Tề Yếm Thù chính diện đánh giá vật nhỏ phảng phất như hạ cổ cho Tạ Quân Từ, chỉ thấy đôi mắt to của nàng, lông mi dài, môi hồng răng trắng, chính là có chút gầy, trên mặt một chút thịt cũng không có.
Thoạt nhìn......!Rất bình thường mà.
Y vươn ngón tay ra, nâng cằm cô bé lên.
Niệm Thanh vốn đang đánh giá lụa mỏng bên cạnh nhuyễn tháp, nàng rất muốn bắt lại nhìn xem, lúc này cằm của mình đã bị Tề yếm thù nâng lên, nàng không thể không đem lực chú ý chuyển trở lại trên người y.
Tề Yếm Thù lười biếng dựa nghiêng tư thế này, đem ngực y lộ ra càng nhiều, Niệm Thanh liền nhịn không được nhìn xương quai xanh cùng ngực y.
Trước kia Ngu Tùng Trạch thường xuyên để trần nửa người trên ôm nàng, mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp lẫn nhau.
Đối với bé con mà nói, vẫn là da thịt ôm ngủ thoải mái nhất.
Cổ của y thoạt nhìn rất thích hợp ôm một cái…
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu Niệm Thanh không khỏi tiết ra khí lực, dứt khoát đem trọng lượng toàn bộ đầu nhỏ đặt lên ngón tay Tề Yếm Thù chống cằm nàng.
“Sư Hổ."
Nàng trông mong nói: “Ôm một cái.”
Tề Yếm Thù:...
Tề Yếm Thù: "Ai là sư phụ ngươi?”
Y muốn buông cằm nàng ra, nhưng sức nặng cả người cô bé đều mượn lực tựa vào tay y, y lùi về phía sau một chút, thân thể nàng liền nghiêng về phía trước theo, mềm mại, giống như là dựa vào y.
Tay Tề Yếm Thù liền cứng đờ.
Y sống mấy trăm năm, cả đời này cũng chưa từng cùng tiểu oa nhi lớn như vậy tiếp xúc qua, không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy.
Tề Yếm Thù lạnh lùng nói, "Ta phiền nhất là trẻ con quấn lấy.”
Y nhìn Tạ Quân Từ đang quỳ xuống bậc thang, không kiên nhẫn nói: “Thất thần làm gì, đem nàng đi đi, đừng làm phiền ta.”
Tề Yếm Thù quả nhiên trở mặt rất nhanh, vừa rồi còn cảm thấy bé con thú vị, hiện tại liền không kiên nhẫn.
Tạ Quân Từ nhanh chóng đi lên ôm đứa nhỏ đi, chờ lúc trở lại bậc thang, hắn nhìn thấy Tề Yếm Thù cụp mắt xuống, thờ ơ xoa xoa ngón tay.
“Sư tôn......" Tạ Quân Từ thấp giọng nói.
“Chỉ bằng ngươi, còn không có tư cách thu đồ đệ."
Tề Yếm Thù lười nhác nói: “Nàng lưu lại cũng được, bất quá đừng tới làm phiền bản tôn, nếu có một lần đi quá giới hạn, hai người các ngươi cùng cút đi.”
Tạ Quân Từ vui mừng quá đỗi, chính hắn cũng không nghĩ tới Tề Yếm Thù thật sự sẽ đáp ứng, lại dập đầu nói: "Đa tạ sư tôn!"
Niệm Thanh không biết lúc mình tỉnh tỉnh mê mê, bối phận thiếu chút nữa thấp hơn một đoạn, may mắn cái gì cũng không phát sinh.
Nhìn Tạ Quân Từ sắp đi, Niệm Thanh vươn bàn tay nhỏ bé chào tạm biệt Tề yếm Thù.
“Sư Hổ gặp lại!”
Tề Yếm Thù khẽ nhướng mày, lạnh lùng nói một tiếng.
Đứa bé này, chẳng lẽ nghe không hiểu tiếng người, đã nói y không phải sư phụ nàng.
Tạ Quân Từ ôm Niệm Thanh rời khỏi chủ điện.
Rời xa Tề Yếm Thù, bờ vai vốn đang căng thẳng của hắn cũng dần dần thả lỏng.
Chính hắn cũng không nghĩ tới, việc này lại thuận lợi như thế.
Trước khi đi vào, Tạ Quân Từ cho rằng xác suất hắn bị trục xuất khỏi sư môn có thể đạt tới tám phần trở lên.
Tạ Quân Từ còn có chút kinh hồn chưa định, bé con đã sớm đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, nàng nhìn trên ngọn núi chính chằng chịt cung điện lầu các thập phần tò mò, thoạt nhìn rất muốn đi xem mấy cung điện nguy nga tráng lệ kia.
Chính sự vừa mới thành công, Tề Yếm Thù thích yên tĩnh, Tạ Quân Từ không muốn ở trên này động chạm vào y, định trấn an Niệm Thanh trước tiên theo hắn trở về ngọn núi của mình.
Hiện tại Tạ Quân Từ đã rất hiểu bé con, biết chỉ cần dời đi lực chú ý của nàng, nàng sẽ không lại nhớ tới yêu cầu hiện tại.
Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Lại ngước mắt lên, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng lãnh đạm như trước.
Ngu Niệm Thanh đang vùi đầu trong lòng Tạ Quân Từ nghịch mái tóc dài của hắn, liền nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên: "Nhìn bộ dáng sư huynh, hình như rất không muốn nhìn thấy ta.”
Nàng ngẩng đầu, liền thấy được một mỹ nhân tóc dài!
So với Tạ Quân Từ xa lánh trong trẻo nhưng lạnh lùng, Tề Yếm Thù sắc bén nguy hiểm, thanh niên mới xuất hiện này lại là một loại mỹ cảm khác.
Mặt hắn như mực, mắt chứa ý cười, thoạt nhìn là tướng mạo công tử nhẹ nhàng ôn nhuận nhu hòa, không có tính công kích gì.
Chỉ bất quá làn da của hắn bệnh trạng tái nhợt, trắng đến có thể nhìn thấy dưới làn da màu xanh mạch máu, có chút yếu ớt.
Hệ thống vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền không nhịn được khẩn trương lên.
Những hệ thống khác đều có thể cùng ký chủ của mình chia sẻ kinh nghiệm, mưu đồ với nhau, nhưng ký chủ của nó vẫn là một đứa trẻ, gặp phải chuyện gì nó chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Hệ thống hôm nay không thể nói cho Niệm Thanh những chuyện này, nàng tuổi còn quá nhỏ, nghe không hiểu thì thôi, rất có thể sẽ bởi vì nó xen vào cho nên làm ra chút phản ứng không phù hợp với tuổi tác của nữ chính , vậy thì phiền toái.
Ngay cả sự tồn tại của nó, nó cũng là lừa gạt bé con, nói nó là hồn phách, nếu như nàng nói cho người khác biết sự tồn tại của nó, nó sẽ triệt để biến mất không xuất hiện nữa, vậy mới khiến nàng không nói cho người khác bất kể điều gì về nó.
Hiện tại, nhìn công tử vờ như ốm yếu vô hại trước mặt, hệ thống nhịn không được thở dài.
Người này tên là Tô Khanh Dung, là tam đệ tử của Tề Yếm Thù.
Hắn nhìn như đệ tử bình dị gần gũi nhất trong Thương Lang Tông, trên thực tế, hệ thống cảm thấy hắn là người điên nhất ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...