Khi Thiên Chí tỉnh giấc thì mặt trời cũng đã chuẩn bị xuống núi. Lúc này, mèo béo và tiểu Tinh linh long không biết đã quay về từ lúc nào đang nằm trong lòng hắn. Vừa thấy Thiên Chí cựa người, mèo béo lập tức bật dậy nháo nhác quan sát xung quanh, sau đó quay lại cọ đầu vào người hắn. Nhìn dáng vẻ của mèo béo, Thiên Chí biết nó đang cảnh giới cho hắn, lo lắng hắn ngủ giữa nơi hoang sơn dã lĩnh sẽ gặp nguy hiểm. Đúng lúc này, tiểu Tinh linh long cũng tỉnh lại, nhìn thấy Thiên Chí đã tỉnh lại nó liền bay quanh người hắn kêu ríu rít không ngừng. Thiên Chí bật cười, ôm lấy hai con yêu thú một cái rồi đứng dậy. Ngay lúc đó, tiếng kêu cứu thất thanh vang lên:
- Cứu mạng, cứu mạng, có ai không mau cứu mạng a.
Thiên Chí nghe thấy tiếng kêu cứu vội vàng dẫn theo mèo béo và tiểu Tinh linh long chạy tới chỗ phát ra âm thanh nhưng hắn chưa kịp rời đi thì đã thấy hai bóng người lao về phía hắn. Khi hai bóng người tới gần, Thiên Chí nhận ra đó là hai đứa trẻ chỉ chạc tuổi hắn, một béo một gầy. Đứa trẻ béo vừa nhìn thấy Thiên Chí đứng đó liền kêu lên thất thanh:
- Huynh đệ chạy mau lên, chạy mau lên a.
Tên béo vừa dứt lời thì những thanh âm đổ rạp liên tiếp vang lên, một con yêu thú to lớn nhìn giống tê giác đang lao tới. Thiên Chí vừa nhìn qua đã nhận ra đó là yêu thú nhị cấp Thiết giáp tê, một loài yêu thú khá mạnh trong phạm vi nhị cấp yêu thú, thậm chí có một số tam cấp yêu thú cũng không muốn chọc vào nó. Thiên Chí thấy thiết giáp tê lao tới trong lòng đã đoán ra hai tiểu tử vừa rồi đã trêu chọc con yêu thú này nên bị nó truy đuổi. Hắn chẹp miệng một cái, nói:
- Đang lo tối nay không kiếm được đồ ăn vậy mà ngươi lại tự dẫn xác tới.
Dứt lời, Thiên Chí dẫn theo hai con yêu thú lao tới chỗ con Thiết giáp tê. Thấy hắn hành động như vậy, tên tiểu tử béo la lên thất thanh:
- Huynh đệ ngươi điên à lao tới đó làm gì vậy mau chạy đi.
Thiên Chí không quan tâm tới tiểu tử béo đó, nhanh chóng lao tới trước mặt con thiết giáp tê. Con yêu thú thấy có kẻ lao tới khiêu khích mình liền gia tăng tốc độ lao tới Thiên Chí. Hai tiểu tử ban nãy nhìn thấy vậy đều lấy tay che mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy cảnh Thiên Chí bị con thiết giáp tê dẫm bẹp. Thiên Chí thấy con yêu thú tăng tốc lao tới mình cười khẩy một tiếng rồi lập tức thi triển ra Sư tử hống.
"Graoooooooooooooooooooooooo"
Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, con thiết giáp tê lập tức rơi vào trạng thái choáng váng, thân hình đồ sộ của nó lộn nhào về phía trước. Thiên Chí lao tới, thi triển ra Thánh sư trảo đánh vào người con yêu thú nhưng da của thiết giáp tê thật sự quá cứng, một trảo của Thiên Chí chỉ để lại trên người nó ba vệt máu, hoàn toàn không thể khiến nó trọng thương, ngược lại còn làm tay hắn đau điếng. Thiên Chí rủa thầm một tiếng:
- Con bà nó con tê giác này da dày vãi vậy, mèo béo ra tay đi.
Mèo béo nghe thấy Thiên Chí ra lệnh liền nhanh chóng lao tới chỗ con Thiết giáp tê nhưng vẫn không quên ném cho Thiên Chí một ánh mắt khinh bỉ.
"Xoẹt"
Móng vuốt của mèo béo dễ dàng xé tan lớp da dày của thiết giáp tê. Chỉ một lát sau, mèo béo đã lôi yêu hạch của thiết giáp tê ra ngoài, bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.
Lúc này, hai tên tiểu tử ban nãy mới kịp hoàn hồn. Nhìn thấy Thiên Chí đã tiêu diệt con thiết giáp tê, chúng lao tới chỗ Thiên Chí nói với giọng đầy ngưỡng mộ:
- Wow huynh đệ ngươi thực là lợi hại a, không ngờ ngay cả thiết giáp tê cũng có thể tiêu diệt.
Lúc này Thiên Chí mới có thời gian quan sát kĩ hai tiểu tử này. Trước mặt hắn lúc này chính là tiểu tử béo lúc nãy kêu hắn bỏ chạy. Tiểu tử béo này toàn thân núc ních mỡ, đầu tóc mặt mũi đầy bụi bẩn do chạy trốn con thiết giáp tê nhưng đôi mắt vẫn toát lên vẻ thông minh lém lỉnh. Tên nhóc còn lại có thân hình khá nhỏ nhắn, toàn thân bụi bẩn, chân phải có một vết thương vẫn đang rỉ máu. Thiên Chí nhìn hai tên tiểu tử này, nói:
- Hai người các ngươi là ai, tại sao lại tới Hoang Yêu sơn mạch?
Tên tiểu tử béo có vẻ là người lanh lợi hơn, nhanh chóng trả lời Thiên Chí:
- Ta tên là Vũ Kim Tiên còn tên tiểu tử này là Hoàng Nguyên Bách, bọn ta đến Hoang Yêu sơn mạch trốn gia đình a. Huynh đệ ngươi tên gì vậy?
Thiên Chí thật sự cảm thấy cạn cmn lời với hai tên nhóc trước mặt, không ngờ tới nơi nguy hiểm như Hoang Yêu sơn mạch trốn gia đình, quả thật là cực phẩm a.
- Ta tên là Thiên Chí. Hai tiểu tử các ngươi tại sao lại trêu chọc con thiết giáp tê đó vậy?
Tên tiểu tử béo nhanh chóng cướp lời:
- Chuyện này để cho tiểu tử họ Hoàng này nói đi.
Hoàng Nguyên Bách vừa định lên tiếng thì vết thương ở trên chân đột nhiên bộc phát cơn đau. Hắn ôm lấy chân ngồi thụp xuống, toàn thân toát mồ hôi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Thiên Chí vội ngồi xuống kiểm tra vết thương cho hắn rồi nói:
- Vết thương có chút nghiêm trọng, nếu không xử lí ngay thì có thể ảnh hưởng tới gân cốt.
Đúng lúc này, tiểu Tinh linh long từ sau lưng Thiên Chí bay tới, lượn vòng quanh chỗ vết thương của Hoàng Nguyên Bách, đôi cánh phát ra quang mang nhàn nhạt. Chỉ trong chốc lát, vết thương trên chân Hoàng Nguyên Bách đã hoàn toàn biến mất không chút vết tích, hoàn hảo như chưa từng bị thương vậy. Tiểu tử béo Vũ Kim Tiên thấy vậy liền vui mừng kêu lên:
- Thần kì quá, Thiên Chí huynh đệ đây là yêu thú của huynh hả?
Thiên Chí chỉ cười không nói, lúc này hắn đang ngạc nhiên về sự kì diệu của Liệu thương thuật. Tiểu tử Hoàng Nguyên Bách thấy vết thương trên chân đã khỏi hẳn liền lên tiếng:
- Cảm ơn Thiên Chí đại ca đã trị thương cho ta.
- Không có gì! Tại sao các ngươi lại đi trêu chọc con yêu thú đó vậy?
- Chuyện này tất cả là do ta. Lúc nãy ta muốn đi hái một chút quả dại ăn lót dạ thì xui xẻo dẫm phải một hòn đã ngã lăn xuống vực. Chỉ như vậy thì cũng thôi đi, không ngờ ta lại xui xẻo lao trúng vào con thiết giáp tê đang nằm ngủ khiến nó tức giận truy đuổi theo ta. Là do ta làm tên béo liên lụy
Thiên Chí thật sự không biết nên nói gì, tiểu tử này đúng là quá xui xẻo rồi.
Lúc này, bụng Vũ Kim Tiên đột nhiên vang lên những tiếng "òng ọc". Hắn cười hề hề, nói:
- Xin lỗi Thiên Chí huynh đệ, tại ta đói bụng quá.
Thiên Chí lắc đầu, cười một tiếng, nói:
- Không có gì. Giờ cũng muộn rồi, hai người đợi ta một chút, ta làm thịt con thiết giáp tê đó rồi chúng ta cùng ăn.
Hoàng Nguyên Bách nói:
- Vậy...vậy có phiền huynh quá không?
- Không phiền, đợi ta một chút xong ngay thôi.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên:
- Hệ thống hoàn thành nâng cấp, kí chủ tùy thời có thể kiểm tra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...