"Cái kẻ điên này, buông tôi ra." Vừa nghĩ tới phải đối mặt với tình cảnh lúng túng này, cô thật sự rất hận mình ban đầu tại sao không có chết!
"Em không muốn ở trước mặt của hắn biểu diễn sao?" Hắn trừng phạt tính cắn nụ hoa nhỏ cô một chút, tiếp theo càng kịch liệt hơn, dùng đầu lưới liếm toàn thân cô.
Tây Mẫu Lôi đau đớn xoay mặt, không muốn xem một màn làm hắn vô cùng đau đớn này.
"Không nhìn sao? Kế tiếp tôi muốn vì em biểu diễn tinh thông hơn đấy!" Dạ Ma khiêu khích nói.
Hắn thô bạo kéo quần lót của cô xuống, không để ý Tây Mẫu Lôi vẫn còn ở đây, hắn cúi đầu, hôn giải ngọt ngào đất giữa hai chân cô.
"Tư vị cô ấy rất tốt đẹp, không biết được sau lưng ta các người đã làm bao nhiêu lần rồi?" Dạ Ma vừa liếm liếm cánh hoa ướt át của cô, vừa xằng bậy mà nói.
"Cái tên ác ma này, dừng tay. . . . . ." Cách mở chân ra như vậy khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Tây Mẫu Lôi khép mắt, khuyên cô nói: "Hy Y Ti, không cần phản kháng hắn, hắn đoạt lấy thân thể của nàng, nhưng hắn không ngăn cản được trái tim muốn kết hợp của hai ta."
Lời nói này của Tây Mẫu Lôi không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa cháy, trong tròng mắt Dạ Ma giống như lửa bùng cháy tới từ địa ngục.
"Em nghĩ, hiện tại hôn thân thể em không phải là của tôi, mà là hắn sao?" Câu trả lời của cô tốt nhất làm hắn hài lòng, nếu không. . . . . . "Bất kỳ một cái nào người đàn ông đều hơn anh." Ở trên đời này, còn có người dã man hơn so với hắn sao?
"Tôi sẽ khiến em hối hận khi nói ra những lời này." Hắn đem lời nói cô nói ra khỏi miệng nuốt trở về.
"Sau này tôi không ——" cô không cách nào tiếp tục nói chuyện, bởi vì, hắn không chỉ sử dụng môi hắn hôn cánh môi nhỏ của cô, còn đưa ra ma thủ sờ soạng của hắn.
Không biết được hắn đã làm chuyện như vậy với bao nhiêu phụ nữ, động tác của hắn rất lão luyện.
Mục đích của hắn chính là muốn để cho cô khuất phục, cho nên, cô không thể nhận thua.
Cô cắn môi dưới, không cho phép mình phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Miệng của cô mặc dù không thành thực, nhưng ở trong cơ thể cô tràn ra chất mật, thấm ướt tay hắn.
"Ngươi muốn nếm thử một chút không?" Dạ Ma đưa tay về phía Tây Mẫu Lôi hỏi.
"Ghê tởm ——" giọng điệu của hắn mang theo bất đắc dĩ.
"Kế tiếp, ta sẽ ghê tởm hơn."
Động tác động thân mạnh mẽ của hắn, đâm vào trong cơ thể cô, ở hành lang ấm áp, ẩm ướt của cô bắt đầu dong ruỗi.
"Em chính là chặt như vậy, không quản bị tôi tiến vào bao nhiêu lần vẫn hợp thành một." Loại tư vị này chỉ có ở trên người của cô mới có thể có.
"Anh muốn thì cho anh đi! Cái người thô lỗ, dã man này. . . . . ." Cô hung hăng cắn ngực hắn, ngón tay trên lưng của hắn cào 5 dấu tay.
Dạ Ma trừng phạt định cắn môi của cô, cũng ở bờ môi cô nói nhỏ: "Hắn cũng không thô lỗ, hắn dịu dàng so với ta vậy sao? Em có phải hi vọng hiện tại cưỡi trên người em chính là một người đàn ông khác hay không?"
"Nói chuyện cùng dã thú là không có cái gì tốt. . . . . ." Cô căm hận thầm nghĩ, trong đầu của hắn căn bản là trét đầy sữa, nói không chừng hắn cùng dã thú lớn lên.
"Vậy tôi thì làm dã thú đi, mỹ nữ và dã thú. . . . . . Em nói chúng ta là không phải tuyệt phối?"
"Ai muốn cùng anh kết hợp chung một chỗ?" Cô là muốn chết, nhưng làm sao sẽ suy đồi tới mức cùng hắn ở trong đại điện làm chuyện này?
"Tôi quên em thích hắn." Đáng tiếc, giờ phút này hắn chỉ có thể quan sát một bên, không cách nào tự thể nghiệm, Dạ Ma nhìn có chút hả hê.
Giống như là vì đánh cuộc một hơi, cô quật cường mở miệng nói: "Ta là ưa hắn, vậy thì thế nào?"
"Không như thế nào cả . . . . . Chỉ là, có thể đi vào thân thể em chỉ có tôi." Hắn liếc Tây Mẫu Lôi một cái, lần nữa nói với cô: "Người yêu của em vì em rơi lệ rồi." Có người. . . . . . Vì cô khóc!
Trời!
Ở trước mặt ác ma yếu thế, không khác gì hành động tự sát.
Ngày trước bất kể cô gặp phải chuyện gì đều là trốn tránh, lại trốn tránh, là ác ma này dạy cô trốn tránh là vô ích.
Muốn chết, muốn sống, đều muốn dựa vào chính mình tìm cách!
Không có ai có thể cứu mày, cũng không có ai có thể để ày chết!
Cô đã quyết định muốn tuyên chiến cùng ác ma không biết xấu hổ này rồi, nhưng có một việc cô muốn cảm tạ hắn, là hắn kích thích nội tâm luôn ẩn núp của cô tia phản nghịch.
"Tây Mẫu Lôi, đừng khóc! Ta sẽ tìm cách cùng ngươi cao chạy xa bay. . . . . ." Cô cố ý muốn chọc giận hắn mà nói.
Quả nhiên, lòng của Dạ Ma dâng lên lửa giận, hắn dùng lực bắt được hai chân của cô, tách ra bắp đùi của cô, bắt đầu mãnh liệt ở giữa hai chân của cô ra vào.
Cô kẹp chặt chân muốn ngăn cản hắn, lại chỉ kích thích tình dục hắn hơn.
Hắn dùng lực đẩy bắp đùi của cô ra, khiến chân cô đặt ở bên hông hắn, dễ dàng cho hắn đâm vào.
Ở trên đại điện, không khí tràn ngập bạo lực cùng kích tình, ngoài ra, còn có một người thứ ba đang quan sát.
Mặc dù Tây Mẫu Lôi mắt điếc tai ngơ, cặp mắt nhắm lại, nhưng mà vẫn có thể cảm giác bọn họ đang làm chuyện đó, hắn khóc không ngừng, rồi lại vô lực ngăn cản.
Tây Mẫu Lôi khóc đến thê thảm , nhưng đây cũng không phải cô đồng ý!
Tất cả đều lỗi của Dạ Ma!
Trong miệng của cô không ngừng mắng, nhưng hắn ở trong cơ thể cô mãnh liệt đụng chạm, không có chút dấu hiệu buông lỏng nào.
"Còn bao lâu nữa mới kết thúc?"
"Em muốn tôi nhanh một chút, tôi liền nhanh một chút."
Cô cắn môi dưới, nhịn việc hắn đang trong cơ thể cô rút ra lại đâm vào, hơi thở dốc phái nam, hắn đem mầm móng nóng rực phát tiết vào trong mật huyệt của cô. . . . . . Dạ Ma toàn thân trần trụi đi tới bên cạnh Tây Mẫu Lôi, nâng mặt của hắn nói: "Ngươi cũng muốn thử một chút tư vị cưỡi cô ấy đúng không?" Tâm tình của hắn tốt, có lẽ sẽ suy tính để cho hắn ta cũng làm một lần.
"Ta không giống như ngươi chỉ biết làm nhục nàng." Tây Mẫu Lôi lã chã chực khóc mà nói.
"Cô ấy yêu thích ta như vậy, đối với cô ấy ngươi không có hưởng qua, dĩ nhiên sẽ không biết." Cô chính là thích tìm kiếm người đàn ông khác nhau thỏa mãn cô, không phải sao?
"Ta tin tưởng Hy Y Ti sẽ không thích ngươi đối xử với cô ấy như vậy!" Thấy Hy Y Ti trên người của hiện đầy vết thương, hắn cảm thấy đau lòng.
"Ta đi tìm vệ sĩ phía ngoài, có lẽ bọn họ cũng muốn thử một lần." Thấy thân thể cô run rẩy, nội tâm Dạ Ma cảm thấy một hồi khuây khoả.
"Không! Ngươi không thể làm như vậy." Tây Mẫu Lôi vội vàng hô to.
"Ta dĩ nhiên có thể." Hắn cố làm tâm trạng suy tư, chậm rãi mở miệng nói: "Có lẽ có thể có một phương án thay thế người khác, ngươi có thể học chó sủa, ta không biểu diễn cho ngươi xem nữa; nếu không, trước khi mặt trời lặn, ta còn có thể làm lại nhiều lần, để cho ngươi mở rộng tầm mắt."
"Đừng kêu. . . . . ." Cô thà bị bị Dạ Ma lăng nhục đến chết, cũng không nguyện nhìn thấy có người vì cô chịu nhục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...