Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó


Nó vừa tỉnh dậy thì cả đám chạy vào thăm nó .
- Ai cho phép em học kinh công ? – anh làm mặt hình sự
- Hì hì , thôi mà anh hai . Em mà ko học thì bây giờ em đã được gặp ông bà tổ tiên của mình rồi – nó làm mặt vô ( số ) tội
- Rồi , tha cho lần này – anh mỉm cười nói
- Mà bây mày thấy sao rồi ? – Ân và nhỏ lo lắng hỏi
- Bình thường rồi – nó trả lời
- Ngày mai đi học được ko ? – nhỏ hỏi
- Được – nó cười nói
Sáng mai nó vào lớp . Ngồi vào bàn học trước bao con mắt ngạc nhiên của lớp . Nó lăn ra ngủ một cách ngon lành . Cô giáo chủ nhiệm bước vào . Cô nói cái gì đó rồi một người con trai rất đẹp bước vào làm bao nữ sinh ngã hết . Nó và hai con nhỏ bạn nhìn lên bảng . Nó trố mắt ra nhìn . Nhỏ và Ân thì ngạc nhiên hết mức .
- Chào các bạn , mình là Đỗ Anh Trường Lâm – Lâm vừa giới thiệu vừa mỉm cười
Ân quá đà phóng lên bục choàng vai , bá cổ Lâm . Làm Nhân có một chút khó chịu trong người

- Lâu quá ko gặp , đi đâu thế mày ? – Ân cười nói
- Đi tu để về đánh bại một người – Lâm vừa nói vừa nhìn về phía nó . Nó chỉ mỉm cười đáp lại , ko nói gì
- Bây giờ em ngồi ở đâu ? – cô giáo cắt ngang cuộc nói chuyện
- Ngồi trên bạn Hạ Băng – Lâm nói rồi tiến về chỗ ko cần sự đồng ý của giáo viên . Lâm vừa tới chỗ ngồi hắn đã liếc xéo Lâm . Lâm liếc lại . Cứ như vậy cho tới giờ ra chơi báo hại nó học cũng ko xong , ngủ cũng ko yên . Cả đám tiến xuống phòng vip của căn tin .
- Lấy cho Lâm chai nước ngọt đi Băng – Lâm nhờ nó
- Muốn nhờ hả ? Mơ đi – nó nghĩ thầm trong bụng – Coca hay pepsi ? – nó hỏi
- Coca – Lâm trả lời
- Chai hay lon ? – nó hỏi vặn lại
- Chai – Lâm trả lời
- 800 ml hay lít ? – nó vẫn tiếp tục
- Thôi chịu thua – Lâm dơ tay đầu hàng

- Phải thua chứ . Sao Lâm thắng Băng được . Băng chỉ thua duy nhất một người đáng ghét thôi – nó vừa nói vừa liếc xéo hắn . Hắn ko nói gì chỉ khẽ nhếch môi cười
- Thôi Lâm đi mua đây . Băng cần mua cái gì ko ? – Lâm thoáng thất vọng nên kiếm cớ ra ngoài
- Cho Băng cây kẹo mút vị coca là được rồi – nó đáp lại nhẹ nhàng
- Trước giờ mày có thích kẹo mút đâu ? – Ân ngạc nhiên vì trước giờ nó rất ghét kẹo mút nhưng hôm nay lại đòi ăn kẹo mút là một chuyện hết sức hài hước .
- Từ bữa mà tao thua Nhất Nam á ( ai ko nhớ vui lòng xem lại chương 16 ) . Tao rất thích kẹo mút vì … bí mật – nó vừa nói vừa cười . Mắt hắn lóe lên một tia ngạc nhiên
- Thật là … ko hiểu nổi con người mày luôn – nhỏ lắc đầu nói .
Sau khi đưa cho nó cây kẹo mút nó cáo từ lên lớp trước . Vừa vào tới lớp nó đã nghe mọi người bàn tán về việc nó cặp kè với thằng nào mà “ pen – ren ” gì đó . Nó chẳng để tâm cứ bước tới bàn học và lăn ra ngủ . Nhưng nó ko tài nào ngủ được vì mọi người cứ nhìn nó và bàn tán về nó . Vừa lúc cả đám từ căn tin bước lên vào cửa lớp cũng là lúc nó ko chịu nỗi được nữa .
- MẸ NÓ , THẰNG PRINCE WARM LÀ CÁI THẰNG KHỐN NẠN NÀO ? – nó đập bàn ném cho cả lớp một câu chửi thề
- Bạn … bạn ko biết à ? Là Trường Lâm đó – một nam sinh trong lớp giải thích cho nó . Nó nhìn Lâm rồi gục xuống bàn ngủ tiếp . Nó ko thể đánh Lâm được . Dù gì thì Lâm vẫn là bạn của nó . Hắn như đọc được suy nghĩ của nó . Trong lòng hắn bỗng thấy rất vui .
- Bạn ? Chắc Lâm nghe được sẽ buồn lắm đây – hắn nghĩ trong đầu
- Nè – nó lay người hắn
- Gì ? – hắn nói mà ko thèm nhìn nó
- Đi mua cho tôi thêm một cây kẹo mút nữa đi . Ko có nó mọi nỗi buồn sẽ đọng lại trong tim tôi đấy – nó nói nhẹ nhàng
Hắn ko nói gì chỉ đi xuống căn tin mua cho nó cây kẹo mút . Mặc dù đây là giờ học .
- Thật ko ngờ , cô ấy thích kẹo mút – hắn vừa đi vừa nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui