Editor: Myy
_____
Phần lớn những em bé vừa sinh ra sẽ không được xinh đẹp cho lắm, có rất ít em bé vừa mới ra đời đã trắng trắng mập mập. Đa số đều giống như Diệp Trăn thấy, làn da hiện ra màu tím, màu xám hoặc là màu đỏ sậm, khuôn mặt nhỏ bằng phẳng, làn da nhăn nhúm, y hệt như một ông già nhỏ.
Diệp Trăn nhìn thoáng qua ngũ quan anh tuấn của Lục Bắc Xuyên, sau đó lại nhìn thoáng qua làn da trắng noãn trên cổ tay mình, rồi lại sờ soạng ngũ quan trên mặt, làm sao cũng không thể tin được ông già nhỏ toàn thân đỏ tía trước mặt lại là đứa con trai mà mình cực khổ sinh ra.
Trong suy nghĩ của cô, em bé vừa ra đời không phải hẳn là sẽ trắng trắng mập mập, có một đôi mắt to tròn xinh đẹp hay sao?
Tại sao em bé mà cô sinh ra lại xấu như vậy?
Sự tương phản quá lớn, Diệp Trăn khó có thể tiếp nhận được, nhìn đứa bé một cái sau đó liền trực tiếp khóc ầm lên.
Diệp Trăn vừa khóc đã khiến cho mọi người trong phòng bệnh giật nảy cả mình.
"Trăn Trăn, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lục Bắc Xuyên lo lắng đứng dậy đi ra ngoài, "Anh đi gọi bác sĩ."
Diệp Trăn vội vàng gọi hắn lại, "Em không sao."
"Vậy tại sao lại khóc?"
Diệp Trăn một mặt áy náy, cố nén tiếng nức nở, "Thật sự xin lỗi, lại sinh ra đứa bé xấu như vậy..."
Mẹ Lục nghe xong, nở nụ cười, "Làm mẹ còn tưởng rằng có chuyện gì lớn. Không sao không sao, lần đầu tiên con làm mẹ tất nhiên không có kinh nghiệm, em bé vừa mới ra đời đứa nào cũng như vậy hết mà, đợi một thời gian khuôn mặt sẽ dần nở ra, đừng nghĩ Bảo Bảo xấu, về sau nó sẽ càng ngày càng xinh đẹp hơn đó."
"Thật ạ?"
"Mẹ lừa con làm gì? Lúc trước lúc mẹ sinh Bắc Xuyên cũng như thế này này, cả người nhăm nhúm, đầu còn nhọn nhọn xẹp xẹp, giống như con khỉ nhỏ vậy, thế nhưng bây giờ con xem đi, Bắc Xuyên đẹp trai biết bao."
Lục Bắc Xuyên biểu lộ cứng ngắc, cũng không phụ họa theo mẹ Lục an ủi Diệp Trăn.
Có lẽ là mẹ con đồng lòng, tiểu gia hỏa vốn đang lẳng lặng nằm trong ngực mẹ Lục giống như nghe được tiếng khóc của mẹ mình, sau đó cũng nhắm mắt há mồm gào khóc khóc rống lên.
Tiếng khóc to, vang tận mây xanh.
Mẹ Lục đau lòng đến nỗi mi tâm nhíu chặt lại, ôm em bé trong ngực nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng hình như em bé đã ngủ hơn nửa ngày rồi nên đã khôi phục lại được sức khỏe, cho nên mẹ Lục dỗ cả buổi cũng không thể khiến bé dừng lại được.
Em bé khóc đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, làm bà nội cũng đau lòng, "Trăn Trăn à, con đến ôm cháu đi."
Vội vàng không kịp chuẩn bị, đứa bé đã được ôm đến trước mặt Diệp Trăn. Em bé nhỏ nằm co quắp trong tã lót, rõ ràng cũng có chút lớn, nhưng trong mắt Diệp Trăn nhìn thấy lại giống như còn không lớn bằng bàn tay của cô vậy.
Diệp Trăn cẩn thận từng li từng tí ôm con vào trong ngực, lòng bàn tay thả lỏng nhẹ nhàng mềm mại, cô học dáng vẻ của mẹ Lục, nhỏ giọng dỗ dành em bé.
Cũng thật là kỳ quái, ở trong ngực mẹ Lục nó còn lớn tiếng khóc, nhưng vừa được Diệp Trăn ôm vào trong ngực thì đã lập tức không còn khóc nữa.
Con mắt vẫn chưa mở ra được mà đã nhìn về phía Diệp Trăn cười khanh khách.
Lòng Diệp Trăn mềm mại thành một mảnh, đưa ngón trỏ ra nắm lấy bàn tay của Bảo Bảo. Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, giống như ngay cả xương cốt cũng mềm. Cô không dám dùng quá sức, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đặt lên trên mu bàn tay của Bảo Bảo, chỉ sợ thương tổn tới em bé yếu ớt như vậy.
"Quả nhiên vẫn là người mẹ tốt nhất. Con vừa mới ôm một cái mà tiểu gia hỏa này đã liền không khóc nữa kìa."
Tiểu gia hỏa trong ngực cười cười phun lên bong bóng, bộ dáng nhỏ nhắn híp mắt cười trông quả thực rất ngốc.
Diệp Trăn buồn cười nở một nụ cười tươi rói.
Diệp Trăn phát hiện ở trong tã lót của Bảo Bảo có một một viên ngọc sáng long lanh, nhìn qua có vẻ được điêu khắc rất tỉ mỉ.
"Đây là ngọc mà ông đặc biệt tìm từ Miến Điện một nhà điêu khắc nổi tiếng để tặng em bé, chúc nó bình an đó."
Viên ngọc này sáng óng ánh long lanh không tì vết, được chế tác tinh tế, Diệp Trăn không hiểu nhiều về ngọc, nhưng cũng biết, đồ vật do ông tặng chắc chắn có giá trị không nhỏ.
"Ông đâu ạ?"
Đùa em bé một hồi, Lục Bắc Xuyên cũng không cho cô tiếp tục ôm em bé nữa, bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt.
Rơi vào đường cùng, Diệp Trăn đành phải lưu luyến không rời giao đứa bé cho mẹ Lục.
Lục Bắc Xuyên vừa dịch góc chăn cho cô vừa nói: "Ông chơi với con một lúc lâu, anh vừa khuyên đi nghỉ ngơi rồi. Có Lư quản gia ở bên cạnh chăm sóc, em đừng quá lo lắng."
Tuổi tác của Lục lão gia đã cao, lại hết lần này tới lần khác không chịu thua, cứ ráng chống đỡ nhất định phải nhìn thấy cháu chắt cho bằng được, vừa được ôm chắt vào trong ngực đã yêu thích không buông tay. Thẳng đến khi thân thể không chịu được nữa kháng nghị mới để cho mọi người đỡ đi nghỉ ngơi.
Thấy em bé tỉnh, dì Nguyệt liền đi pha sữa bột cho em bé. Mẹ Lục một tay ôm, một tay cho đứa bé bú. Lục Bắc Xuyên cũng bị mẹ Lục kéo lại ở bên người, nói liên miên lải nhải về những chuyện cần chú ý khi chăm sóc em bé.
"Pha sữa bột không thể quá nóng, trước khi cho em bé bú con phải tự mình nếm thử trước đã, nếu thấy nhiệt độ phù hợp rồi hẵng đút cho em bé. Còn nữa, lúc cho bú phải nghiêng bình sữa..." Nói một hồi, mẹ Lục lại thở dài, "Được rồi được rồi, con bận nhiều việc, có nhiều hôm còn không về nhà được, chắc chắn cũng không chăm sóc cho cháu của mẹ được mấy ngày đâu."
Nhớ ngày đó lúc bà sinh Lục Bắc Xuyên, không phải là cũng như vậy sao.
Lục Thiếu Nhân đi làm sớm về trễ căn bản rất nóng nảy, không coi đứa con vừa mới ra đời ra gì. Mặc dù trong nhà có dì Nguyệt, nhưng mẹ Lục vẫn không yên lòng, luôn mang Lục Bắc Xuyên theo trên người để dễ chăm sóc hơn.
Từ nhỏ đến lớn mẹ Lục vẫn luôn cảm thấy mười phần có lỗi với Lục Bắc Xuyên, không có cha ở bên cạnh chăm sóc, tuổi thơ thiếu thốn tình thương của cha, cho nên mới hình thành nên cái tính cách lạnh lùng này của Lục Bắc Xuyên.
Bà không muốn cháu của bà vừa ra đời cũng sẽ giống như Lục Bắc Xuyên, từ nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương của người cha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...