Tại thời điểm này.
Trong một nhà máy bỏ hoang ở phía đông thành phố, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang cởi trần ngồi trên đống gạch đỏ.
Trên mặt hắn có một cái sẹo, quần áo re tiền.
Mỗi lần mở miệng đều có thể để lộ ra một hàm răng vàng khè.
Khoảng vài phút sau, trong nhà máy trống rỗng vang lên một tiếng giày cao gót.
Khi nghe thấy có người đến, đôi mắt của người đàn ông tàn nhẫn sáng lên và hắn ta nhanh chóng nhìn về phía lối vào.
Ở lối vào, một người phụ nữ mặc sườn xám ren đen và đi đôi giày cao gót sang trọng bước về phía người đàn ông.
Bước đi uyển chuyển, nhưng nét mặt lại băng ngàn năm vậy.
Người phụ nữ này không ai khác chính là đại thiếu phu nhân Vũ gia, Triệu Chí Liễu.
Bà ta là người đầu tiên rời bữa sáng vì nhận được cuộc gọi của gã đàn ông.
Từ khi Triệu Chí Liễu xuất hiện ở nhà máy, tên đàn ông gắt gỏng cảm thấy cây mía trong tay không còn ngọt nữa, hắn liếc nhìn Liễu Chí Liễu: "Ba năm không gặp, phu nhân vẫn xinh đẹp như ngày nào, mãi mãi!"
Triệu Chí Liễu lạnh lùng nhìn hắn, nói thẳng: "Nói cho tôi biết, lần này tốn bao nhiều tiền?"
"Này, không nhiều đâu, tôi muốn ba triệu."
Ba triệu? Không nhiều?
Triệu Chí Liễu tức giận nói với hắn : "Ba triệu đối với Vũ gia quả thực không nhiều, nhưng tại sao ông cho rằng mình có mạng để lấy đi? Tôi nhớ rõ ba năm trước nói với ông, nếu cầm tiền, hãy rời khỏi Trung Quốc và đừng bao giờ quay trở lại đây, nếu không tôi sẽ để ông bị lấy đi bông hóa sinh mệnh đấy!"
Tên lưu manh trông rất sợ hãi, lấy tay che ngực với vẻ mặt hoảng sợ: "Ôi, tôi sợ quá cơ."
Triệu Chí Liễu sắc mặt càng thêm khó coi: "Ông không tin tôi sẽ giết ông sao?"
"Tin chứ! Tại sao lại không tin!"
Người đàn ông gắt gỏng dùng bộ dạng hèn nhát nhét miếng mía cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa đi đến chỗ Triệu Chí Liễu: "Dù sao thì phu nhân cũng là một kẻ tàn nhẫn, thậm chí có thể hại chồng và con trai của mình.
Tất nhiên là tôi sợ rồi."
Triệu Chí Liễu lạnh lùng nhìn chằm chằm tên lưu manh đó.
Tên lưu manh ngừng giả vờ, nhổ bã mía vào chân Triệu Chí Liễu, sau đó nhe răng ra cười.
"Ai cho phu nhân lấy cớ chống lại tôi? Tôi đã nói cho người nhà biết bí mật của bà, bọn họ đang đợi ta ở Hàn Quốc lấy tiền về.
Lần này tôi hứa sẽ không xuất hiện nữa sau khi lấy tiền xong."
"Haha, nhưng nếu không về được thì vợ con tôi sẽ gửi một "quảng cáo nhỏ" vào hộp thư của công ty tập đoàn Vũ thị."
"Không biết em chồng của bà, Chủ tích đương nhiệm của Vũ thị, nếu nhìn thấy cảnh này sẽ làm gì với đại thiếu phu nhân?"
"Ồ, không biết con trai ruột của bà, cậu Minh Xuyên, sẽ phản ứng thế nào nếu biết được thủ phạm của vụ tai nạn xe hơi năm đó là bà?"
Triệu Chí Liễu ánh mắt càng ngày càng lạnh, hít sâu vài hơi mới nói ra một câu gay gắt: "Được, tôi lại cho ông ba triệu, nhưng tôi cần chút thời gian."
"Ba triệu đối với Vũ gia mà nói coi như là tiền tiêu vặt! Phải mất bao nhiêu lâu! Tôi muốn ngay!"
"Ông cũng biết hiện tại người phụ trách tập đoàn là Vũ Mặc Viễn, ông cho rằng ta còn có thể tùy ý dùng tiền như trước sao? Ba triệu tuy không nhiều, nhưng cũng nhiều.
Ông không sợ Vũ Mặc Viễn,sẽ kiểm tra tài khoản của tôi và sau đó tìm thấy ông sao?"
Tên lưu manh sửng sốt một lát, có chút sợ hãi.
Hắn không tin rằng đại thiếu phu nhân uy nghiêm của Vũ gia không có khả năng kiếm được ba triệu, nhưng hắn thực sự sợ Vũ Mặc Viễn có thể dùng bà triệu đó tìm ra hắn.
Tuy rằng hắn đã xa xứ đến Hàn Quốc ba năm, nhưng hắn cũng đã nghe đến cái tên của Vũ Mặc Viễn.
Có tin đồn rằng Vũ Mặc Viễn lạnh lùng, độc ác và độc đoán.
Vũ Mặc Viễn không chỉ quyết đoán trong việc giết người trong trung tâm thương mại mà còn là một chúa tể trong thế giới ngầm không ai dám động vào.
Những năm đầu, một vị công tước đến từ Vương quốc Anh đến Trung Quốc để bàn việc hợp tác của Vũ Mặc Viễn, nghe nói cuộc thảo luận không mấy vui vẻ.
Hắn không coi vị công tước đó ra gì, mà ném vị công tước đó xuống biển của Vương quốc Anh.
Nhưng Quốc vương của Vương quốc lại không những gây rối cho Vũ Mặc Viễn mà còn cho hắn một mỏ kim loại để xoa dịu cơn giận.
Tuy là một kẻ lưu manh nhưng cũng không dám đắc tội với người như Vũ Mặc Viễn.
Triệu Chí Liễu thấy tên đó tin mình, lông mày giãn ra một chút.
Triệu Chí Liễu nói: :Cho ta số tài khoản, sau đó trở về Hàn Quốc trước, trong vòng ba ngày tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của ông."
"Đừng nói dối tôi!"
Triệu Chí Liễu đến gần tên đó, kìm nén sự chán ghét, đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu ba ngày không nhận được tiền, ông có thể quay lại tìm tôi."
Tên đó đã nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.
Làm sao Triệu Chí Liễu có thể đặt cược chỉ ba triệu vào sự thịnh vượng và giàu có của mình trong suốt quãng đời còn lại?
"Được, vậy tôi sẽ tin phu nhân một lần." Nói xong, tên đó tiến đến trực tiếp ôm lấy eo Triệu Chí Liễu, tham lam vùi đầu vào cổ bà ta, hít một hơi thật sâu nói: "Phu nhân, em thật thơm, rõ ràng là đều đã bốn mươi tuổi rồi nhưng vợ tôi lại béo còn em lại vẫn đẹp như vậy."
Triệu Chí Liễu không đẩy hắn ra mà chỉ lạnh lùng chịu đựng.
May mắn thay, tên đó dù sao không dám đi quá xa, hắn chỉ là muốn kiếm tiền mà thôi.
Sau khi đạt được mục đích, hắn vui vẻ ngân nga một bài hát rồi rời đi.
Triệu Chí Liễu quay đầu nhìn lại giọng nói vừa rời đi của hắn, cười mỉa mai.
"Đồ ngốc.
Trên đời này chưa từng có ai dám đe dọa ta cả."
Sau khi tên đó rời đi, một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da bước vào.
Người đàn ông trung niên đó lo lắng hỏi: "Chị! Chị thế nào rồi?"
Người này chính là em trai cuar Triệu Chí Liễu và là cậu của Vũ Minh Xuyên, tên là Triệu Chí Huy.
Nhìn thấy Triệu Chí Huy tới, sắc mặt Triệu Chí Liễu càng tốt hơn: "Ừ,máy định vị được nhét vào cổ áo của hắn."
Nghe vậy, Triệu Chí Huy nhanh chóng mở phần mềm định vị trên điện thoại ra, trên phần mềm có một dấu chấm đỏ, chính là vị trí của tên đàn ông kia!
Triệu Chí Liễu nghiến răng nghiến lợi nói: "Giết hắn có ích gì? Quyền lực của Vũ gia không phải nằm trong tay Vũ Mặc Viễn sao? Nhưng Minh Xuyên vẫn là một kẻ vô dụng, căn bản không giúp được gì!"
"Đừng lo lắng, cổ phần của chị và Vũ Mặc Viễn đều là 10%.
Chỉ cần Minh Xuyên có thể thành công khiến nữ nhân Đường gia đó mang thai một đứa con, cổ phần của chị sẽ nhiều hơn hắn, nhất định có thể đánh bại hắn."
"Nếu thật sự có thể sinh đôi, vậy chị sẽ là cổ đông lớn nhất ngoại trừ Vũ lão! Khi Vũ lão chết đi, Vũ gia sẽ đổi thành tập đoàn Triệu thị!"
Nghe được Triệu Chí Huy nói, Triệu Chí Liễu cuối cùng cũng mỉm cười: "Vậy chúng ta đã tính toán kỹ càng nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích."
Hai chị em nhìn nhau với ánh mắt tham lam.
Triệu Chí Liễu nói: "Nhưng vẫn có yếu tố không ổn định."
"Cá gì?" Triệu Chí Huy bối rối.
Triệu Chí Liễu: "Nếu như Vũ Mặc Viễn bên ngoài cũng có nữ nhân thì sao?"
Triệu Chí Huy sửng sốt một lát mới lên tiếng: "Vậy thì..."
"Cái gì?"
"hay là chúng ta sắp xếp cho Lan Hoa cũng sống ở Vũ gia? Để nó tìm cách quyến rũ Vũ Mặc Viễn?"
Triệu Chí Liễu kinh ngạc hỏi: "Sao chị không nghĩ tới?"
Triệu Lan Hoa trong miệng Triệu Chí Huy chính là con gái của ông ta và là cháu gái của Triệu Chí Liễu, việc cháu gái bà ta chuyển sống và chăm sóc cô mình là một điều hoàn toàn hợp pháp.
Nếu Triệu Lan Hoa có thể quyến rũ thành công Vũ Mặc Viễn, chẳng phải tất cả Vũ gia trong tương lai đều là của Triệu gia sao? Thế thì bà ta vẫn phải làm việc cật lực để giành lấy cổ phần à?!
-
Tập đoàn Vũ thị.
Tầng trên cùng là phòng chủ tịch.
Vũ Mặc Viễn, mặc vest và cà vạt, đang ngồi ở bàn làm việc và lật xem báo cáo tài chính trên bàn.
Đối mặt với những con số hàng tỷ, chục tỷ trong báo cáo, Vũ Mặc Viễn hoàn toàn không quan tâm, như thể số tiền trên chỉ là một dãy số mà thôi.
Đối diện Vũ Mặc viễn là một người đàn ông tóc dài, cao khoảng 1,85 mét, mặc một bộ vest sang trọng, mái tóc dài được tỉ mỉ buộc thành đuôi ngựa thấp sau lưng.
Anh ta trông giống như một nghệ sĩ, nhưng thực chất anh ta chính là cấp dưới của Vũ Mặc Viễn tên Viên Túc.
Ừm...!Viên Túc khó có thể được coi là một nghệ sĩ.
Thỉnh thoảng hắn thường dùng dao để vẽ lên cơ thể của con người.
Làm sao có thể không coi là nghệ thuật cơ chứ?
Viên Túc nói: "Nhị thiếu gia, chúng tôi phát hiện Triệu Chí Liễu và Triệu Chí Huy đi về phía Tây thành, nhưng lại bố trí người canh gác ở ngã tư, khiến người của chúng ta không thể đến gần."
Vũ Mặc Viễn thậm chí còn không ngẩng đầu lên, "Cậu thậm chí không biết họ đang làm gì?"
"Đúng vậy, nhưng tôi phát hiện một người đàn ông trung niên đi ra."
Một người đàn ông trung niên?
Lúc này Vũ Mặc Viễn mới ngước mắt lên: "Đi theo hắn."
"Được rồi, chúng ta nên theo dõi hắn hay bắt cóc hắn?"
"Hả? Bắt cóc?" Vũ Mặc Viễn cầm cây bút trong tay lên gõ vài cái lên bàn, nghiêm túc nói: "Đây là Trung Quốc, chúng ta phải là những người công dân tốt, tuân thủ luật pháp."
Khóe miệng Viên Túc giật giật: "Ngài là ông chủ, nói gì thì nói nấy."
Tại sao bốn từ "tuân theo pháp luật" này khi được Vũ Mặc Viễn nói lại buồn cười đến vậy?
Nhưng đúng vậy, Vũ Mặc Viễn là một người rất kỳ lạ.
Hắn không bao giờ làm điều gì khác thường ở Trung Quốc.
Còn ở nước ngoài thì...
Viên Túc rụt cổ lại, nhanh chóng lắc đầu để xua đi những hình ảnh hiện lên trong đầu.
"Đúng rồi, Nhị thiếu gia, hôm nay sao cậu đến muộn?"
Vũ Mặc Viễn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, "Ở nhà đã nói với mèo con mới đến vài lời."
Vũ Mặc Viễn mỉm cười?
Vậy còn mèo con?
Không phải hắn ghét nhât động vật có lông sao?
Viên Túc trợn mắt, sau đó nghĩ đến một khả năng.
Liệu "con mèo" này có phải là...
Viên Túc đến gần Vũ Mặc Viễn và nháy mắt: "Con mèo này có phải là một con mèo cái nhỏ không?"
Vũ Mặc Viễn không trả lời mà chỉ nhìn Viên Túc bằng ánh mắt nửa cười nhưng không cười: "Cậu rảnh lắm à?"
Viên Túc rùng mình và nhanh chóng làm ra vẻ mặt đau khổ, "Tôi phải làm trợ lý bán thời gian cho anh, và tôi phải quản lý thế giới ngầm.
Tôi có rảnh rỗi đâu.
Lão đại ơi, khi nào anh mưới thuê một trợ lý và cho tôi sự tự do?"
"Chắc chắ là lần sau."
"..."
Viên Túc im lặng, thực sự muốn phun một ngụm máu vào Vũ Mặc Viễn.
Nhưng anh nào dám chứ, anh chỉ biết bất lực và tức giận.
Nhìn thấy Viên Túc sắp khóc, Vũ Mặc Viễn nói: "Được rồi, tên khốn, chuyện của trợ lý đã được nhân viên sắp xếp."
Viên Túc vui mừng nói: "Vũ tiên sinh vạn tuế, Nhị thiếu gia vạn tuế, lão đại vạn tuế!"
"Cút!"
"Được rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...