Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó
Từ ngày Ân ko còn . Nhân cứ ngồi thừ ra đó . Ko nói cũng ko cười . Mặc dù trước giờ Nhân là người hay nói nhất trong cả đám . Sao một ngày Nhân biến thành một con người lạnh tanh . Hỏi gì cũng à ừ cho qua . Mặc dù ăn uống vẫn điều độ . Nhưng sắc mặt Nhân mang một nỗi buồn khó tả . Nó thì vẫn mang trong người một nỗi hận lớn đối với ba con rắn độc đó . Nhưng mà hắn ko cho nó đi trả thù . Nói về ba con rắn độc đó thì đang nằm trong bệnh viện . Người con nào con nấy băng từ trên xuống dưới .
- Hừ , Lí Nhất Nam . Ta sẽ ko tha cho ngươi - M.ÂN nói với giọng căm hận . Có lẽ bây giờ ả ko còn lưu luyến gì tới hắn nữa
- Mày ko làm được đâu . Tới con Băng mày còn chưa đánh lại huống chi là người mạnh hơn nó - Ngọc Anh nằm giường kế bên lên tiếng
- Sao lại ko , tụi bây nghe nè .... - M.Ân nói cho Dạ Yến và Ngọc Anh nghe
Nhưng ko may cho ba con rắn độc này là có một người đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện ấy . Nó ở nhà thì cứ rình hắn ko chú ý mà trốn đi trả thù . Hôm nay hắn có việc ra ngoài chút xíu nó ở nhà lái xe tới thẳng bản doanh của tổ chức . Vào một căn phòng cũng ko gọi là quá rộng . Bao nhiêu vũ khí tân tiến , hiện đại , hiếm có nhất đều tập trung ở đây . Nó lấy hai khẩu súng lục , súng gây mê , kim , dao phóng và một sợi dây xích . Bỏ tất cả vào một cái túi đi ra ngoài . Vừa quay lưng lại thì thấy hắn đứng ở đó tự bao giờ
- Em gan lớn lắm - hắn lạnh lùng nói kéo nó đi về
- Anh buông em ra . Em muốn đi giết ba con nhỏ đó
- Ko , đi về - hắn nghiêm túc nói . Quả thật hắn hiểu quá rõ con người nó . Người như nó sao bỏ qua những chuyện này dễ dàng như vậy được . Thật là ... Hắn thật sai lầm khi để nó ở nhà . May mà hắn tới kịp thời , nếu tới trễ ko biết dòng họ của ba con ả đó còn ko nữa .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...