Hắn nghĩ, không phải giống như nuôi mèo sao, hắn khi còn bé từng nuôi mèo, không có gì ngạc nhiên.
Nhưng Ngu Niệm Thanh không phải mèo, Tề Yếm Thù cũng không phải là mình khi còn bé.
Bọn họ ở chung một điện khoảng cách thật sự quá gần, Tề Yếm Thù có thực lực Độ Kiếp kỳ mang đến cảm quan lực nhạy bén, cho dù tiểu cô nương không nói một lời, hắn vẫn có thể thời khắc nhận thấy được sự tồn tại của nàng, thậm chí có thể cảm giác được nàng đang làm cái gì.
Đầu tiên là sột soạt, âm thanh vật phẩm đặt trên mặt đất, có mấy thứ còn rớt xuống, là tiểu nha đầu không bắt được.
Nàng là đem đống rách nát mình mang theo từ trong chăn chuyển dời đến trên mặt đất.
Một lát sau, là tiếng nàng nằm úp sấp trong rương đọc sách, trang sách nhẹ nhàng lật qua, khiến Tề Yếm Thù có chút không kiên nhẫn nghĩ, nàng mới lớn như vậy, biết chữ sao? Rốt cuộc nhìn cái gì mà nhập thần.
Sau một chén trà nhỏ, bé con đặt quyển sách xuống, đi đến cái kệ thấp và bắt đầu ăn trái cây.
Linh quả không dễ dàng nát như trái cây nhân gian, Tạ Quân Từ chuẩn bị cho nàng rất nhiều trái cây khác nhau, chỉ là đem số lượng mỗi dạng khống chế được, cho không nhiều lắm.
Ví dụ như nho, tổng cộng chỉ có năm sáu quả.
Linh quả vừa ngọt vừa nhiều nước, Niệm Thanh mấy ngày nay cơ bản chính là ăn hoa quả no, hơn nữa ăn thế nào cũng ăn không ngấy.
Nàng ăn từng quả nho một, rất nhanh liền ăn sạch, lại bẻ một điểm tâm.
Tề Yếm Thù thờ ơ nghĩ, dựa theo cách ăn của nàng bây giờ, phần đồ ăn Tạ Quân Từ chia cho nàng hôm nay rất nhanh sẽ ăn hết.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay của bé con bám vào tủ thấp, ánh mắt của nàng nhìn về phía mứt hoa quả ngày thứ ba, ngón tay do dự vuốt ve trên tủ, tựa hồ đang đấu tranh với mình.
Tay nàng vươn được một nửa lại do dự, vươn được một nửa lại do dự, cuối cùng vẫn cố gắng gạt ánh mắt sang một bên, không nhìn nữa, sau đó tiếp tục móc bánh ngọt trong phần thức ăn hôm nay.
Niệm Thanh luôn nghe lời nhu thuận hoàn toàn trái với tuổi tác, bởi vì nghèo khó mà mang đến hiểu chuyện.
Hôm nay không chỉ là nàng đang chậm rãi khôi phục bộ dáng nên có của một đứa trẻ, còn có một loại tâm lý bồi thường cho quãng thời gian đã từng đói quá dài mà sinh ra ham muốn đối với đồ ăn.
Nàng rất khó khống chế lòng tham của mình, may mắn trong đầu còn có phụ huynh số 2 luôn mang theo bên người.
“Bảo bối ngoan, không ăn nữa." Hệ thống nói.
"Ăn nữa sẽ sinh bệnh.”
Niệm Thanh do dự một chút, nàng nói.
"Nhưng ta còn chưa ăn no mà.”
Tạ Quân Từ biết, hệ thống cũng biết, nàng bây giờ vẫn là không hiểu như thế nào mới tính là ăn no, cần người khác khống chế.
Tựa như chó con thích ăn sạch tất cả mọi thứ, nàng ở phương diện này rất khó khống chế chính mình, đợi đến khi cảm thấy 'no', vậy nhất định là dạ dày của nàng bắt đầu no đến đau.
Hệ thống có chút phát sầu, lời nói của nó rõ ràng không có trọng lượng như Tạ Quân Từ, Niệm Thanh vẫn cần người trưởng thành trong hiện thực quản nàng.
Bên kia, Tề Yếm Thù uống rượu nghe được bên kia ngăn tủ vẫn truyền đến tiếng ăn sột soạt, hắn liền nhớ tới Tạ Quân Từ nói chuyện nàng từng bị bệnh trong quá khứ.
Trẻ con thật đáng ghét.
Ăn ít không được, ăn nhiều cũng không được.
Nếu nàng bị bệnh, chẳng phải còn muốn làm phiền hắn sao?
Quả nhiên không nên giúp Tạ Quân Từ nhìn phiền toái nhỏ này.
Tề Yếm Thù đặt bầu rượu xuống, hắn xoa xoa đầu lông mày, không kiên nhẫn nói: "Này.”
Hắn có thể cảm giác được tiểu cô nương bên kia dừng lại một chút, tựa hồ đang phán đoán thanh âm này đang gọi ai, nàng tựa hồ cảm thấy cùng mình không quan hệ, liền tiếp tục sột soạt ăn.
“Ngu Niệm Thanh." Lúc này đây, Tề Yếm Thù rõ ràng gọi tên nàng.
"Lại đây.”
Lúc này hữu dụng, cách lụa mỏng, hắn nhìn thấy ngăn tủ bên kia, bé con nhô ra một cái đầu, sau đó bước chân nhẹ nhàng chạy tới.
Các đệ tử khác của hắn đều nghe lời dừng lại dưới bậc thang, nhưng Ngu Niệm Thanh không chỉ chạy tới mà còn trực tiếp leo lên bậc thang.
Tấm lụa mỏng bắt đầu lắc lư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Thanh bỗng nhiên xuất hiện.
Nàng kiễng mũi chân, bàn tay nhỏ bé bám sát mép giường quý phi, cằm để ở phía trên, sau đó mềm mại nói.
"Sư hổ!”
Tề Yếm Thù:...
Tề Yếm Thù không nghĩ tới, hắn chỉ gọi tên nàng một tiếng, lại có thể gọi người đến gần như vậy.
Ngón tay của hắn nắm chặt bầu rượu, hướng về bên trong giường quý phi xê dịch, kéo ra khoảng cách cùng tiểu cô nương, giống như nàng là hồng thủy mãnh thú.
“Ta bảo ngươi tới sao?" Tề Yếm Thù hỏi.
Niệm Thanh kiễng mũi chân rất mệt mỏi, nàng đặt chân bằng phẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới ngẩng lên trong nháy mắt bị mép giường bao phủ, chỉ còn lại một đôi mắt to chớp chớp nhìn nam nhân.
Ánh mắt của nàng dừng ở trước ngực của hắn, hôm nay Tề Yếm Thù ăn mặc rất chỉnh tề, cái gì cũng không lộ, bé con có chút tiếc nuối.
“Nhưng ngài gọi con mà." Bé con ngây thơ nói.
“Ta quả thật gọi tên ngươi, nhưng ta không nói ngươi lại gần như vậy." Tề Yếm Thù lạnh lùng nói.
"Ngươi từng thấy Tạ Quân Từ nói chuyện gần ta như vậy chưa?”
“Nhưng con không phải sư huynh." Niệm Thanh hồi đáp, lại còn có qua có lại với Tề Yếm Thù.
Tề Yếm Thù cứng họng, suy nghĩ của tiểu hài tử thẳng tới thẳng lui, thế nhưng vừa vặn oán ngược hắn.
Chính mình dĩ nhiên chưa từng mắng tiểu hài tử, Tề Yếm Thù luôn luôn lười nhác phảng phất không xương xoay người ngồi dậy, tiểu cô nương vốn nhìn thẳng biến thành ngước đầu nhìn.
-------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...