Hắn lấy ánh mắt lợi hại nhìn cô, nói với Tây Mẫu Lôi: "A! Em còn mãn che chở hắn sao! Như thế nào, gọi hay không gọi?" Nghe Tây Mẫu Lôi học chó gọi, có thể khiến cho lòng của hắn khá hơn chút hay không?
"Tốt, ta gọi, nhưng ngươi phải thả qua cô ấy." Hắn không thể trơ mắt nhìn Dạ Ma sẽ tiếp tục hành hạ cô.
"Tây Mẫu Lôi, không cần. . . . . ."
Dạ Ma tay vuốt ve vú của cô, hơi thở nặng nề nói đầy bẩn thỉu: "Xem ra, người đã như giày rách như em còn đáng tiền, còn có người muốn cướp. . . . . ." Cô rốt cuộc sau lưng hắn có bao nhiêu tình nhân?
Tây Mẫu Lôi vứt bỏ đau thương, thoáng nhìn cô, tiếp theo hắn liền. . . . . ."Gâu Gâu Gâu!" Vì cô, hắn thật sự ở trên đại điện học chó sủa.
Dạ Ma ngửa mặt lên trời cuồng tiếu mà nói: "Em bây giờ biết hắn có bao nhiêu đê tiện rồi chứ? Mà em lại lựa chọn cùng hắn bên nhau." Vừa so sánh như vậy, cô biết nên lựa chọn cùng ai ở cùng một chỗ chứ!
Thu Lăng cãi lại hắn nói: "Anh không có tư cách so với hắn, anh hạ lưu hơn so với hắn."
"Thủ đoạn hạ lưu nhất, tôi còn chưa có dùngở trên người, đêm dài đằng đẵng, em có thể kiên nhẫn mong đợi."
"Dạ Ma, ngươi đồng ý ta thả qua nàng."
"Ý của ta là không ở trên đại điện biểu diễn cho ngươi xem nữa, còn lại là tùy vui vẻ của ta." Dạ Ma quăng nụ cười thắng lợi với hắn mà nói: "Ngươi bây giờ biết ai là chủ nhân của nàng chưa?"
Hắn chỉ xem cô như một món đồ chơi, chơi đùa, muốn vứt bỏ hoặc là cất giữ, tất cả đều theo hắn.
"Dạ Ma, ta nhất định sẽ đem những nhục nhã hôm nay trả lại cho ngươi!" Hắn nhất định sẽ mang Hy Y Ti thoát khỏi ma chưởng của hắn.
"Ta sẽ chờ." ánh mắt Dạ Ma phát ra ánh sáng lấp lánh, nhìn chăm chú vào hắn, phỏng đoán nói: "Có lẽ. . . . . . Ngươi có thể mang nàng thoát ta."
Tây Mẫu Lôi cắn răng nghiến lợi nói: "Ta nhất định sẽ."
"Thật đáng tiếc, ngày đó sẽ không tới đấy!"
"Sẽ, nhất định sẽ tới!"
"Mới vừa ngươi xem ta cùngtình nhân trần truồng." Dạ Ma hướng ra ngoài kêu lên nói: "Vệ sĩ, dắt hắn đi xuống, quất hắn một nghìn roi."
Vệ sĩ vội vàng xông tới, còng Tây Mẫu Lôi lại cũng hồi đáp: "Dạ!"
"Hy Y Ti, nàng phải chờ ta, chờ ta. . . . . . Dẫn nàng đi." Tây Mẫu Lôi đứt quãng an ủi cô.
Dạ Ma lắc đầu một cái nghĩ thầm, hắn cũng tự thân khó bảo toàn, còn muốn mang cô đi. . . . . . Thật là cảm động!
Hắn ta cho là hắn còn có thể để cho hắn có cơ hội phản bội lần hai sao?
Sau khi Tây Mẫu Lôi lui ra, tay hắn giơ lên, đại điện lại khôi phục thành một vùng tăm tối.
"Thế nào? Không nỡ để hắn rời đi?" Lời nói hắn lạnh nhạt giễu cợt cô.
"Làm sao anh có thể làm như vậy?" Ở trên đại điện đã làm loại chuyện đó . Hắn thật là một người dã man, chưa khai hóa người của.
Hắn thật tà ác!
Hắn quả thật hư . . . . . . Không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung.
"Tôi vui vẻ muốn làm gì thì làm như thế đó." Hắn chính là cố ý muốn ở trước mặt "Người kia" biểu thị công khai quyền sở hữu cô.
"Anh rất vô sỉ, không hề có chút xấu hổ." Trời cao làm sao để cho thứ người như hắn sống lâu như vậy? Có lẽ điều này chứng minh một câu: "Người tốt sống không lâu, tai họa do trời".
"Em còn để ý Tây Mẫu Lôi?" Nếu không, cô tại sao sợ bị hắn nhìn thấy?
"Tôi căn bản không biết hắn." Cô cảm thấy mình giống như bánh quy kẹp nhân, không cẩn thận sẽ bị người cắn một cái, hơn nữa còn không hiểu vì sao lại bị cắn.
"Trước kia em cũng nói như vậy, mà tôi tin em, sau đó chào đón tôi là phản bội cùng lừa gạt gấp nhiều lần." Nếu như không phải là cô đã từng lừa gạt hắn, đến bây giờ hắn còn có thể ngây ngốc tin tưởng cô..., nhưng bị mắc bẫy một lần, hắn đã không còn tin tưởng lời nói dối ngu xuẩn của người phụ nữ này rồi.
"Anh lại không chịu nói tôi ngày trước xảy ra qua chuyện gì, lại luôn đổ mọi tội danh lên đầu tôi”
Hiện tại cô đã không biết được là ở thế giới bóng tối này, hay là cô vốn đang ở thế giới hiện thực, hay là nơi nào kinh khủng hơn?
"Em làm qua chuyện gì, tự mình rõ ràng nhất."
"Tôi trong sạch!!!" Nếu như cô rõ ràng, còn phải cùng hắn tốn nhiều nước bọt sao?
"Kỹ nữ!"
Cô còn phải chịu được hắn trong lời nói lăng nhục bao lâu? "Tôi muốn đi!"
Hắn không chỉ là dùng thân thể công kích cô, còn dùng ngôn ngữ công kích cô.
"Em nơi nào cũng không đi được, em chỉ có thể đợi bên cạnh tôi." Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không, cô vĩnh viễn sẽ không có một ngày tự do.
"Chúng ta không hợp, anh không thấy sao?" Cô cảm nhận được trên người của hắn chỉ có căm hận.
"Tôi muốn em giúp tôi sanh con!" Có thể để cho cô sinh đứa bé của hắn, vậy hắn thì thắng một bước.
"Muốn tôi sinh đứa con biến thái của anh, đừng mơ!" Nếu là cô cũng sinh ra một tên như vậy, như vậy cũng được sao?
"Vậy chúng ta sẽ nhìn một chút, tôi sẽ một đêm trong bụng em gieo mầm mống."
Nghe hắn vô sỉ tuyên bố như vậy, Thu Lăng không nhịn được thở hốc vì kinh ngạc.
"Bây giờ chúng ta có thể làm tiếp một lần."
"Anh không phải là nói thật chứ?"
Dạ Ma bị vẻ mặt khiếp sợ của cô chọc cười, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả chốc lát, ngoắc tay, một nữ bộc đi vào.
"Dora, hầu hạ chủ tử của ngươi, dáng vẻ cô ấy không chỉnh tề."
"Dạ, vương!"
Thu Lăng từ trên mặt đất nhặt lên y phục bị xé, thầm nghĩ, dáng vẻ cô không ngay ngắn, còn không phải do hắn hại?
Hắn nhất định sẽ không cảm thấy hắn có lỗi, ngược lại xem việc xé rách y phục của cô là chuyện đương nhiên.
Rốt cuộc giữa bọn họ đã từng xảy ra qua chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...