Chương 7 : Người bạn lâu năm ko gặp
Trong lúc nó ngủ ( nó coi tivi ngủ quên ạ ) , hắn đi tham quan bản doanh của nó . Đi tới đâu hắn đều được mọi người cung kính chào . Hắn thì chả để tâm , cứ lạnh lùng bước đi tới nơi hắn cần đến . Đi qua các dãy hành lang sang trọng . Hắn đứng trước một căn phòng . Mở cửa , bước vào như ở nhà của mình . Căn phòng bao phủ màu đen rùng rợn . Trong phòng chỉ có duy nhất một cái bục đựng một quyển tập và một bộ bàn ghế kế bên . Ở trên còn có một cái đèn sang trọng . Hắn tiến tới , mở quyển tập ra . Có một tia kinh ngạc xẹt qua mắt hắn . Thì ra đây là nơi nó viết nhật kí và quyển tập hắn đang cầm chính là nhật kí của nó . Hắn mở ra , đọc bình thường . Trang đầu tiên nó viết :
Ngày…/tháng…/năm…
Hôm nay , sắp xa thân yêu rồi , sắp trở về bản doanh của tổ chức ở tận bên lục địa Australia í . Ôi , biết vậy mình thành lập tổ chức ở rùi . Mà cũng vui vì bên đó , nhỏ Ái có thể gặp lại người nhỏ luôn mong thấy được nụ cười , ánh mắt của người đó . Mình còn được gặp anh hai nữa . Nghe nói anh hai đang làm phó tổ chức của cái tổ chức nào đó , lớn hơn tổ chức của mình nữa chứ .
Ngày…/tháng…/năm…
Haizz , hôm nay ăn trúng cái gì mà xui thế ko biết . Va phải ai ko va . Va đúng chủ nhân của tổ chức VampireBlack , anh hai là phó tổ chức ko phải chủ nhân. Mà tên mình va phải là chủ nhân . Mà tên ấy nhìn lạnh lùng lắm . Mà hắn ta rất đẹp , có khi còn hơn mình ấy nhỉ ? Anh ta là Lí Nhất Nam . Con trai của chủ tịch tập đoàn B.I lớn nhất thế giới . Vậy là mình liều mạng thi đấu với anh ta . Cầu mong mình ko phải đi gặp ông bà tổ tiên trước tuổi .
Ngày…/tháng… /năm…
Hôm nay , thi đấu võ mồm với hắn ta . Thua từ trên xuống dưới luôn . Đây là lần đầu tiên mình thua một người . Trước giờ về đấu võ mồm có thua ai đâu nhỉ ? Mệt , suy nghĩ nhiều làm gì , đi ngủ cái đã . Buồn ngủ từ sang tới giờ . Ngủ xong đi dạo ở công viên gặp hắn . Mình với hắn đi ăn , có cô thu ngân chơi chém gió số tiền . May mà mình có tính trước khi gọi món . Mà mình ăn cũng đâu có nhiều đâu . Ít xỉn à ( ít …chết liền )
Ngày…/tháng …/năm
Ngủ dậy , cảnh vật lạ hoắc . Thì ra ở bản doanh tổ chức hắn . Hôm nay thi đấu võ tự do với hắn . Lúc thi hắn ko đánh mình cái nào . Mình có ra đòn nhưng ko trúng , hắn né rất chính xác và nhanh . Lúc đi trên xe , hắn có hỏi thăm mình . Lúc đó , tự nhiên mình thấy vui lắm , ko biết vì sao . Hắn chở mình tới tận bệnh viện , tại lúc nãy hắn khóa tay mình chặt quá nên bị bầm chút xíu à .
Đọc xong nhật kí của nó , tim hắn bỗng rung động . Đi ra khỏi căn phòng hắn tới phòng trà ngồi nhâm nhi li trà ô long . Nó lúc này cũng dậy rồi , đi tìm hắn mới biết hắn đang ở phòng trà . Li trà ô long hắn đang uống là do chính tay nó pha . Nó pha rất ngon , khác hẳn những người ở bản doanh tổ chức pha cho hắn . Uống vô còn vị ngọt ngọt ở đầu lưỡi . Ái và Thiên giờ cũng về tới bản doanh tổ chức nó . 4 Tụi nó nói chuyện vui vẻ . Thì một cô gái có dáng chuẩn S , cao bằng nó , mái tóc màu nâu óng ả dài ngang lưng , đôi mắt xanh lá long lanh đẹp gần bằng nó và nhỏ . Nó và nhỏ quay đầu ra nhìn , tụi nó la lên , chạy lại ôm cô gái ấy nói giọng vui vẻ :
- AAAAA , Ân , mày về rồi nhớ mày quá , đi Mỹ mấy năm mà ko có một tin tức hay lá thư gì về mày – nhỏ ôm Kiều nói giọng vui sướng
- Oh , Đại Tỉ của VampireDark đi thì ko có một lá thư gửi về , mà về thì cũng ko báo , tao giận – nó nói giọng giận dỗi
- Thôi mà , tao biết lỗi rồi , tha cho tao đi mà Ayame – Ân nói giọng năn nỉ ( Ayame là tên Nhật của nó , nhỏ là Akiko còn Ân là Yori . Vì 3 tụi nó trước đây đều ở bên Nhật để hoàng thành cái công trình mà ba nó bắt tụi nó phải làm nên tụi nó lấy tên Nhật luôn )
- Mà anh chàng đằng sau mày là ai thế ? – nhỏ chỉ chỉ vào anh chàng đứng sau Ân . Đó là một anh chàng đẹp trai , mái tóc màu đen mượt , đôi mắt màu đỏ rất đẹp
- À , đây là Hải Thái Nhân , bạn tao , người VN chính gốc luôn á – Ân giới thiệu
- Chào mọi người – Nhân bước lên trước Ân , vui vẻ chào
- Umk , chào mình là Trương Hạ Băng – nó dơ tay ra tỏ ý muốn bắt tay với Nhân . Nhân cũng dơ tay ra . Khi 2 người chuẩn bị bắt tay nhau … Xẹt . Nó rung mình nhìn về phía hắn . Hắn đang liếc nó bằng với ánh mắt lạnh lùng . Nó vội vàng rút tay lại . Nhân ko dấu nổi vẻ khó hiểu . Từ trước giờ hắn có vậy đâu
- À , thì ra đây là Băng chủ nhân lừng lẫy trong giới hắc đạo mà mọi người từng nhắc đến sao , thật hân hạnh được gặp Băng chủ nhân ở đây – Nhân nói và nở một nụ cười
- Còn tôi là Ngô Khả Ái – nhỏ giới thiệu ngắn gọn , nhỏ chẳng thèm dơ tay ra bắt
- À , mấy anh , đây là Triệu Vương Kiều Ân , bạn tụi em , mới từ Mỹ về
- Ờ - hắn và anh trả lời cho có
- Còn anh chàng kia là … - nó đang định nói thì hắn chen vào :
- Khỏi giới thiệu – hắn trả lời lạnh lùng
- Tên kia , mày lại đây – anh chỉ vào mặt Nhân hất tay lại
Nhân thấy vậy tiến tới nở nụ cười tỏa sáng , nói :
- Hello , lâu rồi ko gặp 2 vị chủ nhân lừng danh đây – Nhân nói giọng đùa giỡn
- Tao đập mày chết – hắn nói giọng lạnh lùng
- Mày đi mà ko thư , về mà ko báo , chịu phạt là chính xác nhất – anh nói giọng kiên định
- Ủa , mấy anh biết nhau hả ? – nó , nhỏ và Ân đồng thanh
- Thì cái thằng này là con trai chủ tịch tập đoàn S.I lớn thứ 5 thế giới , mai mốt nó là người thừa kế ngôi vị chủ tịch nên qua Mỹ du học . Thằng này là Đại sư phụ của tổ chức anh . Hắn ta có biệt danh rất hot mà cô gái nào phải lòng thằng này chắc đau lắm đây ! Biệt danh đó là … um um – anh đang định nói thì Nhân bịt miệng anh lại
- Ai đánh mà mày khai hả thằng kia ? – Nhân quát
- Hì , tao kể chứ tao đâu có khai ra đâu – anh nở một nụ cười làm tim ai đó đập nhanh
- Tụi bây thôi đi , bây giờ phạt cái gì ? – hắn bây giờ mới lên tiếng , nhưng cái giọng vẫn vậy đều đều , ko lên cũng ko xuống , vô cùng lạnh lùng . Có lẽ 2 từ lạnh lùng đã hóa băng con người và trái tim hắn . Vậy mà bây giờ trái tim và con người băng giá ngàn năm ấy sắp tan chảy chỉ vì một con nhóc ham ăn , ham ngủ , lanh chanh , lóc chóc .
- Ăn là nhất – tụi nó đồng thanh tập 1 . Vì tụi nó rất thích ăn , nhất là ăn kem . trong ba tụi nó đứa ăn giỏi nhất là nó .
- Nhưng … - tụi hắn đồng thanh nhăn mặt nói , nhưng chưa kịp nói tụi nó đã xen vào :
- Im lặng là đồng ý , lên tiếng là nhất trí , cãi lại là đồng tình , thanh minh là thú nhận cho tụi này đi ăn – tụi nó đồng thanh tập 2
- Haizz , vậy ăn gì ? – tụi hắn buộc phải thở dài và đồng ý . Hắn vẫn còn ý để đấu lại nhưng mà hai thằng bạn của hắn nói vậy thì hăn ũng theo luôn . Chứ người như hắn sao lại đấu võ mồm thua tụi nó được . Hắn từng đấu võ mồm lại nó – người giỏi đấu võ mồm trong ba đứa tụi nó . Sao lại ko đấu thắng được ba người tụi nó .
- Ăn kem – tụi nó đồng thanh tập 3
- Vậy đi thôi nhanh lên – hắn đứng dậy kéo tay trái nó đi ra gara ( tay phải của nó đang đau chưa hồi phục nếu muốn biết tại sao thì xem lại chương 6 ) . Tụi kia cũng mỗi đứa một xe mà chạy . Hắn vẫn là Ferrari California màu trắng toát . Nó ko phản đối vì hắn lấy cái xe màu này và hiệu này . Vì có 2 lí do là : Khi đua xe trên “ đường đua đẫm máu ” nó vẫn dung xe hiệu này và màu trắng là màu nó thích . Anh và nhỏ là một con BMW màu cam chói lóa . Nhân và Ân là một chiếc Lexus màu vàng chói ko kém gì xe của anh và nhỏ mặc dù đây là trời tốt chứ ko phải trời sang . Tụi nó bước vào xe , chưa kịp thắt dây an toàn tụi hắn đã rồ ga vọt nhanh làm tụi nó đứng tim . Như biết có lời thách thức muốn gửi đến mỗi người . Tụi hắn nhấn ga . Cuộc đua xe của tụi hắn bắt đầu . Nó thì cứ tỉnh bơ nghe nhạc , nhỏ thì đọc manga còn Ân thì ăn kẹo , chả để tâm tới chuyện xung quanh . Hắn luồng lách , đánh võng từa lưa hột dưa và cuối cùng dừng tại một quán kem lớn nhất lục địa Australia . Kết quả cuộc thi hắn về nhất , anh về nhì , Nhân về ba . Tụi nó kéo tụi hắn tới phòng vip , nó bắt đầu công việc , nó cầm thực đơn lên , liếc qua một cái , sau khi đã nắm bắt giá cả , nó mở miệng đầu tiên và nó chỉ kêu ình nó và hắn . Nó biết hắn ăn gì cũng được nên kêu một lèo làm bà cô phục vụ chóng mặt :
- Cho 2 sôcôla , 2 vani , 3 dừa , 2 bịch bánh tráng trộn , 2 ô long , 4 bịch bánh snack , 2 cây kẹo mút , à quên cho thêm 1 dĩa trái cây ướp lạnh và yogurt đá , em cảm ơn chị - nó nở nụ cười rạng rỡ ( ăn là vui à )
- Cho em 2 táo , 3 dừa , 1 sôcôla , 3 bịch bánh snack , 4 cây kẹo mút , dưa hấu ướp lạnh , à cho em 1 li trà phỗ nhĩ nữa nha chị - nó mới dứt lời nhỏ đã lên tiếng gọi món
- Chị ơi ! Cho em 3 dâu , 2 táo , 1 dừa , 5 snack , 2 kẹo mút , đu đủ ướp lạnh , cho em thêm một li trà Anh nữa , cảm ơn chị ạ ! – Ân lễ phép
- Ờ , mấy em chờ chút – bà cô phục vụ bước đi . Còn tụi hắn sau khi nghe tụi nó gọi món , tụi hắn tiếc thương cho cái túi tiền của mình , nghĩ :
- Haizz , biết vậy đưa đi ăn kem ở cái chỗ nào rẽ rẽ rồi , tự nhiên đưa vô cái quán kem này , đúng là xui mà – tụi hắn nghĩ trong đau khổ , chỉ có mình hắn là mang nhiều tiền nhất trong đám vì hắn đã chứng kiến nó đi ăn với hắn như thế nào rồi . Anh cũng mang nhiều nhưng anh ko nghĩ nhỏ lại có thể ăn nhiều như cô em gái của anh được . Còn Nhân ? Nhân mang ko nhiều lắm ( chỉ có 2 cái thẻ thôi à ) , vì anh ko ngờ Ân lại ăn nhiều tới vậy , bên Mỹ Ân đâu có vậy đâu ? Sau ít phút món ăn được đưa ra , tụi nó ko cần biết những chuyện xung quanh cứ múc , đưa vào miệng và nuốt . Sau 10 phút đồ ăn tụi nó kêu ra hết sạch , chỉ còn li trà , mấy miếng trái cây . Bọn hắn ngạc nhiên , sao ko ăn hết và uống luôn mấy li trà đi . Chừa lại làm gì ?
- Sao ko ăn hết mấy miếng trái cây với uống hết mấy li trà đi ? – anh và Nhân hỏi hắn cũng ko thèm mở miệng
- Thiên này , anh uống đi , em kêu cho anh mà , em biết anh rất thích trà phỗ nhĩ – nhỏ mỉm cười , dịu dàng nói
- Ờ , cảm ơn em – anh cũng mỉm cười đáp trả - một nụ cười làm ai đó rung động
- Nhân , uống đi , trà này Nhân thích lắm mà , Ân kêu cho Nhân uống đó – Ân dịu dàng nói và đẩy li trà qua cho Nhân
- Uây , anh uống đi – nó nói giọng dịu dàng với hắn
- Ko uống – hắn nói giọng lạnh lùng pha lẫn dịu dàng ( ông này biết giữ lời hứa gớm , nếu ko biết tại sao hắn dịu dàng với nó xin mời coi lại chương 5 )
- Thôi trà này tôi kêu cho anh ấy , tôi biết anh thích uống trà ô long nên tôi kêu cho anh đó , uống đi – nó nói giọng năn nỉ
- Tôi thích cô pha hơn – hắn nói tỉnh bơ , nhưng câu nói tỉnh bơ đó đã khiến ai đó rung động và vui mừng
- Ha … hả ? – nó hỏi lại giọng ngạc nhiên
- Ko nói lại lần nữa – hắn nhíu mày nói
- Vậy về nhà tôi pha cho , giờ về ha ? – nó nói dịu dàng , trong lòng một cảm giác vui vui dâng lên
- Chị ơi tính tiền – Ân nói to
- Vâng – chị nhân viên đi tới . Chỉ đơ toàn tập với sắc đẹp mĩ nam của tụi hắn . Chỉ cứ đứng như vậy
5 phút trôi qua
10 phút trôi qua
Lúc này đã có 10 cô nhân viên ăn mặt màu mè , son phấn lòe loẹt như con vẹt đứng chỗ bàn tụi nó và tụi hắn . Những câu nói : “ anh ơi chụp với em một nha ? ” , “ anh đi chơi với em nha ? ” cứ bay vào tai tụi nó . Tụi nó đập bàn đứng dậy . Mọi câu nói dừng lại , bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán về tụi nó . Tụi hắn lạnh lùng , liếc đám nhân viên đang õng ẹo đó . Việc này ko qua khỏi mắt tụi nó . Tụi nó ngồi xuống xem tụi hắn xử lí ra sao . Tụi hắn bắt đầu chiến thuật . Riêng hắn vẫn lạnh lùng , ko nói gì . Anh và Nhân thấy vậy nên chơi một mình . Hàng loạt điện thoại , máy ảnh , ipad , máy tính bảng , vâng vâng và vâng vâng đang hoạt động hết công suất để chụp hình tụi hắn . Hắn liếc một cái lạnh lùng . Khí chất máu lạnh và bá đạo toát ra từ người hắn , nó thấy vậy liền đứng dậy , đập bàn :
- Ai chụp hình thì chuẩn bị vào quan tài đi ! – nó lạnh lùng nói
Sau câu nói của nó hàng loạt các thiết bị điện tử được hạ xuống . Lúc này anh và Nhân mới chơi :
- Em nào lại đây anh đãi ăn một chầu – anh nở một nụ cười rạng rỡ nhưng giả tạo ko ấm ấp như nụ cười anh dành cho nhỏ và nó . Nhỏ nhận ra điều này nên mới im lặng . Hàng loạt nhân viên õng ẹo tiến tới anh , đám nhân viên cứ ưỡn ưỡn rồi lại ưỡn . Khi đồ ăn được đưa ra anh lấy khay đồ ăn từ bà cô nhân viên tiến tới đám nhân viên đó . Anh giả bộ hất khay đồ ăn vào đám nhân viên . Nhân thấy thế cầm bình trà đổ vào tóc mấy người đó rồi làm giọng biết lỗi :
- A , anh xin lỗi anh vô ý quá – Nhân nói mà cười thầm trong lòng .
Còn đám nhân viên đó sau khi bị 2 người tụi hắn tắm bằng trà và kem thì quê quá nên bỏ chạy luôn . Sau khi đám người đó chạy đi hết tụi nó mới bò lăn ra cười . Tụi nó cười chảy nước mắt , tụi hắn cũng vậy trừ hắn ra ai cũng cười . Nhìn tụi nó cười như vậy , tụi hắn trong lòng dâng lên một cảm giác vui vui khó tả . Phải chăng vì những nụ cười rạng rỡ và tỏa nắng như ánh sang mặt trời ấy ? Cười đã tụi nó về nhà , tụi nó quyết định tụi hắn chở đi đâu cũng được miễn sao chỗ đó ngủ được . Tụi hắn mỗi người một hướng . Tụi nó trên xe đã lăn ra ngủ . Hắn chở nó về bản doanh tổ chức hắn , anh thì chở nhỏ về bản doanh tổ chức nó còn Nhân chở Ân về một căn biệt thự nằm kế bên một khu vườn toàn là hoa tulip . Hắn chở nó tới nơi quay sang nó , bế nó vô phòng hắn , đặt lên giường . Hắn trải nệm nằm ở dười đất . Anh thì đưa nhỏ vào phòng nhỏ cho nhỏ nằm trên giường , đắp chăn cho nhỏ rồi xuống đất nằm , anh ko trải gì luôn , cứ thế mà nằm . Còn Nhân đưa Ân về phòng , cẩn thận đắp chăn cho Ân rồi về phòng mình ngủ . Nó đang ngủ thì bật dậy , xoa xoa mấy cái trên trán , như nhớ ra cái gì đó nó chạy thật nhanh xuống bếp . Nó vừa đi ra hắn mở mắt nhìn lên giường ko thấy nó đâu , hắn phóng ra khỏi phòng , ko biết mình chạy đi đâu , hắn ko tự chủ được đôi chân mình được nữa . Một hồi , hắn chạy xuống bếp thấy nó đang cặm cụi làm cái gì đó . Nó vừa làm xong , quay lại thấy hắn đang đứng đó :
- Uả Nhất Nam ? Anh uống đi , hồi nãy tôi hứa với anh rồi mà ! – nó dịu dàng nói và đưa li trà ô long tự tay nó pha cho hắn
Hắn cầm li trà , uống một hơi hết sạch . Uống xong , bỏ li trà xuống bàn nói :
- Ngon – hắn lạnh lùng nhưng câu nói lạnh lùng này làm nó vui ko thể tả . Nó nở một nụ cười rạng rỡ
- Thật à ? – nó hỏi , trên môi một nụ cười rạng rỡ
- Thật đi ngủ đi – hắn lạnh lùng nói nhưng trong đó có chút dịu dàng
- Umk – nó trả lời rồi nhảy chân sáo lên phòng . Nó nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ . Nhưng trên môi vẫn còn nụ cười dịu dàng . Hắn cũng lên ngủ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...