Tôi Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không


Buổi tối Tống Văn Thiến cải thiện bữa ăn, làm một con cá dấm, còn hầm nửa con gà.

Nguyên chủ thích ăn cá nên Tống Văn Thiến và chồng cơ bản không đụng đến cá, đều để cho Tô Vân Cảnh ăn.

Tô Vân Cảnh thấy cá dư lại không ít, cậu suy nghĩ, cuối cùng vẫn kiếm hộp từ tủ bát.

Thể trạng hiện tại của Phó Hàn Chu rất kém, so với bạn cùng lứa tuổi thì gầy hơn rất nhiều.

Đây là do thiếu dinh dưỡng kéo dài.

Nếu tình huống cho phép, Tô Vân Cảnh còn muốn cho Phó Hàn Chu ăn.

-
Lúc Tô Vân Cảnh ra ngoài thì đã là 7 giờ tối.

Hiện tại ngày dài đêm ngắn nên trời vẫn còn rất sáng, dưới bóng cây có rất nhiều người ngồi hóng mát.

Tô Vân Cảnh một đường chào hỏi đến tận cô nhi viện ở đối diện
Cậu đã hỏi thăm qua, cô nhi viện 6 giờ rưỡi, 7 giờ bọn nhỏ có thể đã ăn cơm xong.

Nhưng Phó Hàn Chu đứng ở tầng chót của chuỗi thức ăn, kinh nghiệm tranh ăn không bằng những đứa trẻ từ nhỏ đã cắm rễ ở chỗ này, vậy nên luôn ăn cơm thừa
Thức ăn ở cô nhi viện không tốt lắm, mỗi tuần chỉ có thứ sáu và chủ nhật có thể ăn ngon.

Bởi vì trong người có nhiệm vụ nên Tô Vân Cảnh thiên vị Phó Hàn Chu, chỉ mang theo cơm cho mình hắn.

Tô Vân Cảnh ít nhiều cảm thấy có lỗi với những đứa khác nên lúc đi ngang qua cửa hàng đã mua kẹo để chia cho chúng nó.

Lúc chia kẹo thì cậu hỏi tình trạng chuột bây giờ ra sao, muốn xem xem hôm qua cậu bận bịu như vậy có hiệu quả hay không.

Trong túi Tô Vân Cảnh còn để mấy cây giăm bông, nếu thật sự có thể dụ mèo hoang tới bắt chuột thì hôm nay cậu lại rải thêm

Không ít đứa nói rằng khi ngủ có nghe thấy tiếng mèo kêu, còn tiếng chuột thì bọn họ đều tập mãi thành quen.

Tô Vân Cảnh nghe xong ít nhiều có chút hụt hẫng, cống hiến hết kẹo trong túi.

-
Phần đang ở chỗ cũ, vẫn là một người vẽ tranh.

Tô Vân Cảnh nhìn nhóc con không hợp đàn này, có chút đau đầu mà đi lên phía trước.

Mặt mày Phó Hàn Chu loang lổ bóng cây, đôi môi nhạt màu mím lại.

Từ cổ áo quá lớn có thể thấy rõ xương quai xanh của hắn, và cả vai lưng gầy ốm.

Bởi vì quá gầy, đường cong của xương lộ hết ra, làm người ta lo lắng.

"Tớ mang ít cơm từ nhà ra cho cậu, có cá và khoai tây." Tô Vân Cảnh ngồi xổm trước mặt hắn, mở hộp cơm ra.

Tống Văn Thiến hầm khoai tây với gà, thịt gà ăn hết rồi, chỉ còn lại mỗi khoai tây.

Khoai tây bị hầm mềm nhũn, vào miệng mềm mềm dễ ăn, nước canh đặc sệt, vừa lúc có thể trộn với cơm ăn.

Phó Hàn Chu bữa tối ăn không được no, ngửi thấy mùi hương, yết hầu khẽ lăn.

Nhưng Phó Hàn Chu không ngẩng đầu, hắn không muốn ăn cơm Tô Vân Cảnh mang đến, càng không muốn làm bạn bè với cậu.

Thấy cậu bé trước mắt vẫn vững như Thái Sơn, Tô Vân Cảnh hỏi hắn, "Cậu không đói bụng sao?"
Phó Hàn Chu biểu tình lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà khí thế lại rất lớn, "Không liên quan đến cậu!"
Tô Vân Cảnh sửng sốt.

Cậu nhìn thấy được sự chán ghét trong ánh mắt xinh đẹp của Phó Hàn Chu.


Tô Vân Cảnh nhịn không được sờ sờ gương mặt phì phì của chính mình.

Lúc cậu soi gương, nói thật, vẻ ngoài của nguyên chủ rất đáng yêu, không đến nỗi bị người khác ghét.

Trong lúc Tô Vân Cảnh đang tiêu hóa sự chán ghét của Phó Hàn Chu, một thằng nhóc mặt tròn, đo đỏ chạy tới.

Nhóc ấy là đứa lớn nhất trong nhà trẻ, nó ăn xong kẹo rồi mặt dày chạy tới hỏi Tô Vân Cảnh còn kẹo hay không.

Thấy Tô Vân Cảnh mang cá đến, đôi mắt của nó sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào miếng cá chua ngọt màu sắc mê người kia.

Tô Vân Cảnh ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Vốn là muốn trộm cho Phó Hàn Chu ăn, ai ngờ lại bị bắt quả tang.

Trẻ nhỏ muốn ăn ngon là rất bình thường, đặc biệt là trẻ nhỏ ở trong cô nhi viện kém như vậy.

Tô Vân Cảnh vẫy tay với nó, muốn chia cho nó một miếng cá.

Nhưng có người lại không muốn.

Phó Hàn Chu cùng thằng nhóc này hẳn là có xích mích, thấy nó muốn ăn, Phó Hàn Chu cầm hộp cơm lên bắt đầu ăn.

Tô Vân Cảnh:!!!
Sớm biết mạch não mi như vậy, ta đã sớm...!
Thằng nhóc mặt đỏ thấy tình cảnh như vậy thì xông lên muốn cướp với Phó Hàn Chu nhưng nửa đường bị Tô Vân Cảnh thành công chặn lại.

Tô Vân Cảnh cực bất công, cậu cảm thấy thằng nhóc trước mắt có thể là mập giả nhưng Phó Hàn Chu là gầy thật.

Tô Vân Cảnh móc ngược túi, "Không có kẹo, vậy đi, mai tớ mang cơm cháy tới cho cậu."
Thằng bé tâm không cam tình không nguyện nhưng dưới đảm bảo của Tô Vân Cảnh, nó vẫn rời khỏi.


Nhẫn tâm đóa hoa của Tổ quốc, Tô Vân Cảnh lương tâm bất an.

Dù là vợ chồng Tống Văn Thiến thì cũng không có biện pháp nuôi nấng hơn hai mươi cái miệng chờ ăn thì huống chi là một "đứa trẻ" như cậu.

Tô Vân Cảnh day day huyệt thái dương, áp chút mềm lòng này xuống đáy lòng.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm thái, quay người lại chuẩn bị yêu thương Phó Hàn Chu thì lại thấy bé xinh đẹp ấy ôm cổ, vẻ mặt khó coi, khụ vài tiếng.

Tô Vân Cảnh rất nhanh phản ứng lại, cậu sợ hãi hỏi, "Có phải hóc xương cá không?"
Việc này có thể lớn có thể nhỏ, Tô Vân Cảnh nóng nảy dùng tay nâng cằm nhỏ của Phó Hàn Chu để hắn ngẩng đầu lên.

"Để tớ nhìn xem cái xương kia có lớn không."
Gương mặt trắng sứ kia bởi vì bị nghẹn mà đỏ bừng lên nhưng biểu cảm của hắn lại rất lạnh lùng.

Thằng nhóc kia vừa đi thì Phó Hàn Chu cũng buông hộp cơm, không động đến nữa.

Tô Vân Cảnh đã dùng bình giữ nhiệt đựng nước ô mai mà Tống Văn Thiến nấu, có để trong ngăn đá một lát, mát mát, lạnh lạnh, gợi cảm giác thèm ăn cực kỳ.

Tô Vân Cảnh đưa bình giữ nhiệt qua nhưng Phó Hàn Chu không nhận lấy, cũng không cảm kích.

"Đây là nước ô mai, nếu cậu không uống thì tớ sẽ đưa cho thằng nhóc kia đó."
Phó Hàn Chu không muốn trả lời Tô Vân Cảnh nhưng thấy đối phương có vẻ thật sự muốn đi, hắn nhíu mày, giành lấy bình giữ nhiệt, ngửa đầu uống.

Tô Vân Cảnh chỉ để hắn uống hai ngụm rồi duỗi tay lấy lại, "Đừng uống quá nhiều, ăn cơm trước đi đã."
Trong âm thanh trong trẻo của cậu có mang theo chút ý cười.

Rốt cuộc thì vẫn là trẻ con.

Lại còn là một thằng nhóc mang thù, phép khích tướng dùng ngon ơ.

Phó Hàn Chu trong tiểu thuyết cực kỳ mang thù, thuộc loại mi cho hắn một cái tát, hắn trả lại gấp mười lần.

Người như vậy khuyết thiếu nhân tình thì mới có thể gây ra sự tương phản cực lớn, khiến người đọc đau lòng.

Tô Vân Cảnh đau lòng hắn, cũng không phải vì người hắn thích không thích hắn mà chỉ là vì cảm thấy cuộc đời hắn quá thảm.


Nhìn tóc Phó Hàn Chu mềm mại rủ xuống, Tô Vân Cảnh nhịn không được duỗi tay sờ soạng.

Tô Vân Cảnh xoa chưa được hai cái, bé chó điên đã xòe móng vuốt ra, hung hăng đánh bay tay của Tô Vân Cảnh.

Nhưng dù gì thì cũng chịu bưng cơm lên.

Tô Vân Cảnh sợ Phó Hàn Chu bị hóc xương nên nghiêm túc gỡ xương cho hắn.

"Cái này không có xương, cậu ăn đi." Tô Vân Cảnh trả đũa lại cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu mím môi, trầm mặc nhận lại đôi đũa.

Tay của hắn rất nhỏ, đũa bình thường quá dài đối với trẻ nhỏ.

Nhìn Phó Hàn Chu cầm đũa, vụng về gắp khoai tây với cá, Tô Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy mình mắc lỗi.

Cậu nên chuẩn bị thìa cho Phó Hàn Chu mới đúng.

Trong lúc Phó Hàn Chu ăn cơm, Tô Vân Cảnh bóp nát ba cái giăm bông, ném xung quanh ký túc xá của Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu ăn uống no đủ, cái bụng cuối cùng cũng căng lên.

Tô Vân Cảnh rất vừa lòng mà ôm hộp cơm không về.

Hôm nay, cậu cuối cùng cũng thành công bước ra nửa bước đầu tiên.

Cho ăn thành công.

- ----
Cá sốt chua ngọt

Cơm cháy
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui