hai đứa con trai!

"Nếu như có thể như vậy, thật tốt bao nhiêu. Thật tốt. . . . . ." Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ônÍt nhất không phải là trời đất cách xa, vĩnh viễn không cách nào thấy nữa. Sở Vân Thiên đột nhiên cảm giác mệt quá, mệt mỏi đến chỉ muốn lẳng lặng nhắm mắt lại.

"Tốt? Đúng! Rất tốt!" Nhìn Sở Vân Thiên nhắm mắt lại không lại để ý bà, Mộ Bội Văn cũng tắt ngọn đèn nhỏ bên giường. Hiện tại nói mấy cái này thì có ý nghĩa gì, cái gì cũng không quay lại được nữa. Dù là Tiêu Tĩnh Vân trở về thì sao? Uyên ương khó nối! Đời này nhất định chỉ có thể là như vậy.

♡diendan❀.com♡

Sau khi về hưu, cuộc sống sẽ như thế nào?

Kể từ khi đem toàn quyền công ty giao cho con trai lớn, Sở Vân Thiên không còn phải lo lắng, ba ngày bốn bữa cùng một đám bạn bè chơi golf, uống trà đến tâm sự. Thật ra thì cuộc sống có thể rất đơn giản, tiền nhiều hơn nữa cũng là một ngày ba bữa cơm, ngủ một giường lớn mà thôi, vui vẻ mới là quan trọng nhất. Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânĐáng tiếc phần lớn mọi người đều không hiểu đạo lý này, mỗi ngày không ngừng vội việc này, bận việc kia, cho đến khi nhắm mắt mới phát hiện mình có quá nhiều đến chuyện không kịp làm, phát hiện ra cũng đã quá muộn!!!

"Vân Thiên, không nhìn ra thân thủ cậu cũng không tệ lắm. Cuối tuần sau chúng ta hẹn nữa đi." Một người bạn cũ quen biết lâu nhưng không có cơ hội cùng nhau chơi bóng cười lớn sảng khoái.

"Được, tuần sau. Địa điểm, thời gian như cũ." Sở Vân Thiên đem dụng cụ chơi golf đặt ở phía sau xe. Bản quyền thuộc về ☢diendan☂.com❄@TửQuânGần đây ông đều thích tự mình lái xe, muốn chỗ nào liền đến chỗ đó. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

Vận động đổ mồ hôi khiến cho tâm trạng của ông tối hôm qua khi nghe tin tức Tĩnh Nguyệt mà khá hơn nhiều, không biết Bội Văn nói có đúng là thật không? Tĩnh Nguyệt, thật sự đã trở về sao? Rốt cuộc vì chuyện gì mà về?

"Anh Vân Thiên. . . . . ." Chuyện càng không muốn xảy ra sẽ tới càng nhanh, hơn nữa còn là ở thời điểm mình không phòng bị nhất. Một tiếng "anh Vân Thiên" khiến tay Sở Vân Thiên kéo cửa xe càng thêm dùng sức, đến gân xanh cũng hiện rõ. Có thể là nằm mơ hay không?

"Anh Vân Thiên, anh không thể quay đầu lại nhìn một chút sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng ở phía sau ông. Thân thể từng để cho bà động lòng mà lưng đã hơi gù, chân cũng bắt đầu yếu. Thì ra bọn họ cũng già rồi, trong lúc bọn họ lơ đãng, năm tháng đã lặng lẽ trôi qua vài chục năm, còn có bao nhiêu thù hận muốn đi đòi? Còn có bao nhiêu trách móc không thể ngừng lại?

"Tĩnh Nguyệt. . . . . ." Lúc quay đầu lại, Sở Vân Thiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý Đôn

Rõ ràng đang ở trước mắt, năm tháng đã đi qua xa như thế. Bọn họ cách xa năm 17, 18 tuổi đã xa rồi, rất xa! Xa đến mức không muốn nhớ lại nữa!

☀diendan☂.com♔

Hương trà lượn lờ trong không khí, Sở Vân Thiên và Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi đối mặt yên lặng, ngoài cửa sổ, cảnh trí cầu nhỏ nước chảy thanh nhã lại không người nào có tâm tư đi thưởng thức.

"Tĩnh Nguyệt, em trở lại có tính toán gì không?" Bản quyền thuộc về ☢diendan☂.com❄@TửQuânSở Vân Thiên rốt cuộc đánh vỡ yên lặng, bưng ly trà tỉ mỉ lên hớp một ngụm.

"Chẳng qua là trở lại thăm cố nhân mà thôi. Hơn nữa con gái lớn, cũng muốn trở lại tìm vị hôn phu thích hợp!" Cặp mắt Tiêu Tĩnh Nguyệt nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáng tiếc nguyện vọng này sợ khó có thể thực hiện. Nhưng vì con gái, bà vẫn muốn thử dò xét, nếu như bà đem bí mật kia nói ra, có thể đặt cược hi vọng cuối cùng một lần nữa hay không? Từ trong lời nói của con gái, bà biết, con gái nhìn trúng là không phải là gia sản hà họ Sở, mà là thích người kia. Cho dù là nó mất đi tất cả nhà họ Sở, con gái cũng sẽ không quan tâm đúng không?

"Nhanh vậy! Diệc San cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi." Sở Vân Thiên từng gặp Tiêu Diệc San khi cô còn bé một lần, không nghĩ tới còn nhớ rõ tên của cô. Tên của con gái người xưa! Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý Đôn

"Sở Mạnh không phải là đã kết hôn sao? Diệc San nhà chúng ta cũng chỉ kém nó hai tuổi thôi!" Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận cầm ly trà lên.


"Đúng vậy, con cũng chuẩn bị có, anh cũng sắp làm ông nội!" Sở Vân Thiên cảm thán lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, đứa nhỏ Sở Mạnh này chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng, trừ việc không có dẫn bạn gái về nhà cũng không có nghe nói qua lại thân thiết với đứa con gái nào, nhưng ông cũng không tiện hỏi. Theo năng lực của nó với tướng mạo thì sao mà có thể không có phụ nữ yêu? Ai biết người tính không bằng trời tính, người nó muốn cưới lại là bạn gái nhiều năm của Sở Khương hơn nữa muốn đính hôn lập tức. Trong lòng ông làm sao không hiểu? Đối với Ngưng Lộ, nhất định là nó dùng thủ đoạn. Nhưng điều này, ông không cách nào đi trách cứ nó. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ônBởi vì ông là người không có quyền yêu cầu nó nhất! Chỉ mong nó có thể đối xử tốt với con gái người ta, ông cũng coi như là không phụ lòng Tĩnh Vân rồi!

di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

"Vân Thiên, em nghe nói, vợ Sở Mạnh đã từng là vị hôn thê của em trai nó?" Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận thử thăm dò. Bà muốn biết suy nghĩ của Sở Vân Thiên.

"Tĩnh Nguyệt, em. . . . . . Làm sao biết?" Cái ly trong tay Sở Vân Thiên thiếu chút nữa rơi xuống đất.

"Cái này là trong lúc vô tình em nghe được Diệc San nói. Diệc San bây giờ đang làm việc ở Sở Thành, cho nên cũng tương đối gần gũi với Sở Mạnh." Bản quyền thuộc về ☢diendan☂.com❄@TửQuân

"Diệc San làm việc ở Sở Thành sao?" Điều này làm cho Sở Vân Thiên càng thêm kinh ngạc, tại sao chuyện quan trọng như vậy ông lại không biết? Ông giao lại toàn quyền Sở Thành lại nhiều lắm cũng chỉ nửa năm mà thôi.

"Đúng! Sở Mạnh không có đã nói với anh sao?"

“Chuyện người trẻ tuổi, thế hệ trước chúng ta không quản nhiều như vậy." Trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, Sở Vân Thiên khôi phục tỉnh táo rất nhanh. Ông cũng không muốn cũng không đồng ý quan tâm.

"Vân Thiên, anh không sợ Sở Mạnh vì trả thù ân oán đời trước mà cưới con bé kia sao? Nếu hai đứa đều là con trai anh, anh cũng quá thiên vị Sở Mạnh rồi chăng?" Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý ĐônTiêu Tĩnh Nguyệt bình tĩnh nhìn ly trà, tâm tình lên xuống bất định.

"Tĩnh Nguyệt, em muốn nói gì cứ nói đi!" Thiên vị sao? Sở Vân Thiên ở trong lòng thở dài, coi như vậy đi! Đây là điều duy nhất ông có thể làm.

diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

"Anh Vân Thiên, năm đó em giao Sở Mạnh cho anh, anh chưa bao giờ hoài nghi sao?" Năm đó trùng hợp như vậy, dĩ nhiên không chỉ là trùng hợp. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ônChị hai có thể không quan tâm, chịu mấy cái khổ cực kia, nhưng Tiêu Tĩnh Nguyệt bà chưa bao giờ chịu nuốt thua thiệt, buồn bực vào bụng cả! Huống chi đối phương cũng hết sức quá đáng.

"Anh nghi ngờ cái gì đây? Đối với Tĩnh Vân, anh mắc nợ cô ấy cả đời, nếu như đây là bù đắp duy nhất anh có thể làm thì anh không quan tâm." Ông tin tưởng Tĩnh Vân, vẫn luôn tin tưởng cô! Chẳng qua là ông không có cơ hội có thể chính miệng nói với cô một tiếng "Xin lỗi em."

"Dù là Sở Mạnh. . . . . ."

"Tĩnh Nguyệt, không cần nói gì cả!" Sở Vân Thiên ngăn cản lời nói tiếp theo của Tiêu Tĩnh Nguyệt: "Anh không muốn biết cũng không muốn nghe. Bất kể thân thế thực sự Sở Mạnh là gì, cũng không thay đổi được sự thật nó là con trai Tĩnh Vân, dĩ nhiên cũng sẽ là con trai của Sở Vân Thiên anh. Nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Vân Thiên ngăn cản ý đồ Tiêu Tĩnh Nguyệt muốn nói.

"Anh Vân Thiên, em không biết anh sẽ vì chị em mà có thể làm được như vậy." Lời của anh khiến Tiêu Tĩnh Nguyệt xúc động, cái gì bà cũng không cần hỏi, đáp án đã ở trong lòng. Bản quyền thuộc về ☢diendan☂.com❄@TửQuânChị hai, anh ta mặc dù phụ chị nhưng đối với Sở Mạnh là thật lòng yêu thương, chị có thể yên tâm. Thật sự có thể yên tâm, chẳng qua là, con gái đáng thương và cố chấp không buông của bà phải làm sao bây giờ?

"Đây là việc duy nhất anh có thể vì cô ấy, không phải sao?" Trà đã lạnh, nhưng không ai muốn pha thêm nước nóng.

"Cuối cùng chị hai có thể an tâm!" Diệc San, con có thể không cần lưu luyến si mê nữa không? Lưu luyến người đàn ông vĩnh viễn không thuộc về mình?

"Buổi chiều em muốn đi thăm chị hai một chút, anh Vân Thiên có đi cùng không?"

"Không, anh sợ Bội Văn. . . . . ." Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ônÔng không muốn làm cho Mộ Bội Văn biết chuyện này, chuyện gặp gỡ đầy gió bão này mà biết, đến lúc đó sợ là muốn không cách nào thu xếp ổn thỏa.

"Mộ Bội Văn. . . . . . anh Vân Thiên, nhiều năm như vậy anh có yêu cô ta không?" Vẫn để ý, hay là hỏi đi.

"Tĩnh Nguyệt. Anh với cô ấy chưa nói tới có yêu hay không, nhưng đã kết hôn anh sẽ không bạc đãi cô ấy, huống chi bọn anh cũng cùng nhau lớn lên, không có tình yêu cũng có những thứ tình cảm khác." Sau khi Tĩnh Vân đi, ông đã biết ông không thể nào đi yêu người khác nữa, nhưng ông là người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở, ông không có biện pháp khác.

"Về sau hai người có một đứa con." Bản quyền thuộc về ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânBọn họ là vợ chồng bình thường, làm sao có thể không có con chứ? Tiêu Tĩnh Nguyệt, mày thật khờ!

"Tĩnh Nguyệt, đó là trách nhiệm của anh." Một người đàn ông cùng một người phụ nữ lên giường không liên quan đến yêu hận. Đây là bệnh chung của đàn ông khắp thiên hạ, không phải là Sở Vân Thiên ông muốn làm Liễu Hạ Huệ là có thể làm.

"Tốt lắm, chúng ta không cần nói những thứ này nữa. Vô dụng! Anh Vân Thiên, lần này em trở về không phải là muốn phá hư cuộc sống của các người, chẳng qua là cùng Diệc San về thuận tiện thăm chị hai luôn. Em đi trước! Tạm biệt!" color=#FFFFFF] dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd[/color]Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy ngực buồn bực phải khó chịu, không muốn ở trong phòng trà bịt kín này nữa. Tạm biệt? Sẽ không tạm biệt? Bọn họ đã không cần thiết gặp mặt lại nữa!

"Tạm biệt, Tĩnh Nguyệt!" Không nhìn Tĩnh Nguyệt rời đi, Sở Vân Thiên thấp mắt xuống.

☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆

Nghĩa trang Thạch Hổ Cương.

"Chị hai, xin lỗi chị. Lâu như vậy cũng không tới thăm chị!" Tiêu Tĩnh Nguyệt đem một bó hoa đặt trước bia mộ, nói với khuôn mặt mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền trong bức hình.

"Sở Mạnh đã trưởng thành, rồi kết hôn cũng chuẩn bị có con. Anh Vân Thiên đối với nó rất tốt, thật sự rất tốt. Chị có thể yên tâm! Nhưng mà chị à, chị biết không? Thế nhưng Diệc San lại yêu Sở Mạnh. Nhưng đứa nhỏ kia, một chút tình yêu nam nữ đối với Diệc San cũng không có, Diệc San nhất định chỉ có thể đau lòng. color=#FFFFFF] dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd[/color]Chị, chuyện đời trước vì sao không ngừng tái diễn? Em thương xót Diệc San tại sao phải chịu loại hành hạ này? Cuộc đời của em đã đủ thê lương rồi, con gái em lại bước vào vết xe đổ của em. Chị, chị biết không? Có lúc em thật sự ghen tỵ với chị." Nói tới chỗ này Tiêu Tĩnh Nguyệt ngừng lại, khóe mắt nhỏ lệ.

"Từ nhỏ chị được ba mẹ yêu hơn em, học tập lại giỏi hơn em. Trưởng thành có thể cùng người con trai mình thích ở bên nhau. Nhưng mà chị biết không? Em cũng thích anh Vân Thiên. Bản quyền thuộc về ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânNhưng mà em lại không thể giành với chị, bởi vì ba mẹ không muốn chị cô đơn mà đem em từ Cô Nhi Viện về . . . . ." Đúng vậy, cho nên bà thật sự rất không cam lòng! Nhưng ba mẹ còn đang sống, bà sao có thể phụ công ơn nuôi dưỡng của họ được.

"Chị, hiện tại nói những thứ này thì có ích lợi gì nữa đây? Đã sống hơn phân nửa đời người, em không muốn đời này Diệc San chịu thống khổ từ một người đàn ông như em." Tiêu Tĩnh Nguyệt lau sạch nước mắt, giơ tay lên cầm cái cuốc nhỏ để xúc cỏ, từ từ cạy từng viên gạch đã mấy chục năm qua dưới lớp bùn nhão kia, cho dù là mài rách da cũng không tiếc. May là lúc này không phải là tảo mộ, nếu không người ta sẽ cho rằng bà đến quậy, không để người chết yên giấc.

Cuối cùng đem gạch lấy ra, cái hủ tro cốt đó nhỏ hình chữ nhật ra ngay trước mắt: "Chị, thật xin lỗi! Để bí mật này an nghỉ với chị đi! Sẽ không có người biết thêm nữa! Ngày mai em sẽ đem Diệc San về Pháp!" Tiêu Tĩnh Nguyệt từ trong người lấy ra một cái túi nhỏ giấy đặt nhẹ trong hủ tro cốt của Tiêu Tĩnh vân. Hãy để cho tất cả mọi chuyện cùng chị hai đã qua đời tan thành mây khói đi! Nhiều năm như vậy, bà cất giấu cũng rất mệt mỏi!

☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆

"Mẹ, tại sao?" Tiêu Diệc San không thể tin được lỗ tai mình. Vậy mà mẹ gọi cô dọn dẹp hành lý ngày mai trở về Pháp. Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Mặc dù lúc đầu mẹ không có ủng hộ cô theo đuổi Sở Mạnh, nhưng cũng không có phản đối không phải sao? Tại sao đột nhiên lại gọi cô về?

"Diệc San, có những thứ cưỡng cầu không được. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý ĐônMẹ cuối cùng cũng nhìn thấu! Mẹ không muốn con sai lầm giống mình." Hơn nữa, Sở Mạnh không phải là Sở Vân Thiên, căn bản một chút cơ hội Diệc San cũng không có. Lòng của đứa nhỏ kia quá sâu, không thích hợp với Diệc San, đau dài không bằng đau ngắn!

"Mẹ, chúng ta còn chưa đem chuyện nói rõ ràng cùng Sở Mạnh, có lẽ nói rõ anh ấy sẽ thay đổi chủ ý đây? Phải hay không?" Tiêu Diệc San còn chưa muốn buông tha, nhưng nếu như ngay cả mẹ cũng không đồng ý lời của cô, một chút biện pháp cô cũng không có.

"Diệc San, con nói nó sẽ là người dễ thay đổi chủ ý của sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi ở mép giường trấn an con gái. color=#FFFFFF] dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd[/color]

"Không, con không tin. Không thử một chút làm sao biết?" Cá tính Tiêu Diệc San trước giờ luôn cố chấp, muốn chuyện gì nhất định phải đi làm. Bản quyền thuộc về ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânLúc trước có thể chịu được lâu như vậy là bởi vì Sở Mạnh vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái. Nhưng hiện tại đã khác, anh ấy kết hôn còn chuẩn bị có con, nếu như cô không thừa dịp lúc này vì mình tranh thủ ra tay, đời này cô cũng không có cơ hội.

Một dùng sức đẩy mẹ ra, Tiêu Diệc San xông ra ngoài, cô nhất định phải tìm Sở Mạnh nói chuyện.

"Diệc San, không thể đi." Tiêu Tĩnh Nguyệt đuổi theo con gái đến cửa tiệm rượu, mắt thấy con chuẩn bị ngồi vào xe, bà lao mình ra đường phố tấp nập, bà nhất định ngăn lại nó. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý ĐônBà đã đáp ứng Sở Vân Thiên sẽ không nói, hôm nay cũng đáp ứng chị rồi. Chỉ cần Sở Mạnh tốt là được rồi!

"Mẹ. . . . . ." Trong tiếng thét động trời, thân thể Tiêu Tĩnh Nguyệt giống như lông vũ, nhẹ nhàng bay lên cao rồi rơi xuống đất. Máu đỏ tươi càng không ngừng chảy từ đầu của bà, mũi, miệng, từ toàn thân chảy xuống; trong nháy mắt, mặt đất nhiễm đỏ …


Tại sao có thể như vậy? Rõ rang mọi chuyện đều tốt mà!

☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi mẹ." Tiêu Diệc San toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, muốn đỡ mẹ dậy, cũng không dám. Xe cứu thương sao còn chưa tới? Đều do cô quá tùy hứng, tại sao không nghe lời mẹ? Ngộ nhỡ mẹ. . . . . . Cô không dám nghĩ tới, cuộc sống một mình sẽ như thế nào, hai mẹ con các cô sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, mẹ nhất định không thể bỏ cô lại!

"Diệc San. . . . . ." Mất nhiều máu khiến hơi thở Tiêu Tĩnh Nguyệt rất yếu ớt.

"Mẹ, mẹ không phải nói gì hết được không? Bản quyền thuộc về ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânXe cứu thương lập tức tới đây!" Nhiều năm không có khóc, lúc này nước mắt Tiêu Diệc San như bị đứt tuyến lệ, không ngừng chảy xuống.

"Đáp ứng mẹ, đừng nói, đừng nói. . . . . ." Có lẽ đây chính là số mệnh! Chị, có phải chị quá cô quạnh nên muốn em đến với chị hay không?

"Mẹ, con đáp ứng mẹ, đáp ứng mẹ. Đừng nói, đừng nói nữa. . . . . ." color=#FFFFFF] dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd[/color]Đúng vậy, cô với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ cô cũng biết mẹ một mình nuôi cô lớn lên không dễ dàng, hiện tại mẹ đã như vậy rồi, cô làm sao có thể không đáp ứng? Cô sao có thể ích kỷ như vậy?

Âm thanh của xe cứu thương từ xa đến gần, nhân viên cứu hộ mang băng ca xuống xe, không tới mấy phút đã đến bệnh viện trung tâm. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý Đôn

Mẹ, mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì.

☆ diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆

Đèn phòng phẫu thuật sang lên, lần đầu tiên Tiêu Diệc San cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, không ngừng ở bên ngoài đi tới đi lui.

"Diệc San." Sở Mạnh đến rồi.

"Anh Mạnh, mẹ không có việc gì phải không?" Rốt cuộc thấy có người đến, Tiêu Diệc San giống như người chết đuối bắt được bè gỗ, ôm thật chặt anh.

"Diệc San. Có A Tự ở đây, dì sẽ không có việc gì. Ngồi xuống trước." Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Diệc San, Sở Mạnh lập tức gọi Tống Tử Tự điều toàn bộ chuyên gia tốt nhất ở viện hội chẩn trước, hơn nữa có thiên tài ngoại khoa A Tự ở đây, nhất định sẽ không để dì gặp chuyện không may. Bản quyền thuộc về ☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆@TửQuânTuy rằng anh đối với cách làm của các cô rất bất mãn, nhưng dù sao họ còn là thân nhân duy nhất của mẹ. Đúng vậy, anh sẽ đến, chỉ bởi vì các cô là thân nhân của mẹ mà thôi.

"Anh Mạnh, anh ở đây với em có được không?" Sau khi đỡ Tiêu Diệc San ngồi xuống, Sở Mạnh nâng tay nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi. Bình thường thời gian này anh sẽ đến tầng thượng thăm Ngưng Lộ và nói chuyện phiếm với con cưng, nhưng hôm nay. . . . . . Sở Mạnh liếc mắt nhìn Tiêu Diệc San, thôi, ngồi nữa một chút! diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdCoi như làm chuyện tình nghĩa, dù sao khi còn bé cô cũng chăm sóc anh một lần, anh không thích thiếu nợ người khác.

"Diệc San, dì tại sao phải chạy ra giữa đường?" Sở Mạnh nhìn chằm chằm mặt của cô.

"Mẹ em là. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Nghĩ đến mặt mẹ mới vừa rồi tái nhợt, Tiêu Diệc San bình thường mạnh miệng thế nhưng im re. Đúng vậy, mẹ vẫn còn cấp cứu ở bên trong, cô không thể lại sinh ra nhiều thị phi nữa.

"Bởi vì sao?" Sở Mạnh không nhìn rõ vẻ chần chờ trên mặt cô. Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuân

"Mẹ muốn em ngày mai cùng mẹ về Pháp, rồi bọn em cãi nhau. Em chạy ra. . . . . . Thật xin lỗi, anh Mạnh." Tiêu Diệc San cúi đầu. Đúng là sự kích động và tùy hứng của cô đã hại mẹ.

"Người em phải xin lỗi không phải là anh, mà là mẹ em!" Sở Mạnh buông cô ra, nhắm mắt lại. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý ĐônNếu như không phải là dì gặp chuyện không may, Sở Mạnh nhất định sẽ không gặp lại Tiêu Diệc San. Cô đã làm ra quá nhiều chuyện khiến anh không muốn thấy cô rồi.

"Em biết rõ." Anh đối với cô vĩnh viễn là lạnh nhạt như vậy, nếu như không phải là mẹ gặp chuyện không may, anh sẽ không muốn gặp lại cô chứ? Tiêu Diệc San chợt vì mình mà thương hại.

Sau đó, hai người cứ như vậy, đều có tâm sự riêng ngồi ở chỗ đó một câu cũng không nói.

dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Mà ở lầu cuối trong phòng bệnh, sau khi thím Trương về, Ngưng Lộ uống thuốc, đánh răng xong vẫn không ngừng nhìn cửa, bình thường lúc này anh cũng đã tới rồi, tại sao tối nay không tới? Hay là buổi tối có xã giao cho nên trễ một chút? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdQuản lý công ty lớn như vậy, mỗi ngày còn phải tới đây bồi cô, anh nhất định sẽ mệt chết đúng không? Ba trước kia cũng bận rộn như vậy, không phải sao? Huống chi quy mô Sở Thành căn bản không thể so với xưởng gia công của ba.

Thật ra thì mỗi ngày anh tới đây, bọn họ nói cực ít, hai người đều không thích nói nhiều. Nhưng bác sĩ đã giao phó, bây giờ đứa nhỏ đã hoàn toàn có thể nghe được âm thanh bên ngoài, thường nói chuyện với con, con sẽ có cảm giác.

Cho nên, gần đây Sở Mạnh vừa đến phòng bệnh sẽ nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng. Nói là trò chuyện với đứa nhỏ, nhưng mà người đàn ông kia cũng chỉ là những câu: "Hôm nay có ngoan hay không?" Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânHoặc "Ba tới thăm con rồi." Dù sao sẽ không vượt qua 10 câu, đây coi là trao đổi cái gì chứ? Ngưng Lộ mỗi lần thấy đều có một loại xúc động muốn cười, nhưng cô cũng không dám cười nhạo anh, cô cũng không phải chán sống mà đi trêu chọc anh.

Nói với Bảo Bảo xong, anh cũng phải hỏi cô một chút, nhưng bình thường đều là anh hỏi một câu cô trả lời một câu, cho nên anh không có nói cái gì nữa. Cũng sẽ không có những hành động vượt quá giới hạn, cùng lắm là lúc về khẽ hôn trán cô. Có lúc nhìn bóng lưng có chút mệt mỏi của anh, Ngưng Lộ muốn anh ở nơi này nghỉ ngơi, nhưng lời nói đến bên môi lại nghẹn ngào. Cô sợ quan hệ bọn họ sẽ phát triển một hướng khác, đây là điều cô không có cách nào đoán trước, cô không dám suy nghĩ sâu xa!

"Cô Sở, muốn ngủ sao?" Y tá trực đi vào nhìn cô lần thứ hai, nhưng anh vẫn chưa đến! Không đến cũng gọi điện thoại cho cô chứ.

"A, chuẩn bị!" Ngưng Lộ quyết định tối nay đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh. Ai biết anh có đến hay không?

"Vậy tôi giúp cô tắt nhạc giao hưởng." Trước lúc Ngưng Lộ ngủ mỗi đêm có thói quen nghe một đoạn nhạc dưỡng thai, đây cũng là bác sĩ yêu cầu, để Bảo Bảo có quãng thời gian vui vẻ trước ki vào giấc ngủ, sau khi sinh sẽ tốt hơn. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý Đôn

"Cám ơn!" Ngưng Lộ nói cám ơn, nhưng không biết giọng nói của mình mang theo một chút buồn buồn khó chịu.

"Đúng rồi, tối nay anh Sở tại sao không có tới đây? Công việc bận rộn như vậy sao?" Lúc y tá tới giúp Ngưng Lộ kéo chăn thuận miệng hỏi.

"Vâng, anh ấy rất bận!" Ngưng Lộ chỉ có thể nói ra câu này. Đúng vậy, bận đến có thể quên có nên gọi điện thoại cho cô hay không.

"Công việc anh Sở bận rộn như vậy mà còn mỗi ngày đến thăm cô, thật sự là đàn ông tốt hiếm có." Y tá hâm mộ nói. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdĐáng tiếc đàn ông tốt như vậy thường đều sớm bị người khác ôm rồi, họ chỉ có thể chảy nước miếng thôi.

"Ha ha." Ngưng Lộ đối với sự khen ngợi này không phản bác được, tại sao họ đều nói anh ta tốt chứ? Họ chỉ thấy bề ngoài mà thôi, bởi vì sự xấu xa của anh chỉ biết nhằm vào cô.

"Được rồi, cô ngủ đi. Tôi đi ra ngoài trước! Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

Y tá đi ra ngoài, Ngưng Lộ làm thế nào cũng không ngủ được, không phải là Bảo Bảo khiến cô khó chịu, mà là lòng của cô buồn bực không nói ra được .


"Cô Sở đã ngủ chưa?" Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânĐang muốn đóng cửa lại, y tá nghe được một y tá khác đi tới nhẹ giọng hỏi.

"Buồn ngủ, có chuyện gì sao?"

"Mới vừa anh Sở gọi điện thoại đến phòng trực y tá hỏi mà thôi."

"Anh Sở? Anh ta tối nay tới đây sao?"

"Anh ta nói ở phòng cấp cứu dưới lầu, nói lát nữa sẽ đi lên. Nói cô Sở không cần chờ anh."

Loáng thoáng nghe một câu, Ngưng Lộ tỉnh táo lại: "Y tá Lâm, chờ một chút."

"Chúng ta cùng nhau vào xem một chút đi!" Hai y tá nghe được tiếng kêu cùng nhau đi vào.

"Chuyện gì vậy cô Sở?"

"Mới vừa rồi các cô nói Sở Mạnh ở phòng cấp cứu? Là ai bị bệnh sao? Hay là … ?" Ngưng Lộ có chút lo lắng mà hỏi. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdLúc này sao anh sẽ ở nơi đó? Là ai đã xảy ra chuyện? Điều này làm cho cô lo lắng không thôi.

"Anh Sở không có nói, chẳng qua là nói cô ngủ trước thôi!" Y tá vừa rồi nghe điện thoại trả lời.

"Các cô có thể cùng tôi đi xuống không?" Đang nói chuyện Ngưng Lộ đã vén chăn lên.

"Cô Sở, cái này không được đâu?" Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễn đàn✪Lê✪Quý ĐônBác sĩ cùng anh Sở vẫn yêu cầu họ không thể để cho cô đi ra khỏi phạm vi tầng này, nếu để xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không yên thân.

"Không sao. Anh ấy cũng ở đó là không phải sao? Có tôi ở đây anh ấy sẽ không trách các cô. Đi thôi!" Trong lời Ngưng Lộ có không cho chút cự tuyệt.

Nếu cô Sở đã kiên trì như vậy rồi, họ cũng không tiện nói cái gì nữa. Đã trễ thế này hẳn là sẽ không có chuyện gì.

❦diendan☃.com❦

Ngưng Lộ cùng hai y tá đi thang máy đến phòng cấp cứu tầng 12, đèn vẫn còn sáng. Người đàn ông duỗi thẳng chân, dựa lưng vào ghế không phải là Sở Mạnh sao? Nhưng mà người con gái kế bên anh là ai? Bởi vì cô ta ngồi ở bên trong cho nên Ngưng Lộ không thấy được mặt, chẳng qua là cảm giác rất quen thuộc.

Nhìn bọn họ giống như là người yêu bình thường ngồi chung một chỗ, khiến trong lòng Ngưng Lộ bốc lên cảm giác chua xót không thể nói ra. Anh tại sao có thể cùng phụ nữ khác ngồi gần như vậy chứ! Cô trước kia không phải là chẳng màng sao? Tại sao lúc chứng kiến cảnh này lại cảm thấy khó chịu? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdCô lầm sao? Cô căn bản vốn không nên xuống. Có thể quấy rầy đến bọn họ, anh không có đi lên thăm cô không phải là vì bồi ngồi ở bên cạnh người phụ nữ kia sao?

"Cô Sở, đi đến đó không?" Tiểu Lâm nhẹ giọng hỏi. Anh Sở sao lại cùng người đàn bà khác ngồi ở chỗ đó đây? Nếu như cô là cô Sở cũng sẽ không chịu?

"Chúng ta về thôi!" Ngưng Lộ nhịn khó chịu trong lòng, xoay người đi.

"Ngưng Nhi, sao lại xuống đây?" Tiếng nói chuyện khiến Sở Mạnh chẳng qua nhắm mắt lại nghỉ ngơi nghe được, anh mở mắt ra thấy dáng hình quen thuộc đó đang đi về, vội vàng đuổi theo. Bản quyền thuộc về ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đô[email protected]ửQuânAnh không phải là gọi điện thoại nói với y tá rồi sao? Chẳng lẽ cô nghe được nên xuống?

"Em, chẳng qua là. . . . . ." Ngưng Lộ không nói ra cô là lo lắng cho anh, cho là người nhà của anh đã xảy ra chuyện gì. Bản quyền thuộc về dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuânBằng không Sở Mạnh không thể nào biết coi chừng. Nhưng chuyện cũng không phải như vậy, cô nhìn thấy chính là anh cùng một người phụ nữ khác, một người phụ nữ cô không biết.

"Anh Sở, thật xin lỗi." Tiểu Lâm thấy ánh mắt “hỏi thăm” của Sở Mạnh, trong lòng bắn ra tia lạnh run. Làm sao trước kia cô lại cảm thấy anh Sở tốt đẹp chứ?

"Không nên trách họ, là em muốn xuống." Ngưng Lộ biết ánh mắt của anh lại đang trách cứ người khác.

"Anh đưa em về được không? Đã trễ thế này, nên đi ngủ rồi!" Đối mặt với Ngưng Lộ lần nữa thì Sở Mạnh lại đổi một khuôn mặt khác. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Tự em có thể đi về! Anh không cần lo." Anh cứ như vậy vội vã đuổi cô đi sao? Ngưng Lộ không biết trong giọng điệu mình lúc này giống như đứa con nít tức giận.

"Ngưng Nhi. . . . . ." Đôi tay Sở Mạnh vòng chắc vai của cô, không để cô đi. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd

"Anh Mạnh." Chợp mắt một cái, thật ra lúc Sở Mạnh đứng dậy Tiêu Diệc San đã tỉnh rồi, cô vẫn không có mở mắt ra, thời điểm đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe được anh kêu cái tên đó.

Thì ra là em họ anh! Ngưng Lộ nhìn theo tiếng nói, không trách được mới vừa rồi cô cảm thấy cái dáng người kia quen thuộc! Vậy người ở trong phòng giải phẫu là ai?

diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

"Chị dâu, chị xuống sao. Đã trễ thế này chị không nghỉ ngơi đứa nhỏ cũng nên nghỉ ngơi chứ?" Tiêu Diệc San không để lại dấu vết, quan sát bụng đã lộ rõ của Ngưng Lộ. Người ta con đều đã có, cho dù cô muốn thế nào cũng không có cơ hội ra tay phải không? Vốn tâm trạng đã bình tĩnh một chút, nhìn thấy bụng Ngưng Lộ, thấy Sở Mạnh lộ vẻ che chở với cô ta thì Tiêu Diệc San lại ghen ghét Ngưng Lộ lần nữa.

"Thật xin lỗi, chị đi lên giờ. Quấy rầy rồi!" Ngưng Lộ vô cùng không thích loại đối thoại nói móc nhau. Tối nay coi như cô tự tìm khổ mà ăn rồi!

"Các cô đi lên trước đi. Ngưng Nhi, còn chưa muộn, ngồi với anh, đợi lát nữa anh đưa em đi lên được không?" Bản quyền thuộc về dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuânLuôn luôn sẽ không ở trước mặt người ngoài biểu diễn loại thân mật này, hôm nay không biết Sở Mạnh phát điên gì, sau khi nói với y tá thì vòng chắc vai mảnh khảnh của cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, mặt của cô lập tức hồng đến tận tai.

Một màn này trong mắt bất kì ai cũng là khuôn mẫu vợ chồng điển hình, hai y tá mỉm cười rồi đi. Mà Ngưng Lộ biết mình không cách nào từ chối anh, mặc anh ôm cô đến kia bên ghế dài ngồi xuống.

Người duy nhất không vui vẻ có lẽ chỉ có Tiêu Diệc San? Đây coi là cái gì đây? Cũng không biết là người nào bồi người nào. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comAnh Mạnh, anh nhất định phải ở trước mặt em như vậy phải không? Một người đàn ông cho tới bây giờ không hề dịu dàng lại ở trước mặt mụ đàn bà kia thể hiện một mặt mà cô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ có con của anh mà có thể độc hưởng sự quan tâm của anh cùng che chở sao? Quan Ngưng Lộ, cô thực sự làm tốt lắm!

"Bảo Bảo có ngoan ngoãn nghe lời không?" Ngón tay thon dài đã thành thói quen vuốt ve bụng cô. Thấy cô xuống, phiền muộn trong lòng anh như kỳ tích mà biến mất. Thì ra là trong khi ở chung, từng chút từng chút của cô đối với anh lại ảnh hưởng sâu đến thế, nếu như lâu một chút nữa, có phải anh ngay cả mình cũng không cách nào nắm trong tay hay không? Đến mức độ nào, ai cũng không biết, đối với cô, anh đã không biết giới hạn thấp nhất của mình ở đâu! Anh không phải là đã chìm đắm càng ngày càng sâu rồi chứ?

"Ừ, có." Anh tựa vào càng ngày càng gần, môi ấm áp giống như ở dán ở lỗ tai cô nói chuyện, khiến hô hấp cô trở nên khó khăn.

"Có cái gì?" Nụ hôn vụn vặt từ vành tai nhỏ, xinh xắn từ từ chuyển sang cằm mượt mà.

"Bảo Bảo có nghe lời." Thở hổn hển, Ngưng Lộ muốn đẩy đầu anh ra, thế nhưng anh lại cố ý không chịu. Cái người đàn ông hư hỏng này nhất định là cố ý, cố ý tại nơi công cộng như vậy mà làm mấy hành động thân mật với cô. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdMặc dù đã rất khuya không có người thấy, nhưng có một vẫn tính là có. Anh tại sao có thể không thấy người ta tồn tại chứ? Cho dù là em họ cũng không nên như vậy. Huống chi cô em họ đó lại có “mưu mô bất lương” với anh.

"Bảo Bảo nghe lời, vậy em có nghe lời không?" Một tiếng buồn cười giống như từ lồng ngực phát ra, vang lên ở bên tai cô. Trời ạ, người đàn ông này lại vẫn cười được?

"Có hay không? Hả?" Giống như là âm thanh uy hiếp lại đang bên tai, trầm thấp vang lên.

"Có." Nếu như cô dám trì hoãn nửa giây không trả lời anh, anh nhất định sẽ làm ra động tác mất thể diện hơn. Ngưng Lộ biết sẽ như vậy. Bản quyền thuộc về dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuân

"Cô gái ngoan." Ở trên môi cô hôn một cái thật mạnh, Sở Mạnh mới buông cô ra.

☆diễn☀đàn☃lê☢quý❀đôn☆

"Anh Mạnh." Không nhìn được nữa, Tiêu Diệc San không nhịn được lên tiếng. Cặp mắt cô bốc lửa, hận không được bước lên lôi hai người họ ra. Bọn họ lại đang trước mặt cô ân ân ái ái? Thật là quá đáng!

"Là ai đang cấp cứu?" Ngưng Lộ ở trong lòng anh, thấp đầu không dám nhìn Tiêu Diệc San. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Em cho là chị dâu sẽ không nhớ tới phải hỏi chứ?" Tiêu Diệc San chính là không ưa thái độ Sở Mạnh đối với cô, như là nâng niu trong lòng bàn tay bảo bối vậy. Nôn chết cô!

"Mẹ của Diệc San xảy ra tai nạn xe cộ, A Tự đang ở bên trong." Sở Mạnh giúp cô đáp lời.

"Tại sao có thể như vậy?" Thì ra là dì nhỏ của anh, không trách được anh sẽ ở chỗ này với Tiêu Diệc San.

"Diệc San, có A Tự ở đây. Mẹ em nhất định không có việc gì." Ngưng Lộ rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối với một cô gái đối với cô có ý thù địch mãnh liệt thế, cô có thể làm được như thế đã không tệ.


"Cám ơn." Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc San ngồi vào bên kia. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd

Không có ai nói chuyện, hơi thở bình tĩnh mà quái dị quanh quẩn bên ngoài phòng giải phẫu ngập tràn mùi thuốc.

☀diendan☾.com☀

"Vị nào là người nhà bệnh nhân?" Bản quyền thuộc về dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹[email protected]ửQuânMột y tá mang khẩu trang đẩy cửa ra thấy một bộ tình cảnh như thế: một người đàn ông ôm một phụ nữ có thai đã ngủ, một tay vuốt tóc cô, mà đổi lại là một phụ nữ vừa đơn độc đang ngồi với gương mặt tức giận. Đây rốt cuộc có người hay không, vì người bên trong ở trên đường ranh sinh tử giãy giụa mà lo lắng à? Nếu như không phải là bác sĩ Tống bảo cô ra ngoài báo một tiếng, cô không muốn để ý tới mấy cái người quái dị này.

"Tôi. . . . . . Mẹ tôi như thế nào?" Tiêu Diệc San đứng lên. Thấy Sở Mạnh làm như không nghe thấy còn nhắm hai mắt ôm con đàn bà kia, trong lòng cô khó chịu tới cực điểm. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comNếu như không phải là mẹ cô sinh tử chưa biết, cô thật sự muốn nhào tới cho cô ta một cước?

"Bác sĩ Tống, bệnh nhân tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, nhưng ca giải phẫu còn phải kéo dài 6 giờ, trước tiên mọi người có thể về nghỉ ngơi."

"Mẹ không có việc gì sao? Thật sự không sao cả!" Nghe được Tiêu Tĩnh Nguyệt tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, Tiêu Diệc San cười nhẹ nhõm.

"Tính mạng thì không còn nguy hiểm, nhưng có thể sẽ không thể đứng lên được nữa." Y tá lạnh lùng nói xong liền đóng lại cửa phòng phẫu thuật.

"Không đứng được? Không đứng được sao?" Một giây kế tiếp, Tiêu Diệc San ngẩn ngơ.

"Đến lúc đó anh để A Tự sắp xếp dì ra nước ngoài làm vật lí trị liệu. Đi về nghỉ ngơi trước đi! Anh dẫn Ngưng Nhi đi lên." Vẫn nhắm hai mắt, Sở Mạnh mở miệng nói. Có thể giữ được một cái mạng đã không tệ, cô còn muốn như thế nào?

"Anh Mạnh, anh không theo em sao?" Bản quyền thuộc về ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânTiêu Diệc San không thể tin được Sở Mạnh để một cô gái hơn nửa đêm trở về một mình? Mặc dù cô có thể tự về.

"Anh không phải là đã ở với em lâu vậy sao? Diệc San, em không còn nhỏ, chuyện của mình có thể tự xử lý. Em ở chỗ này cũng không có tác dụng, sau khi kết thúc giải phẫu lập tức đưa dì đến phòng chăm sóc đặc biệt, dì phải nhận được chăm sóc tốt nhất." Sở Mạnh đem đầu Ngưng Lộ dời xuống khẽ đặt ở ngực, một tay khác ôm lấy đùi của cô bế lên. Hiện tại cũng mới 11 giờ đêm mà thôi, nhưng trong khoảng thời gian này cô vẫn ngủ trước 10 giờ, dù cố gắng thế nào cũng không nhịn được, gục ở trong lòng anh ngủ. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ❄àn☾lê☾q❄uý☾đ↕ônThật ra thì nếu như không phải là y tá ra ngoài, anh cũng muốn ôm cô lên rồi, ngủ như vậy rất khó chịu, huống chi cô còn là phụ nữ có thai! Để cô xuống chỉ là muốn Tiêu Diệc San biết khó mà lui, không ý đồ đến gần anh nữa.

"Anh Mạnh . . . . . ." Tiêu Diệc San chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ôm người phụ nữ kia đi. Thật sự cô rất hận!

♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡

"Nếu như anh rất bận, không cần tới đây mỗi ngày đâu." Thời điểm khi anh buông cô xuống, Ngưng Lộ cũng đã tỉnh lại. Ban ngày mẹ hoặc thím Trương cũng sẽ đến thắm cô, mà buổi tối cô luôn ngủ sớm. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ❄àn☾lê☾q❄uý☾đ↕ônCô không muốn nhìn thấy anh ngày ngày đi tới đi lui công ty - bệnh viện mệt mỏi như vậy, dù sao mấy ngày nữa đã có thể về nhà. Mà lúc này giữa lông mày anh rõ ràng có một vết nhăn vuốt không hết, rất mệt mỏi sao?

"Em không phải muốn anh tới sao?" Giúp cô kéo chăn, Sở Mạnh ở bên giường ngồi xuống. Mệt mỏi, làm sao sẽ mệt mỏi đây? Anh luôn là người cuồng công việc, trước kia một người bình thường đều sau 12 giờ mới có thể ngủ. Ngủ sớm cũng không ngủ được, không bằng làm nhiều chuyện chút. Anh thoạt nhìn rất mệt sao? Có lẽ là trong khoảng thời gian này ngủ ít đi. Mỗi ngày sau khi trở về từ bệnh viện, một mình nằm trên chiếc giường lớn kia, thế nhưng anh cảm thấy trống rỗng khó chịu.

"Không phải vậy. Em sợ anh mệt." Lời vừa ra khỏi miệng, hai mắt Ngưng Lộ nhắm nghiền. Trời ạ, tại sao cô có thể nói lời như quan tâm anh? diễn♬đàn♣lê♣quý♬đô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqd

Thì ra là cô sẽ quan tâm anh! Sở Mạnh hạ thấp đầu, xem xét kỹ lưỡng gương mặt tựa hồ có chút đỏ lên.

"Anh không mệt. Nếu như em đồng ý thưởng anh một chút." Bản quyền thuộc về ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânThanh âm trầm thấp như hấp dẫn cô.

"Em không biết anh nói cái gì." Trái tim sau khi nghe lời anh nói bỗng mất đi tần số vốn có.

"Em biết."

Mang theo dịu dàng trước nay chưa có, nụ hôn của anh rơi vào môi cô. Mùi vị vừa nóng lại tê dại tràn ra trên cánh môi mềm mại, hơi thở mát lạnh chui vào trong mũi cô, Ngưng Lộ quên mất mình có còn hô hấp hay không.

Lưỡi của anh dịu dàng dụ dỗ cô mở miệng, tiến quân thần tốc, bàn tay giữ cái ót cô, không để cho cô né tránh, chuyên tâm hôn cô. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ❄àn☾lê☾q❄uý☾đ↕ônĐầu lưỡi bởi vì anh trêu đùa thuần thục mà múa theo, cùng anh dây dưa không rời. Xâm nhập như thế, triền miên như thế, giống như muốn hôn vào tim cô, cùng linh hồn cô quấn quýt một chỗ, mãi không tách rời.

Triệt để mà lâu dài, dịu dàng lại điên cuồng, anh đem lấy hết thảy trong miệng cô tham lam cuốn vào, nước miếng của cô không kịp nuốt, bị anh hớp hết, mà cô cũng nuốt vào thứ thuộc về anh, đây là loại tương nhu dĩ mạt [*] thân mật tới cực điểm giữa tình nhân.

[*] Tương nhu dĩ mạt: 濡:thấm ướt;沫:nước bọt, nước dãi。khi hồ đã cạn kiệt, để được sống lâu hơn, những con cá gần nhau bắt đầu tự nhả nước bọt hoặc bong bóng để làm ẩm cho nhau, tránh bị chết khô.

Câu này có nghĩa là sự thương yêu giúp đỡ nhau của vợ chồng, người nhà hoặc bạn bè trong những lúc khó khăn, gian khổ nhất.

Đôi tay trắng mảnh khảnh không biết lúc nào thì tự giác vòng trên cổ anh, khiến hai người càng thêm thân mật quấn lấy nhau. diễn♬đàn♣lê♣quý♬đô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdBàn tay thanh tú chơi đùa, vuốt mái tóc dày của người đàn ông, mặt càng dựa gần anh, dường như khẩn cầu anh yêu mến nhiều hơn. Cô chủ động, khiến lửa trong anh bùng cháy, tình dục đột nhiên đột kích …

Cô là người con gái đầu tiên anh muốn ôm thật chặt vào trong ngực mà yêu thương, lại luôn không biết nên làm sao mới có thể đi vào lòng cô. Cho nên anh vẫn lấy phương thức xúc phạm mà có cô, nhưng lại làm tổn thương cô, chính anh cũng không dễ chịu chút nào. Nhưng anh thật sự không biết làm sao mới đúng. Bây giờ cô chủ động, anh không phải có thể cho là cuối cùng cô cũng hiểu tâm ý của anh sao?

diễ↕n☾đ❄àn☾lê☾q❄uý☾đ↕ôn

"Ngưng Nhi, Ngưng Nhi của anh . . . . . ." Bản quyền thuộc về ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânHô hấp của anh càng thêm trở nên nặng nề, hơi thở nóng hổi không ngừng phả mặt cô, ở tai, rồi tràn ra đến toàn thân. Cô giống như là độc dược của anh, anh trúng độc quá sâu, phải như thế nào mới có thể giải được?

Không hề thoả mãn môi cùng môi hấp dẫn nhau nữa, anh bắt đầu một đường đi xuống, tay cũng không tự giác đưa vào trong quần áo. Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ❄àn☾lê☾q❄uý☾đ↕ônBởi vì mang thai, ngực cô ít nhất lớn hơn một size so với trước kia, cảm giác thỏa mãn kia khiến anh muốn hung hăng dùng sức . . . . . .

"Không được, không được . . . . . . Anh mau buông tay." Cảm giác vừa đau lại trướng khiến Ngưng Lộ khôi phục thanh tĩnh, Ôi trời ơi!!! Giữa bọn họ thiếu chút nữa sẽ phải nhóm lửa tự thiêu rồi. Tại sao cô có thể quyến rũ anh? Ở trong phòng bệnh của bệnh viện mà lại chủ động đáp ứng anh?

"Thật xin lỗi. Ngưng Nhi, anh chỉ sờ một cái mà thôi. Được rồi, không cần cử động nữa rồi. Ngưng Nhi. . . . . . Ngưng Nhi. . . . . ." Sở Mạnh vùi đầu ở cổ của cô, nặng nề thở hổn hển, giống như là chạy marathon xong.

Một tiếng ít nhiều giống như là loại âm thanh cầu xin khiến lòng Ngưng Lộ mềm nhũn ra, không thể nhẫn tâm đẩy anh ra, chỉ có thể mặc cho anh ở bên tai cô càng không ngừng lẩm bẩm, trái tim luôn hờ hững giờ phút này lại mềm lòng, vì âm thanh kia như là đau khổ thì thầm. Thật ra thì cô đang trách anh tổn thương cô; đồng thời, cô không phải cũng tổn thương anh sao? diễn♬đàn♣lê♣quý♬đô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdNếu như, nếu như bọn họ có thể biết nhau trước khi cô hẹn hò với Sở Khương, vậy kết quả sẽ khác nhau không?

Nhưng không có ai có thể thay đổi thời gian đã qua, tại sao bọn họ có thể gặp nhau muộn như vậy? Thế gian không có nếu như, cuộc sống không thể làm lại. Sở Mạnh, nếu như em biết anh trước, thật tốt biết bao! Có lẽ em sẽ yêu anh! Có lẽ sẽ như thế. Một người đàn ông như vậy, rất dễ dàng để cho người khác động lòng!

"Được rồi, anh tắm rửa trước. Ngủ đi!" Rốt cuộc chờ cả người anh tỉnh táo lại, buông cô ra, từ trên giường bò dậy, đi về phía phòng tắm trong phòng bệnh.

diễn♬đàn♣lê♣quý♬đôn

"Bảo Bảo, mẹ có phải quá đáng lắm hay không?" Cô thế nào ngủ được? Cô rõ ràng chính là không thương anh, rồi lại đối với anh sinh ra cảm giác không thể lý giải như vậy. Anh khó khi lại dịu dàng, khiến cô luyến tiếc không muốn buông tay!

"Sao còn chưa ngủ đây?" Tắm nước lạnh vọt một cái đem dập tắt lửa dục trên người, ra ngoài lại thấy cô vẫn còn mở mắt chưa ngủ.

"Anh còn phải về sao?" Bản quyền thuộc về ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânAnh sao chỉ bọc một cái khăn tắm rồi đi ra chứ? Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn anh trần truồng, thế nhưng hình ảnh “đẹp mắt” này vẫn làm cô đỏ mặt!

Bây giờ đã là hơn 12 giờ, trễ như thế anh chạy tới chạy lui thật sự rất vất vả!

"Nếu như em không muốn cho anh đi, anh liền không đi." diễn♬đàn♣lê♣quý♬đô[email protected]ửQuân♬Dd❀lqdTrong phòng VIP, giường lớn đến có thể ngủ nhiều hai người cũng không sao. Hơn nữa anh ở nơi này là hỏi thăm ý kiến của cô? Người đã chủ động chui vào trong chăn rồi.

"Ngưng Nhi, em muốn anh ngủ cùng em không?" Truyện được chuyển ngữ bởi TửQuâ[email protected]ễ↕n☾đ❄àn☾lê☾q❄uý☾đ↕ônÔm cô, cảm giác thật sự quá tốt, thì ra mình mỗi buổi tối đều ngủ không ngon là bởi vì trong ngực thiếu hương thơm của cô!

"Em muốn ngủ." Người cũng đã ở trên giường, hỏi cái câu làm cho người ta không biết trả lời như thế nào còn có ý nghĩa gì sao?

"Chúng ta cùng nhau ngủ." Vùi đầu ở trong hương tóc nhàn nhạt của cô, Sở Mạnh hận không thể làm thời gian cứ dừng lại tại giây phút này.

"Anh không nên ôm chặt như vậy có được không?" Hơn nữa tay của anh để ở chỗ không nên để nữa.

"Em không nên động. Anh không mặc quần." Những lời này quả nhiên vô cùng hữu hiệu, Ngưng Lộ lập tức ngừng lại rồi hô hấp đến cử động cũng không dám. Cô cho là anh ở bên cạnh, cô sẽ không ngủ được, ai biết không . . .

Anh quyết định, về sau cũng không cần để cho cô sinh con nữa, cũng không cần rồi. Nghĩ đến loại này toàn thân phát đau, Bản quyền thuộc về ♡diễn✿đàn‿lê‿quý✿đôn♡@TửQuânđêm không thể say giấc, cảm giác thống khổ này anh không bao giờ muốn nếm nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui