Nhưng cuối cùng, tâm nguyện của Cảnh An Dương không thành hiện thực Lúc gọi được điện thoại cho Kha Lễ thì máy bay Tam Á đã cất cánh Đêm giao thừa, những người đàn ông nhà họ Đường đều vắng mặt, ông cụ thì đi Tây Sơn thưởng trà với bạn chí cốt, ba của Đường Kỳ Sâm thì đang đi thăm hỏi khắp nơi cùng với lãnh đạo Bộ giáo dục.
Bọn họ không hề hay biết chuyện.
Tới khi nhận được thông báo chạy tới bệnh viện thì Đường Kỳ Sâm đang làm những kiểm tra thiết yếu trước khi phẫu thuật.
Anh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, chìm trong trạng thái hôn mê.
Nhiệt độ đo được mới nhất là 42 độ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không còn chút huyết sắc.
Ông cụ Đường cực kỳ đau lòng, đối với ông, đứa cháu này quan trọng hơn bất kỳ kẻ nào ở đây.
Ba của Đường Kỳ Sâm là giáo sư Trung văn tại đại học X, cuộc sống của ông lúc nào cũng nhẹ nhàng nho nhã, đối xử với cũng điềm đạm thiện tâm.
Tính cách trọng tình trọng nghĩa của Đường Kỳ Sâm một phần là được thừa hưởng từ ba Ông cụ Đường tới gặp bác sĩ để tìm hiểu tình hình, sắc mặt của ông Đường lúc này rất nặng nề, ông liếc nhìn vợ vài lần, bây giờ có nói thì cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Có điều, Cảnh An Dương vô cùng nhạy cảm, tâm tình dồn nén và nỗi uất ức như muốn bùng nổ.
Bà khóc nói với chồng,"Anh nhìn em làm gì, lẽ nào em muốn Sâm nhi trở nên như vậy à? Em làm gì sai, tất cả những gì em làm đều vì cái nhà này thôi!" Ông Đường không lập tức phản bác, đợi vợ bình tĩnh lại, ông mới trịnh trọng nói,"Anh từng nói với em nhiều lần rồi, đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Kỳ Sâm, nó là con của em, không phải hàng tặng kèm.
Từ nhỏ tới lớn, nó làm bấy nhiêu là đủ rồi.
Em không thể để cho nó nghỉ ngơi được ư?" Cảnh An Dương khóc lóc thảm thiết, không đếm xỉa gì tới vẻ đoan trang thường ngày nữa.
Ông Đường nói tiếp,"Mà thôi, tính em là thế, em có ý tốt thật đấy nhưng sai phương pháp rồi.
Chúng ta là vợ chồng, anh sẽ bao dung em cả cuộc đời này.
Nhưng con trai thì khác, cơ thể và linh hồn nó là một thể độc lập"
Với tư cách là một người chồng, Đường Lẫm đã nhắc đi nhắc lại với Cảnh An Dương những đạo lý này trong hàng chục năm rồi, nhưng bà là người cố chấp cho nên không dễ dàng thay đổi, bây giờ, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, bà mới tỉnh ngộ Một lát sau, ông cụ và bác sĩ cùng bước ra, sắc mặt ông có vẻ nặng nề, sát khí bừng bừng Ông Đường bước tới,"Ba, ba đừng..." Hai chữ "Lo lắng" chưa kịp thốt ra thì ông cụ đã giáng cho ông Đường một cái tát.
Tất cả đều kinh sợ, vài người họ hàng vội vã tiến lên ngăn, Cảnh An Dương run rẩy, túm chặt lấy tay chồng Ông cụ trừng mắt, đập mạnh cây gậy ba toong xuống sàn,"Cơ thể Kỳ Sâm kém như này, con làm ba nó kiểu gì thế! Vô trách nhiệm, thất trách!" Lời nói mang theo hàm ý, cái tát này một phần ông cụ cố tình làm cho Cảnh An Dương nhìn.
Ông cụ sẽ không ra tay với Cảnh An Dương, nhưng cần phải tỏ rõ oai nghiêm phủ đầu Ông Đường thay vợ nhận hết mọi giáo huấn, kìm nén chịu đựng.
Một người đàn ông đã ngoài 50 lúc này hốc mắt cũng phải đỏ ửng lên __ Thành phố H Năm nay nhà họ Ôn đã có một đêm giao thừa náo nhiệt.
Theo phong tục ở đây thì năm đầu tiên ở nhà mới phải làm cho náo nhiệt.
Trước khoảnh khắc đếm ngược, hai mẹ con Ôn Dĩ Ninh cùng làm một mâm cơm tất niên ấm áp Giang Liên Tuyết giật mình kinh hãi,"Con có phải con ruột của mẹ không vậy? Nấu cơm giỏi thế này từ bao giờ thế?" Ôn Dĩ Ninh không nhịn được mà liếc bà,"Đợi mẹ thì con và Dĩ An chắc chết đói lâu rồi" Hiếm khi thấy Giang Liên Tuyết không tranh cãi với Ôn Dĩ Ninh, tới tuổi này, mỗi khi nhớ lại những chuyện xưa cũ, ít nhất thì bà đã có chút sám hối.
Bà ngậm ngùi,"Tại mẹ có mắt như mù mới chọn ba con.
Thế mới biết con người không nên yêu đương sớm quá làm gì, lúc còn trẻ cứ ngỡ đã gặp được chân mệnh thiên tử, ai dè chỉ là bản thân ngộ nhận" Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn bà,"Ái chà, đúng là có trải qua cay đắng mới biết quý trọng những thứ ngọt ngào hiện tại" Nghe hai chữ "Ngọt ngào", Giang Liên Tuyết bật cười,"Ngọt ngào cái quái gì chứ" Ôn Dĩ Ninh bày nốt đĩa khâu nhục lên bàn,"Năm mới nên nói lời tốt lành" Giang Liên Tuyết cười,"Ok, con mau tìm đối tượng đi, may ra mẹ còn có thể trông thấy con kết hôn" Ôn Dĩ Ninh sửa lại cách dùng từ của bà không chút nghi ngờ,"Cái gì mà may ra? Mẹ nguyền rủa con đấy à" Giang Liên Tuyết ngồi xuống, bình tĩnh, lặng lẽ cười nói,"Ăn thôi" Hơn bảy giờ tối, có khá nhiều người tới chúc tết.
Giang Liên Tuyết lăn lộn trong giới cờ bạc mấy chục năm nay, bạn bè vớ vẩn cũng có cả đống, bọn họ tới nhà lải nhải vài câu, nhận lại vài lời chúc tốt lành rồi ra về.
Hôm nay Dương Chính Quốc vẫn còn phải đi chạy xe, không còn cách nào cả, công ty đã sắp xếp lịch để bọn họ thay phiên nhau trực.
Ôn Dĩ Ninh có lòng gọi điện cho ông để chúc mừng năm mới, còn nói đã phần cơm bát bảo và sủi cảo cho ông, dặn ông khi nào tan làm thì qua lấy Cô giấu Giang Liên Tuyết chuyện này, nhưng lúc cô trốn trong phòng ngủ gọi điện, thì bà đi ngang qua đã nghe thấy cả.
Bà không nói lên lời, lúc quay lưng, có thể nhận ra ánh mắt bà hơi ửng đỏ Khoảng chín giờ hơn Lý Tiểu Lượng tới, anh đã gọi điện bảo cô xuống dưới chờ sẵn, Ôn Dĩ Ninh đợi chưa được bao lâu thì đã thấy xe của anh dừng ven đường, anh ôm hai thùng pháo hoa to ra, cười híp mắt ngoắc tay nói với cô,"Ninh nhi! Anh dẫn em ra bờ sông bắn pháo hoa!" Ôn Dĩ Ninh cực kỳ phấn khích, đã bao lâu rồi cô không được trải nghiệm niềm vui này Lúc hai người đang ngồi ngắm cảnh, Lý Tiểu Lượng báo cho cô biết tin,"Chuyện phía trường học giải quyết xong rồi, giờ đi làm lại như bình thường thôi, học kỳ tới anh sẽ vừa dạy vừa huấn luyện cho đôi bóng rổ để chuẩn bị tham gia vào giải bóng rổ liên tỉnh vào mùa hè tới" Ôn Dĩ Ninh không bất ngờ lắm.
Đối phương làm vậy chẳng qua chỉ vì muốn cô từ chức.
Có điều, mỗi khi nhớ về anh cô vẫn cảm thấy nhói lòng.
Pháo hoa được thắp sáng dưới đất, lấp lánh từng tầng, hắt vào trong đôi mắt Ôn Dĩ Ninh.
Lúc Lý Tiểu Lượng quay đầu nhìn, dường như anh có thể trông thấy bóng dáng ai đó hiện hữu Anh trầm mặc giây lát, rồi vẫn khuyên,"Ninh nhi, nếu em thấy nhớ thì gọi điện cho anh ta đi" Pháo hoa tối dần, mùi khói thuốc súng phảng phất xung quanh, Ôn Dĩ Ninh ngồi xổm, chọn một quả pháo tương tự, khẽ nói,"Không, em có mang theo điện thoại đâu" "Này, cho em mượn" Lý Tiểu Lượng móc từ trong túi áo ra Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu nhìn anh cười,"Không cần thật mà" Cô không gạt anh.
Tối qua điện thoại cô đã tụt nửa cục pin vì xem phim truyền hình Mỹ, cả ngày bận rộn quên cả sạc, không ngờ lại ra ngoài lâu vậy nên cô vẫn để ở nhà sạc.
Sau khi bắn hết pháo hoa, hai người đi tụ tập với bạn cũ.
Các quán KTV vào thời điểm này lúc nào cũng kín phòng, đúng không giờ, cả thế giới tựa như đều reo hò ầm ĩ.
Mọi người điên cuồng, nhưng hoomnay Ôn Dĩ Ninh lại không có tâm trạng, cả buổi cô ngồi ở sofa, không biết có phải do ăn phải đồ ôi thiu hết hạn gì không mà trong lòng cô cứ nóng như có lửa đốt.
Lúc Lý Tiểu Lượng đưa cô về, anh còn lo lắng dặn,"Em không sao chứ? Có cần uống thuốc không? Ấy ấy ấy! Năm mới không được uống thuốc" Ôn Dĩ Ninh cười nhạo anh cổ hủ, cô vắt khăn lên cổ, tạm biệt Lý Tiểu Lượng rồi thong thả đi lên tầng Vừa bước vào cửa, Giang Liên Tuyết hoảng loạn bước từ trong phòng ngủ của cô ra, trong tay cầm theo chiếc điện thoại còn chưa kịp rút dây sạc, cứ thế kéo lê dài trên mặt đất.
Ôn Dĩ Ninh khó hiểu,"Sao vậy? Mẹ lại muốn dùng Alipay của con để thanh toán đồ mua online hả?" Giang Liên Tuyết nói không nên lời, bà run lẩy bẩy chỉ vào chiếc điện thoại,"Mau, con mau gọi điện lại, Thượng Hải gọi tới" Ôn Dĩ Ninh ngẩn người "Họ Kha, nó nói, nó nói, Đường Kỳ Sâm đang nằm trong phòng phẫu thuật" Giang Liên Tuyết không dám nói nốt mấy chữ ,"không rõ sống chết" ra khỏi miệng nhưng cũng đủ khiến Ôn Dĩ Ninh biến sắc Lần này, Kha Lễ đích thân gọi điện tới, chắc chắn phải rất gay go rồi Ôn Dĩ Ninh vội vã gọi lại cho Kha Lễ, giọng nói của cậu có vẻ mệt mỏi nặng nề,"Dĩ Ninh?" "Xảy ra chuyện gì?" Ôn Dĩ Ninh gấp gáp hỏi Mất khoảng chục giây, Giang Liên Tuyết thấy ánh mắt con gái trở nên trống rỗng mờ mịt, hơi thở đứt quãng.
Kha Lễ không nghe thấy cô trả lời, vội truy hỏi,"Dĩ Ninh? Dĩ Ninh?" Ôn Dĩ Ninh nuốt nước bọt, nức nở đáp,"Em sẽ bắt xe đi về phía Bắc, hẹn gặp chú Dư ở trạm dừng chân Tân Kiều nhé" Kha Lễ hiểu, đây là một cách tiết kiệm thời gian Vừa xuống máy bay Kha Lễ đã nhận được chỉ thị, thật ra không cần bà Cảnh mở miệng thì dù có phải trói, thì cậu cũng sẽ không do dự trói Ôn Dĩ Ninh đưa tới Thượng Hải.
Cuối cùng, lão Dư cũng không đón năm mới một cách yên bình, Lão lập tức lái xe phi như bay về phía Nam Giang Liên Tuyết không hỏi nhiều, bà lập tức lấy điện thoại của mình nhấn số gọi, rất lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy.
Giang Liên Tuyết nghiêm túc nói,"Lão Dương, bây giờ nhất định anh phải giúp em một chuyện" Dương Quốc Chính vừa làm xong ca đêm, ông không nói hai lời lập tức lái xe tới đón người.
Dọc đường, Ôn Dĩ Ninh liên tục nhận điện thoại, hiếm khi Kha Lễ thiếu kiên nhẫn như thế.
Cậu đã tới bệnh viện, bầu không khí lúc này quá áp lực.
Chuyện gia đình đã có ông cụ trấn giữ thu xếp nên không tới nỗi quá rối ren.
Cậu là thư ký riêng của Đường Kỳ Sâm, đi theo anh đã lâu cho nên mối quan hệ và thế cục giữa các phe, Kha Lễ hiểu rất rõ.
Cậu có mặt ở đây, một là để ông cụ yên tâm, hai là ngộ nhỡ có biến cố gì, chắc chắn tập đoàn sẽ khó tránh khỏi một trận rung động Kha Lễ liên tục gọi tới hỏi xem Ôn Dĩ Ninh đang ở đâu.
Ôn Dĩ Ninh run rẩy hỏi,"Anh ấy sao rồi?" "Đang trong phòng phẫu thuật, em đừng lo, người nhà của anh ấy đều đang ở đây, anh ấy sẽ được chăm sóc chu đáo" Kha Lễ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rốt cục, cậu vẫn không nhịn được, che giấu kiềm chế nói, cố gắng không gây gáp lực cho Ôn Dĩ Ninh,"Dĩ Ninh, làm ơn đấy" Càng sợ chuyện gì thì chuyện đó lại càng xảy ra nhanh, đã lo lắng thì chớ, vậy mà xe bọn họ lại bị tắc ở đoạn đường G1230.
Lão Dư đã gọi tới nói rằng đang ở trạm dừng chân nơi bọn họ hẹn gặp.
Đoạn đường này tắc không thấy lối thoát, Ôn Dĩ Ninh vội hỏi,"Chú Dương, ở đây còn cách Tân Kiều xa không?" Dương Quốc Chính nhìn điều hướng nói, "Khoảng 2km" Phía trước có năm chiếc xe tông vào đuôi nhau, mãi không nhúc nhích được.
Ôn Dĩ Ninh quấn khăn lên cổ, xách túi và điện thoại, đẩy cửa bước xuống xe "Tiểu Ôn! Ấy! Tiểu Ôn!" Dương Quốc Chính chưa kịp phản ứng thì bóng hình màu trắng đã chạy như bay hòa vào dòng xe Bao quanh con đường này là đồi núi cằn cỗi, rạng sáng nhiệt độ hạ thấp, gió tây thổi xào xạc, lạnh thấu xương tủy.
Ôn Dĩ Ninh điên cuồng chạy dọc theo làn đường khẩn cấp, có vài chiếc xe ngang ngược đi sai làn chiếm dụng làn đường khẩn cấp, bọn họ đi với tốc độ cao, còi xe ầm ĩ cộng với tầm nhìn bị màn đêm ảnh hưởng nên mấy lần nguy hiểm tới nỗi suýt sượt qua người cô.
Được một lúc, Ôn Dĩ Ninh mệt lả đi, chợt cô dẫm phải ổ gà, té thẳng xuống đất.
Cô không quan tâm cơn đau nơi cổ chân, mùa đông lạnh buốt là thế, vậy mà chiếc áo mặc trong của cô vẫn ướt đẫm.
Chạy hai cây số mới tới được khu vực dịch vụ của trạm dừng chân, cuối cùng Ôn Dĩ Ninh cũng gặp được lão Dư.
Trông thấy cô, lão Dư giật nảy mình,"Cô Ôn, cô cô không sao chứ?" Chiếc áo phao trắng của cô dính bùn đen như mực vì té ngã, đầu gối cũng bị mài rách, bộ dáng quả thật cực kỳ chật vật.
Ôn Dĩ Ninh chui vào trong xe,"Không sao, chú Dư, phiền chú lái xe đi" Lão Dư đương nhiên không dám trì hoãn, ông tiếp tục lái xe đi thêm 5km, sau khi đi xuống khỏi đường cao tốc nhập vào làn đường quốc lộ, tránh khỏi đoạn đường kẹt xe, sau đó quay ngược lại quãng đường cao tốc Thượng Hải - Côn Minh.
Tốc độ chiếc Bentley đạt tới tận 170km/h, lao như bay trong đêm tối mang theo nỗi bất an lo sợ, càng ngày càng tới gần Thượng Hải Bốn giờ sáng, cuộc phẫu thuật đã tiến hành được ba tiếng Tuổi tác ông cụ đã cao, cơ thể xương cốt mặc dù còn tráng kiện nhưng trái tim đã làm phẫu thuật bắc động mạch vành, không nên thức khuya quá.
Con cháu họ Đường khuyên ông nhiều lần về nhà nghỉ ngơi, nhưng ông cụ không đồng ý.
Cụ già hơn 70 tuổi, sống lưng thẳng tắp ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Kha Lễ dặn dò người giúp việc trong nhà làm ít đồ ăn rồi sai người mang tới.
Cháo nóng đựng trong bình giữ nhiệt, anh múc một bát đưa cho Cảnh An Dương, nhẹ nhàng khuyên nhủ,"Dì chú ý sức khỏe nhé, đã trông cả đêm rồi" Cảnh An Dương lắc đầu, vẫn chìm trong bi thương Đúng lúc này, điện thoại của Kha Lễ reo lên,Cảnh An Dương lập tức ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được sự mong đợi.
Nhìn thấy tên người gọi, Kha Lễ đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nghe máy,"Đến rồi phải không, được, đứng ở cổng chờ, anh ra đón em" Ôn Dĩ Ninh mang theo hơi lạnh của đêm Cô vừa xuất hiện, người nhà họ Đường đều nhìn qua, ông cụ vẫn nghiêm mặt, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Ông Đường bước lên đón, cực kỳ áy náy,"Cô Ôn, vất vả rồi" Kha Lễ khẽ giới thiệu,"Ba của Đường tổng" Ôn Dĩ Ninh thoáng nhếch khóe miệng,"Bác trai" Ánh mắt cô lướt về phía Cảnh An Dương, có một khoảnh khắc cô muốn chùn bước, nhưng vẫn cỗ lễ phếp, chủ động mở miệng,"Bác gái" Tâm trạng Cảnh An Dương lúc này vô cùng phức tạp, bà quay đầu, mặc kệ thân phận trưởng bối cứ thế rơi lệ Trái tim Ôn Dĩ Ninh thắt lại, không dám nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật.
Kha Lễ dẫn cô qua băng ghế bên cạnh ngồi nghỉ.
Sự chết chóc đè nặng bầu không khí trên hành lang dài.
Mãi cho tới vài phút sau, dì Chu đang đứng Cảnh An Dương bước tới, nói bằng giọng ấm áp,"Cô Ôn, chân cô bị thương rồi, tôi dẫn cô đi khám nhé" Hành động này của dì Chu đương nhiên là ý của Cảnh An Dương.
Ôn Dĩ Ninh vừa xuất hiện thì bà đã để ý tới vết rách trên đầu gối của cô, bên ngoài còn thấm đẫm máu đỏ.
Dáng đi có vẻ không đúng, cổ chân của cô đã bị trật, dọc đường đi không kịp xử lý cho nên chỉ cần chạm vào là đau, nhưng vết thương ở chân không đau đớn và tê liệt bằng trái tim cô lúc này Đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh gặp dì Chu, Kha Lễ sợ cô khó xử bèn đích thân đi theo.
Một người vốn tỉ mỉ như cậu mà ban nãy không hề nhận ra thì đủ hiểu trong đầu bộn bề nhiều chuyện tới cỡ nào.
Bác sĩ chụp x-quang phần cổ chân của cô, vết thương đã vào tới xương cốt, vì không xử lý kịp thời cho nên sưng rất to.
Kha Lễ áy náy, trong lòng rối bời, chỉ biết khẽ nói,"Dĩ Ninh, anh xin lỗi" Đường Kỳ Sâm cúi đầu, có đau không hả? Không hề đau tí nào.
Cô cứ ngồi im như thế rất lâu, áp lực ngập tràn trong không khí, cuốn lấy từng giác quan, ngay cả thở thôi cũng khó.
Mãi lâu sau, cô khàn giọng hỏi,"Sẽ chết ư?" Kha Lễ giật mình, giọng cô quá mức bình tĩnh và mỏng manh như giấy Từ "chết" này như một công tắc, xé tan mọi ảo tưởng về sự yên bình mấy tháng qua.
Nếu không yêu đậm sâu thì ai lại nguyện ý chịu đựng những buồn vui tan hợp này.
Ôn Dĩ Ninh không nhịn nổi nữa, cô che mặt khóc nức nở, khóc tới khản cổ, nước mắt tuôn rơi thành dòng, nghẹn ngào nói không nên lời,"Em rời khỏi anh ấy bởi không muốn anh ấy làm căng với người nhà, em rời khỏi anh ấy, là bởi biết anh ấy không chỉ là Đường Kỳ Sâm của riêng em, em rời khỏi là bởi không muốn anh ấy phải khó xử....Nhưng cuối cùng vẫn khiến anh ấy khó xử.
Em sai rồi, em thật sự sai rồi...đáng ra em nên chăm sóc anh ấy thật tốt, dù là sống chết hay bệnh tật, em cũng chấp nhận....nếu anh ấy có thể sống, thì em sẽ lại theo đuổi anh ấy một lần nữa, lần này, em sẽ không bao giờ buông tay"
Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào suy sụp, nước mắt nước mũi giàn dụa, Kha Lễ lặng lẽ lắng nghe, rồi cậu nghiêng đầu, đáy lòng dâng lên sự khó chịu.
Trước cửa phòng lấy thuốc, Cảnh An Dương đứng đó rất lâu, sau khi nghe từng câu từng chữ mà Ôn Dĩ Ninh nói, trông bà tựa như già đi hẳn 10 tuổi.
Bà đứng ngoài cửa, yên lặng xoay người rời khỏi Trời dần sáng báo hiệu ngày đầu tiên của năm mới đã bắt đầu Đường Kỳ Sâm được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, gương mặt tái nhợt chìm sâu vào giấc ngủ Bác sĩ mổ chính là giáo sư Tề, đúng là làm khó cho ông rồi, hơn 70 tuổi mà còn phải hao tâm tổn trí cả đêm, ông gỡ khẩu trang, nói với ông cụ,"Phẫu thuật thành công rồi, đợi ngày mai có kết quả sinh thiết bệnh lý rồi sẽ tiếp tục điều chỉnh phương án trị liệu" Tảng đá treo lơ lửng trong lòng mọi người cuối cùng cũng hạ xuống được một nửa Cảnh An Dương đứng không vững, suýt nữa thì té ngã, may mà chồng bà kịp đỡ lại,"Về cả đi, Kỳ Sâm không sao nữa rồi" Ông cụ đã bình tĩnh hơn hẳn, lúc này ông đang trò chuyện với giáo sư Tề,"Ngày mai mấy giờ có kết quả?" "Nhanh thôi, khoảng ba rưỡi chiều" Người nhà họ Đường hỏi thêm,"Bây giờ có thể vào thăm không?" Giáo sư Tề không đồng ý,"Sau khi phẫu thuật 24 tiếng vẫn cần tập trung theo dõi, để đảm bảo an toàn thì vẫn nên ở lại phòng ICU" Tình hình dần ổn định, những người cả đêm không nghỉ đều được thu xếp để trở về nhà.
Kha Lễ vẫn còn ở lại, cậu nói với Ôn Dĩ Ninh,"Để anh bảo lão Dư đưa em tới khách sạn, khi nào anh ấy tỉnh thì anh sẽ báo ngay" Ôn Dĩ Ninh lắc đầu từ chối, kiên định nói,"Em muốn ở đây trông anh ấy" Kha Lễ không khuyên nữa Sau 12 tiếng đồng hồ, tình trạng hậu phẫu của Đường Kỳ Sâm đã tốt lên, anh được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường.
Trước khi thuốc tê hết hiệu lực, anh có tỉnh lại một lần.
Bác sĩ cho anh uống thuốc rồi anh lại chìm vào hôn mê.
Kha Lễ và Ôn Dĩ Ninh được phép vào trong phòng bệnh, sẩm tối, Đường gia có đưa thức ăn tới, Ôn Dĩ Ninh hầu như không đụng một tí nào "Em cũng đang bị thương, cả ngày đêm không ngủ rồi, cơ thể sao chịu nổi" Kha Lễ khuyên,"Sau khi Đường tổng tỉnh lại vẫn cần em chăm sóc, em thế này sao làm nổi?" Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng đủ thức tỉnh Ôn Dĩ Ninh, cô nghe lời ăn thêm vài miếng Công việc của Đường Kỳ Sâm bây giờ có vẻ không được suôn sẻ, trông tình trạng này, ra tết anh cũng không đi làm ngay được.
Thái độ hội đồng quản trị như nào, Kha Lễ cũng không thể nắm rõ, đi ra đi vào, điện thoại tới tấp, sợ ảnh hưởng tới Đường Kỳ Sâm nên cậu đi thẳng ra ngoài bắt máy Ôn Dĩ Ninh ở lại chăm sóc anh, điều kiện phòng VIP rất tốt, sàn trải một lớp thảm dày, chậu hoa linh lan đặt trên bậu cửa sổ tỏa hương đi vào lòng người.
Trên màn hình theo dõi, các thông số nảy lên ổn định, tốc độ bình truyền rất chậm rãi.
Nét mặt Đường Kỳ Sâm tựa như đang ngủ, thậm chí còn không có lấy một cái nhíu mày nào.
Ôn Dĩ Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn anh, đợi tới lúc hàng mi anh khẽ lay động, mí mắt từ từ hé mở.
Vết thương trên bụng anh còn đau, sau khi tỉnh, lại càng cảm nhận rõ cơn đau lan tỏa theo sự tuần hoàn của mạch máu, anh khó chịu khẽ cau mày.
Tới khi trông thấy rõ bóng hình nhỏ bé ngồi cạnh mép giường, nơi chân mày của anh lại càng nhíu chặt Ôn Dĩ Ninh túm chặt lấy ga giường, cô đã từng vô số lần nghĩ về cảnh tượng lúc anh tỉnh lại, nhưng khi giờ phút ấy tới, bầu không khí có vẻ lắng đọng hơn mong đợi.
Cô không khóc, cũng chẳng vui mừng tới khoa trương, cô chỉ xích lại gần để anh có thể trông thấy mình rõ hơn Ôn Dĩ Ninh run rẩy nói,"Chúc ông chủ năm mới vui vẻ" Cơ thể Đường Kỳ Sâm lúc này cực kỳ suy yếu, có thể nhìn rõ từng mao mạch xanh dưới làn da trắng nhợt, ánh mắt anh thoáng hiện lên sự bối rối, sau khi ý thức quay lại, dường như có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy Hai người lặng lẽ nhìn nhau, mặc kệ vật đổi sao rời, mặc kệ sinh tử vô biên Trước mắt Ôn Dĩ Ninh mơ hồ, bờ vai run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tay anh Đường Kỳ Sâm tựa như bị bỏng, ngón tay theo bản năng gập lại.
Giọng nói của anh vẫn còn khá yếu,"Niệm Niệm, chúc em năm mới vui vẻ" Nói chuyện điện thoại xong Kha Lễ bước vào phòng bệnh, thấy Đường Kỳ Sâm đã tỉnh lại, gánh nặng trên vai cậu như vơi đi một nửa.
Sau đó, bác sĩ và y tá tới kiểm tra, đo nhiệt độ, dựa theo tình hình cơ thể để điều chỉnh lượng thuốc.
Vết mổ trên bụng anh là một đường nhỏ nằm ngang, ẩn nấp bên dưới cơ bụng, đường khâu rất đẹp, không sợ ảnh hưởng tới mỹ quan sau này.
Trước khi bác sĩ đi có thay thuốc cho anh một lần, sau khi phẫu thuật 24 tiếng thì đã có thể ăn một chút thức ăn lỏng Kha Lễ gọi điện cho nhà họ Đường báo bình an, giờ đã trễ, cả nhà quyết định sáng mai sẽ vào thăm sau Lúc một giờ sáng, Đường Kỳ Sâm lại sốt tới 39 độ, đây là phản ứng bình thường sau phẫu thuật.
Tuy nhiên Ôn Dĩ Ninh vẫn ở lại trông anh một đêm tới tận khi trời sáng, cơn sốt được đẩy lùi thì cô mới gục xuống mép giường ngủ thiếp đi.
Đường Kỳ Sâm vẫn chưa khỏe hẳn, thấy cô như vậy anh cảm thấy rất đau lòng, anh vươn bàn tay không châm kim, kéo một góc chăn trên người mình khẽ trùm lên người cô Cử dộng này khiến vết mổ của anh dường như hơi nứt ra, đau tới nỗi toát cả mồ hôi lạnh Hơn bảy giờ sáng, Cảnh An Dương dẫ theo dì Chu tới.
Vừa đẩy cửa phòng bệnh thì bắt gặp cảnh này Dì Chu đứng phía sau xót xa lau nước mắt Ôn Dĩ Ninh chỉ chợp mắt một lúc rồi bừng tỉnh, quầng mắt sâu hoắm, nét mặt mệt mỏi đầy lo âu.
Trông thấy Đường Kỳ Sâm nhịn đau, theo bản năng cô muốn gọi bấc sĩ tới.
Kết quả vừa xoay người liền đụng phải Cảnh An Dương Hai người có vẻ bối rối Cảnh An Dương im lặng trong giây lát rồi mới lên tiếng,"Quần áo bẩn cả rồi, nên đi thay thôi" Ngoài đồ bồi bổ cho con trai, Cảnh An Dương còn xách theo một chiếc túi giấy, bên trong đựng một chiếc áo khoác mới toanh.
Ôn Dĩ Ninh bước tới khẽ nói lời cảm ơn, vì cổ chân còn đau nên bước đi hơi khập khiễng.
Cảnh An Dương không ở lại quá lâu, hai mẹ con vẫn còn có khoảng cách, tuy nhiên cả người người đều quan tâm tới cảm xúc của nhau Từ sáng cho tới trưa, mấy người thân thiết của Đường gia lục tục kéo tới.
Tinh thần Đường Kỳ Sâm đã khá lên nhiều, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Tới trưa, Ôn Dĩ Ninh đút cháo cho anh ăn, từng miếng từng miếng hết sức kiên nhẫn.
Cô xúc cháo bằng chiếc thìa sứ rồi rắc lên trên vài cộng rau xanh, Đường Kỳ Sâm chưa thể ngồi dậy nên anh phải hơi ngóc đầu phối hợp.
Sau vài miếng, đột nhiên anh nói,"Niệm Niệm, sao tay em run thế?" Ôn Dĩ Ninh giả bộ trấn tĩnh,"Nào có run" Đường Kỳ Sâm hỏi,"Vì sợ kết quả chiều nay phải không? Sợ anh bị ung thư hả?" Cổ tay Ôn Dĩ Ninh run lên, cháo sánh cả ra.
Cô cúi đầu, quật cường đáp,"Dù anh có thế nào thì em cũng sẽ nuôi anh" Đường Kỳ Sâm mỉm cười, cả người như được nhúng vào hũ mật Đã lâu rồi không còn thấy gương mặt anh tuấn vui vẻ này của anh, hốc mắt cô thoáng đỏ Gần ba giờ, giáo sư Tề đích thân tới phòng bệnh báo cho anh biết rằng kết quả khá tốt, không phát hiện thấy tế bào ung thư.
Tuy nhiên, ông cảnh báo anh, sau ca phẫu thuật phải cấm tiệt rượu bia thuốc lá.
Giáo sư Tề kiểm tra tình hình khép miệng của vết mổ, cùng lúc đối chiếu với mấy số liệu trong tờ xét nghiệm May mắn thay, nguy hiểm đã qua, an lành lại tới Sau khi giáo sư Tề đi, Ôn Dĩ Ninh tưởng như ngã quỵ, Đường Kỳ Sâm mỉm cười nhìn cô, hỏi một cách không đứng đắn,"Có nhớ buổi trưa nói gì không?" Ôn Dĩ Ninh lảng tránh,"Em đo lại nhiệt độ cho anh" Đường Kỳ Sâm nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô không buông Trên mu bàn tay anh vẫn còn châm kim, Ôn Dĩ Ninh không dám di chuyển.
Bị ánh mắt nóng bỏng của anh chiếu tới, cô không chịu nổi, mím môi nghiêng người dựa sát anh, thì thầm,"Ông chủ, Niệm Niệm nuôi anh" Bảy ngày sau khi phẫu thuật, Đường Kỳ Sâm đã có thể xuống giường đi lại.
Từ ngày thứ tư, anh đi khoảng mười phút, tới bây giờ là một tiếng, cơ thể và tinh thần của anh đang dần hồi phục.
Gia đình anh có cử người tới chăm sóc, nhưng anh không cần, chỉ giữ cô ở lại.
Cảnh An Dương lo lắng nhưng bà không muốn căng thẳng với con trai, cho nên im lặng đồng ý Hôm nay đẹp trời, ánh nắng ấm áp, hai người đi dạo một vòng quanh vườn hoa, lâu lắm không được tắm nắng cho nên Đường Kỳ Sâm chưa kịp thích ứng,cả người dựa hẳn vào Ôn Dĩ Ninh.
Lúc trở về phòng bệnh, Ôn Dĩ Ninh hết nói nổi,"Trong này làm gì có nắng, anh không thể đứng thẳng lên mà đi à?" Đường Kỳ Sâm trở tay ôm cô càng chặt, hùng hồn đáp,"Không thể" Ôn Dĩ Ninh giãy dụa, không hài lòng,"Vô lại!" Đường Kỳ Sâm dựa hẳn vào,"Dù sao em cũng phải nuôi anh" Ôn Dĩ Ninh nở nụ cười, không dám đẩy anh ra, người ốm đúng là ông trời mà Hai người lặng lẽ ôm nhau khoảng hai phút dưới ánh nắng đông ấm áp Đường Kỳ Sâm hít hà mùi hương của cô, mọi nỗi âu lo đều tan biến, thậm chí anh còn có cảm giác tai qua nạn khỏi sau tai nạn Ôn Dĩ Ninh vùi đầu vào cần cổ anh, đột nhiên nói,"Xin lỗi" Có thể người khác không hiểu, nhưng Đường Kỳ Sâm thì có.
Lời xin lỗi này chính là nỗi ân hận của cô đối với lần chia xa ấy Đường Kỳ Sâm trầm mặc trong giây lát rồi đáp lời,"Niệm Niệm, những gì ông trời ban cho, anh không thể can thiệp.
Anh có thể thông cảm với lựa chọn của em, là lỗi của anh, em chẳng có lỗi gì cả.
Lúc nào anh cũng tôn trọng quyết định của em"
Ôn Dĩ Ninh có thể nghe thấy tiếng lòng mình dậy sóng "Nhưng tôn trọng, không có nghĩa là anh đồng ý" Đường Kỳ Sâm đột nhiên thay đổi chủ đề, giọng nói khác lạ,"Cùng lắm thì anh cho em thêm một năm, rồi anh sẽ đi tìm lại em, dù có phải trói thì anh cũng phải đưa em về" Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, lúc sực tỉnh thì sự xót xa dâng tràn khóe mắt, khuôn mặt cô dán sát bên cổ anh.
Anh cười vươn tay véo hông cô,"Dính chặt thế làm gì?" Ôn Dĩ Ninh theo lời tiến lại gần hơn, đôi môi chạm vào rái tai anh Hơi thở anh nóng lên, cô trêu chọc xong lập tức bỏ chạy, ỷ vào cơ thể khỏe mạnh, rời ngay khỏi lồng ngực anh, khiêu khích đứng cách xa, rồi nở nụ cười gian tà Đường Kỳ Sâm chỉ ngón trỏ về phía cô, lơ lửng giữa không trung,"Hôm đó em nói gì với Kha Lễ, quên rồi hả?" "Em nói gì cơ?" Đường Kỳ Sâm nhướng mày,"Là ai khóc lóc nói rằng chỉ cần anh khỏe lên thì sẽ theo đuổi anh một lần nữa ấy nhỉ?" Gò má Ôn Dĩ Ninh lập tức nóng bừng, tựa như miếng thịt tái ba phần Đường Kỳ Sâm ngồi xuống giường bệnh, hai tay miễn cưỡng vòng trước ngực, hơi nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng tựa như đang nhóm lửa nướng thịt, nướng chín nốt bảy phần còn lại trên gương mặt cô.
Anh bật cười, gọi tên cô, không trêu chọc nữa,"Ôn Dĩ Ninh" Trịnh trọng gọi đầy đủ.
Ôn Dĩ Ninh theo bản năng ngẩng đầu,"Dạ?" Đường Kỳ Sâm nói,"Anh yêu em".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...