Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Mọi người uống rượu vô cùng vui vẻ, Lâm Gia Nhạc lại thầm kêu khổ. Lần thứ hai cậu vào WC đã phun ra tất cả, cậu súc miệng rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên nhìn người trong gương sắc mặt đã trắng bệch, dáng vẻ thiểu não.

“Nôn à?” Có người đứng ở bồn rửa tay bên cạnh trò chuyện với cậu.

Lâm Gia Nhạc quay đầu qua là thấy người “Hạ…Vincent, là anh à. Ha ha, có hơi khó chịu thôi, tửu lượng của tôi không tốt lắm.”

Hạ Phương Húc nói “Không sao, uống vài lần thì sẽ quen thôi, sau này sẽ thành đại tướng bất bại. Đi ra xã hội đầu tiên là phải học uống rượu, nhất là uống xã giao thế này, uống được rượu mới là ưu thế. Nhưng lúc mới uống thì cũng phải chú ý, chuyện này phải từ từ, không gấp được.” Nói xong vỗ vai cậu.

Lâm Gia Nhạc gật đầu.

Hạ Phương Húc nói “Tôi ra ngoài trước.”

Lâm Gia Nhạc nhìn Hạ Phương Húc thoải mái bước ra ngoài, trên người anh ta có cái khí chất của một người đàn ông thành công. Có người nói anh ta dựa vào quan hệ với ông chủ mới có thể đi lên, vì anh ta là cháu của bà chủ, nhưng Lâm Gia Nhạc cảm giác Hạ Phương Húc là người có năng lực, ông chủ quanh năm chẳng bao giờ lộ mặt, Hồng Thụy Hán vẫn có thể làm việc thuận lợi trôi chảy và phát triển không ngừng, không thể nói không có công lao của Hạ Phương Húc.

Lâm Gia Nhạc vừa trở lại chỗ ngồi thì Daniel liền nói “A Nhạc đây rồi, chúng ta đi kính rượu ở bàn của ông chủ đi. Cùng đi chứ?”

Amy nấc một cái “Đi cùng đi, tối nay uống nhiều quá rồi, kính rượu riêng không trụ được nữa đâu.”


Mọi người đều đồng ý với lời của Amy, Lâm Gia Nhạc vừa nôn xong, dạ dày vẫn còn khó chịu, nhưng mọi người đều nói đi thì sao cậu có thể từ chối. Vì thế mọi người trong phòng kinh doanh vây lấy bàn của ông chủ kính rượu, Amy đại diện cho mọi người nói vài câu, Lâm Gia Nhạc đứng yên lặng ở bên cạnh lại có người hỏi đến cậu “Cậu là Lâm Gia Nhạc?”

Lâm Gia Nhạc ngẩng lên thấy người vừa hỏi mình là bà chủ, bà ấy đang mỉm cười nhìn cậu. Cậu lập tức đỏ mặt, lắp bắp đáp “Đúng vậy.”

Cậu không đủ kinh nghiệm xã hội, nên không thể nhìn ra dưới nụ cười kia của bà chủ còn có chút run rẩy, rõ ràng là biểu cảm kích động, chẳng qua dù có nhìn ra cậu cũng không hiểu nổi biểu cảm kia, đối với một nhân viên quèn như cậu thì bà chủ có gì mà phải kích động chứ?

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Bà chủ hỏi tiếp.

“Mười tám.” Lâm Gia Nhạc trả lời mà không cần nghĩ ngợi.

Lúc này Amy đã nói xong bắt đầu nâng cốc, Lâm Gia Nhạc cũng nâng cốc với bà chủ “Chúc công việc thuận lợi!”

Lâm  Gia Nhạc đương nhiên không biết, tối ngày hôm đó bà chủ ngồi trong biệt thự của mình mải mê xem nhưng bức ảnh xưa cũ cả một đêm dài không hề chợp mắt.

Lần thứ ba Lâm Gia Nhạc vào WC nôn thì thấy nhạc đã nổi, có người lên sân khấu hát một bài bằng tiếng Quảng Đông. Có rất nhiều đồng sự đã muốn về nhưng ông chủ lại không vậy, những quản lí cấp cao cũng đều không muốn về, có lẽ chính là phần “ăn chơi” sau khi họp mặt.

Lâm Gia Nhạc lấy áo khoác vội vàng chuồn ra cửa, cậu nghĩ mấy người cùng bàn chắc chưa đi xa, cậu có thể đi về với họ. Thế nhưng lúc cậu ra đến cửa thì mọi người đã đón được xe về nhà, có người nhìn thấy cậu “A Nhạc, cậu cũng về bây giờ à? Nhưng taxi bốn chỗ, tôi gọi thêm một chiếc cho cậu nhé?”


Lâm Gia Nhạc hơi xấu hổ nói “Không sao đâu ạ, mọi người về trước đi, em đợi cái sau.” Tự mình đi xe về sẽ không có người chia tiền xe, từ chỗ này đi về công xưởng cũng phải ba mươi đồng, Lâm Gia Nhạc nghĩ đến đã thấy đau lòng.

Đúng lúc đó một chiếc xe đi tới, Lâm Gia Nhạc thấy không phải xe trống nên cũng không gọi, thế nhưng người bên trong lại mở cửa xe “A Nhạc, lên đi.”

Lâm Gia Nhạc vừa vui vẻ nhưng nhìn người trong xe lại thất vọng, là Hạ Phương Húc “Hạ, Vincent, anh cũng về à?” Theo phản xạ cậu vẫn muốn gọi anh Hạ.

Hạ Phương Húc bật cười “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là Vincent nữa, cứ gọi anh Hạ đi. Tôi đang muốn về công xưởng, cho cậu đi nhờ.”

Lâm Gia Nhạc lên xe lại hỏi “Tôi thấy ông chủ và mấy vị quản lí vẫn chưa về.” Ý hỏi sao anh lại về rồi.

Hạ Phương Húc thản nhiên “Uống xong rượu rồi thì còn cái gì chứ.” Cảm xúc rõ ràng không tốt như lúc nãy.

Lâm Gia Nhạc cảm thấy bản thân hình như hơi nhiều chuyện, liền đổi đề tài “Anh không lái xe đến đây à?”

Hạ Phương Húc đáp “Tôi có, nhưng ngấm rượu rồi, không muốn lái. Cứ gọi xe cho tốt, vì an toàn của mình, cũng là an toàn của người khác.”


Lâm Gia Nhạc nhìn Hạ Phương Húc, cậu biết uống rượu thì không lái xe, nhưng cậu cũng biết có rất ít người tuân thủ quy tắc này, những người trong nước chỉ cần cho rằng mình không say thì vẫn sẽ lái, cũng vì vậy gây ra bao tai nạn giao thông, đó là biểu hiện của sự không hiệu quả của trong quản lý, cũng thể hiện tính tự giác của mỗi người không cao. Cậu tăng thêm một phần thiện cảm với Hạ Phương Húc, người này, ít nhất có tiêu chuẩn đạo đức.

Trong xe mở điều hòa ấm áp dễ chịu, Lâm Gia Nhạc vốn đã có hơi rượu nên cảm thấy hơi lạnh nhưng giờ cũng đã ấm hơn. Hạ Phương Húc cũng không nói nhiều chỉ đôi khi trò chuyện hai ba câu với Lâm Gia Nhạc, chỉ quanh đề tài bữa tiệc hôm nay. Lâm Gia Nhạc xoa xoa trán, cảm giác hơi buồn ngủ.

Hạ Phương Húc đột nhiên lên tiếng “Tài xế, dừng lại, tôi đi mua đồ.”

Lâm Gia Nhạc giật mình, cậu ngẩng lên thấy Hạ Phương Húc đi vào một tiệm thuốc ven đường. Một lát sau khi anh ta trở vào xe khiến chút gió lạnh tràn vào làm Lâm Gia Nhạc tỉnh táo hơn. Cậu cảm thấy khó hiểu, hỏi “Anh Hạ, anh bị cảm à?”

Hạ Phương Húc mỉm cười lắc đầu rồi đưa cho Lâm Gia Nhạc một hộp thuốc và một chai nước “Uống hai viên đi, mai sẽ không bị đau đầu.”

Lâm Gia Nhạc giơ chiếc hộp lên dựa vào ánh đèn đường mờ mờ cố xem chiếc hộp trên tay là hộp gì “Thuốc gì vậy?”

“Thuốc giã rượu.” Hạ Phương Húc cũng tự lấy hai viên ra uống.

Lâm Gia Nhạc cảm kích “Cảm ơn anh Hạ” rồi cũng lấy hai viên ra uống.

Chẳng mấy chốc xe đã đến cửa công xưởng, Hạ Phương Húc thanh toán tiền xe, Lâm Gia Nhạc lấy hai mươi đồng ra đưa cho Hạ Phương Húc “Anh Hạ, chỗ này là tiền xe với tiền thuốc, cảm ơn anh!”

Trên mặt Hạ Phương Húc hơi có vẻ phấn khích, rõ ràng đây là chuyện anh ta không ngờ tới, những người làm công không phải luôn muốn tranh thủ lợi ích từ ông chủ sao, Lâm Gia Nhạc này thì lại còn cùng chia tiền xe tiền thuốc với mình. Cuối cùng anh ta nở nụ cười “A Nhạc, tôi là ông chủ của cậu, tiền mời cậu đi xe tôi vẫn trả được.”


Cánh tay đang vươn ta của Lâm Gia Nhạc có hơi ngại, đưa cho người ta nữa cũng không phải mà rút về cũng không xong. Bản thân cậu chưa từng gặp tình huống thế này, trước kia đi xe cùng đồng nghiệp đều chia tiền xe, mấy đồng cũng phải chia cho rõ ràng. Đây là lần đầu tiên cậu đi chung xe với ông chủ, vốn cũng đã nghĩ có cần chia tiền xe không, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn rút tiền ra.

Hạ Phương Húc không nhận tiền, bước qua cậu về phía cửa công xưởng, áo khoác bám một làn gió, tóc Lâm Gia Nhạc cũng bị thổi tung. Hạ Phương Húc đột nhiên dừng chân quay đầu nói “A Nhạc, hôm nay tôi rút thăm để cậu trúng giải thưởng lớn cậu còn chưa cảm ơn nhé, lần sau mời tôi ăn cơm đi.”

Lâm Gia Nhạc cào tóc, có hơi ngượng ngùng cười “Được, cảm ơn anh Hạ. Ăn ở đâu anh cứ nói.”

Hạ Phương Húc cười lớn, đứa trẻ chưa quen mặt này thật đáng yêu, thật sự coi trọng ba ngàn đồng giải thưởng kia, với anh ta mà nói đó chẳng qua chỉ là món tiền nhỏ mà thôi. Anh ta cười gật đầu “Được rồi, bao giờ tôi nghĩ kĩ sẽ đến tìm cậu.”

Lúc Lâm Gia Nhạc rửa mặt đánh răng lên giường ngủ lại nghĩ đến khoản tiền thưởng bất ngờ của mình, trong lòng cảm thấy vui vẻ, lại một bước gần thêm với giấc mơ của mình. Nhưng lại chợt nghĩ đến phải mời mọi người ăn cơm, những người làm cùng hẳn không làm khó mình nên chắc khoảng hai trăm đồng là sẽ đủ, chỉ còn việc phải mời ông chủ Hạ Phương Húc thì rắc rối hơn, không biết ba trăm đồng có đủ không, dự toán chi nhiều nhất là năm trăm đồng, trong tính toán của Lâm Gia Nhạc là thắt chặt chi tiêu.

Ngày hôm sau quả nhiên Lâm Gia Nhạc bị các anh em trong kho hàng gọi đi mời cơm, vài món ăn với hai con cá nước, thêm vài két bia cũng chưa đến hai trăm đồng. Thế nhưng bữa cơm kia của Hạ Phương Húc lại vẫn chưa mời được. Từ sau buổi họp cuối năm cho tới tận khi nghỉ xuân Lâm Gia Nhạc vẫn không gặp anh ta, có lẽ là đã về Hồng Kông rồi.

Trước khi nghỉ Lâm Gia Nhạc còn mời La Diễm và Hồ Huy một bữa cơm. Lần này La Diễm không dẫn Tằng Nguyệt Cầm theo nữa, nhưng trên bàn cơm vẫn mắng cho Lâm Gia Nhạc một trận, nói cô gái như Tằng Nguyệt Cầm rất tốt, sao không thử một lần. Tuy rằng người ta lớn tuổi hơn một chút, nhưng là người biết quan tâm, em thì cũng độc thân sao không biết nắm lấy cơ hội. Lâm Gia Nhạc ngoan ngoãn nghe mắng, cuối cùng chỉ nói một câu, cảm ơn chị họ đã quan tâm, bây giờ em vẫn còn nhỏ lại chưa có gì cả, chuyện yêu đương cứ để hai năm nữa rồi tính.

Lúc nghỉ xuân Lâm Gia Nhạc cũng theo chân mọi người lên đường về quê. Thật ra cậu có thể không về, trong nhà đã chẳng còn ai, những người thân khác hẳn sẽ không từ chối cậu cùng đón năm mới, nhưng cậu hoàn toàn không muốn đến nhà họ, đó là thời gian đoàn viên của gia đình người ta, mình đến làm cái gì. Nhưng cậu nhớ bà nội, bà nội rồi ông nội không có lấy một người đốt vàng mã cho thì cô quạnh đến nhường nào.

Trước kia đều là bà nội và cậu cùng đốt vàng mã cho ông nội, nhớ có một lần bà nội thương cảm nói, sau này bà cũng chết đi rồi thì ai sẽ đốt vàng mã cho bà? Lúc đó Gia Nhạc vô cùng sợ những câu nói này của bà, từ lúc cậu hiểu chuyện thì bà nội là người không thể rời xa, cho nên cậu tranh lời “Bà không đi đâu hết, bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi.” Chỉ là cậu đã quên, bà nội có thọ lâu trăm tuổi cũng có một ngày phải rời xa. Nay bà đã đi thật rồi, người đốt vàng mã cho bà ngoài bản thân mình thì còn ai chứ?

Lâm Gia Nhạc về nhà, quét dọn một lượt rồi ở lại nhà mình. Chú Tư gọi cậu qua nhà chú đón năm mới nhưng Lâm Gia Nhạc lại kiên quyết ở lại nhà mình, chú Tư không nói nổi cậu đành mang sang một túi gạo. Lâm Gia Nhạc đi mua thêm chút gia vị này nọ bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, căn nhà cũ yên ắng hơn nữa năm cuối cùng lại sáng lên mùi khói bếp, có chút hơi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui