Tổ Trọng Án

Hồ sơ thôi miên trừ tôi ra chỉ đưa cho cậu xem, cậu yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.”

Đưa mắt nhìn hồ sơ trong tay Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, giơ tay nhận lấy.

Lúc Bạch Ngọc Đường đang nghiêm túc xem hồ sơ, Triệu Trinh ở bên giải thích, “Trong hồ sơ thôi miên của cậu có ghi lại một mốc thời gian, bốn mươi tám tiếng. Thời gian này bằng với thời hạn Vân Thu Trạch cho. Tiểu Bạch, tôi cảm thấy chi tiết này rất quan trọng, còn cậu?”

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lật hồ sơ thôi miên, Triệu Trinh đã làm ra các loại phân tích từ một xấp tài liệu thật dày. Kết hợp với những chi tiết mình nhớ lại, Bạch Ngọc Đường từ từ đã nhớ lại rất nhiều ký ức bị anh hoàn toàn quên lãng.

“Bạch Ngọc Đường, lúc cậu mới tỉnh lại đã nói, cậu biết Vân Thu Trạch muốn gì, vậy là sao?”

Bạch Ngọc Đường đọc xong hồ sơ ghi chép, trả lại cho Triệu Trinh. Sau đó, anh hít sâu một hơi, trên mặt là biểu tình nghiêm trọng.

“Sư huynh, anh nói không sai, 48 tiếng đúng là một mốc thời gian vô cùng quan trọng.”

“Sao?” Triệu Trinh híp mắt, chăm chú nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, đợi anh nói hết.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tâm trạng của anh lúc này vẫn rất lo lắng. Bởi vì đã nhớ lại những chuyện từng quên, nên có thể mở lòng ra một chút, từng cơn ác mộng vọt vào trong đầu, khiến anh vô cùng thống khổ. Nhưng, mặc dù lo, mặc dù khổ, suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường lại chưa khi nào rõ ràng như thế này.

Ở trong đầu anh, giống như sinh ra một đường dây nhỏ không thấy không sờ được, có thể liên kết được với tên Vân Thu Trạch đang mai phục ở một góc thành phố D. Ngay một giây mở mắt khi thôi miên vừa kết thúc, Bạch Ngọc Đường mới nhớ, thì ra mình đã từng hiểu rõ Vân Thu Trạch như vậy. Trong khoảng thời gian ba năm trước, anh với Vân Thu Trạch, gần như là một người. Anh hiểu ý tưởng của Vân Thu Trạch, hiểu thủ đoạn của hắn, cũng biết từng mục đích ẩn giấu đàng sau mỗi hành động của hắn.

Mặc dù, Vân Thu Trạch từng diễn kịch trước mặt rất nhiều người, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn tin, Vân Thu Trạch đã từng bỏ ra chân thành lớn nhất của hắn cho Bạch Ngọc Đường. Mà bây giờ, anh phải lợi dụng sự hiểu biết về phần chân thành kia để đánh bại Vân Thu Trạch, giải cứu Triển Chiêu!

Nghe câu hỏi của Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường híp mắt, nhìn về phía anh.

“Vân Thu Trạch muốn, tái hiện lại hành động ngày hôm đó.”


“Hôm đó?”

“Đúng, chính là hôm đó.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói, “Là trước lúc Vân Thu Trạch trở thành Bá tước, buổi diễn tập cuối cùng trong đội đặc cảnh. Mà lần đó, cũng là lần thất bại uất ức nhất của tôi trong suốt ba năm làm đồng nghiệp với hắn. Thế nhưng đấy cũng là trận thắng khó khăn nhất của Vân Thu Trạch.”

“Ý cậu nói, Vân Thu Trạch tốn công bắt cóc Triển Chiêu, mục đích là muốn cho cậu với hắn tái đầu, hơn nữa còn muốn tái diễn cảnh diễn tập lúc trước của hai người?” Triệu Trinh có chút nghi ngờ, anh cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường, lại phát hiện ra vẻ mặt chắc chắn của anh.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, hắn làm thế để làm gì?”

Trên mặt Bạch Ngọc Đường có vẻ nghiêm túc kỳ lạ, hắn nhìn Triệu Trinh, nghiêm chỉnh nói, “Sư huynh, có rất nhiều chuyện anh không biết. Ba năm trước, Vân Thu Trạch trở thành Bá tước. Hắn tạo ra hàng loạt hành vi khủng bố kinh người, nhưng chưa bao giờ bại lộ, cảnh sát khi đó cũng thúc thủ vô sách với hắn, nhưng cuối cùng lưới trời tuy thưa, nhưng hắn vẫn không cách nào chạy khỏi thiên la địa võng.

Lần khủng bố cuối cùng lần đó, là trận đấu chính thức của hai chúng ta. Lúc ấy toàn bộ thủ hạ gần như đều bị nổ chết, lúc đó tôi cũng tưởng hắn đã chết rồi, bất quá bây giờ xem lại, thì ra hắn chỉ bị hủy dung.

Một lần đó, chúng ta là lưỡng bại câu thương. Tuy hắn mất đi năng lực gây án, nhưng tôi cũng mất đi rất nhiều.”

“Cho nên?” Toàn bộ lời Bạch Ngọc Đường Triệu Trinh cũng đều nghe thấy, nhưng anh vẫn không cách nào giống Bạch Ngọc Đường, có thể phân tích rõ trạng thái tâm lý của Vân Thu Trạch.

Bạch Ngọc Đường hơi cười lạnh, “Bắt đầu từ đó tới nay, suốt ba năm. Ba năm tôi đã trải qua thế nào, Vân Thu Trạch hắn chỉ muốn tôi đau khổ gấp 10 lần.”

Triệu Trinh hơi ngẩn ra, nụ cười lạnh trên mặt Bạch Ngọc Đường cùng xót xa trong đáy mắt khiến trong lòng anh cảm thấy bách cảm giao tập. Mặc dù hắn không biết ba năm nay Bạch Ngọc Đường đã trôi qua những ngày thế nào, nhưng chỉ mới nghe Bạch Ngọc Đường nói thế, anh đã cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu.

“Tôi, hình như hơi hiểu rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt ân cần trên khuôn mặt buồn bã của Triệu Trinh, khóe miệng hơi cong lên, cười nói, “Anh sẽ không hiểu. Vì trên thế giới này, trừ Vân Thu Trạch ra, có lẽ cũng chỉ Triển Chiêu mới hiểu. Triển Chiêu là nhờ thông minh, có thể đoán được. Còn Vân Thu Trạch…”

Bạch Ngọc Đường hạ thấp giọng, nói, “Hắn với tôi, là đồng bệnh tương liên.”


“Có điều tôi đoán, bệnh hai người mắc phải, cũng không hẳn là một loại?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, sau đó, anh nhìn Triệu Trinh cười, “Không ngờ sư huynh của Triển Chiêu cũng thông minh như thế.”

Triệu Trinh cũng cười, “Chuyên môn có chuyên nghiên cứu, tôi chỉ biết thôi miên thôi, không biết viết hồ sơ. Huống chi nếu đối tượng của hồ sơ là Vân Thu Trạch, thì đừng nói là Triển Chiêu, tôi sợ, cả cậu cũng không bằng.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười trên mặt Triệu Trinh, khẽ gật đầu, sau đó anh cất bước ra cửa.

“Cậu đi đâu thế?”

Lúc đi ngang qua Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên vỗ vai anh, nhàn nhạt nói, “Thời gian không còn nhiều, tôi phải bắt đầu hành động.”

“Một mình cậu?”

Chân Bạch Ngọc Đường hơi khựng một chút, anh do dự chốc lát, trả lời, “Không, tôi cần các anh em giúp đỡ. Chúng ta phải đến rất nhiều nơi.”

“Đến rất nhiều nơi?” Triệu Trinh khẽ run rẩy, nhưng anh chưa kịp hỏi, Bạch Ngọc Đường đã đẩy cửa bước ra.

Ba năm trước, một buổi diễn tập cuối cùng. Nhiệm vụ hồng quân là giải cứu thành viên quan trọng của chính phủ. Nhiệm vụ của lam quân, ngăn cản hành động của hồng quân, dùng hết sức trì hoãn thời gian, nếu không cần thiết, thì cố không giết.

Khó khăn trong nhiệm vụ của hồng quân: là thời hạn cho nhiệm vụ chỉ có 48 tiếng, lúc nhiệm vụ bắt đầu, không ai biết vị trí của kẻ bắt cóc cùng con tin.

Đầu mối nhiệm vụ được giấu ở 4 điểm khác nhau trong toàn thành phố, hồng quân phải tìm ra được 4 đầu mối này trong 48 giờ, hơn nữa, phân tích ra vị trí của con tin cùng kẻ bắt cóc.


Bốn điểm kia là do Vân Thu Trạch chọn, Bạch Ngọc Đường dựa vào sự hiểu biết của mình với Vân Thu Trạch tìm ra 4 nơi trong vòng 30 tiếng, hơn nữa còn dựa vào manh mối đó mà tìm ra vị trí của kẻ bắt cóc.

Bây giờ chỉ còn lại 20 tiếng trong 48 tiếng Vân Thu Trạch cho. Mà thành phố D lúc này lại rộng gần gấp đôi diện tích tòa thị trấn hôm nào, dân số cũng tăng gấp 3, mà ba năm khiến Vân Thu Trạch thay đổi vô cùng. Ba năm sau, độ khó của nhiệm vụ chẳng phải đã tăng lên gấp đôi sao?

Nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm nhận được một sự an tâm trước giờ chưa từng có. Theo ký ức được phục hồi, thứ được đánh thức ngoài ác mộng ra, còn có tự tin chưa từng có.

Lòng Bạch Ngọc Đường vì những trí nhớ trở về đó mà đau khổ, nhưng trong đầu anh lại vô cùng tỉnh táo nắm từng bước hành động. Anh nhớ lại từng chút từng chút một toàn bộ sự việc xảy ra trong một năm nay.

Từ mùa xuân trở về từ thành phố H, khói mù của bom đạn bao phủ thành phố D, những vụ đánh bom lần lượt xảy ra khiến Bạch Ngọc Đường rơi vào khổ sở. Khi đó, Tô Hồng tới tổ Trọng án, mà trước khi cô đến, Vân Thu Trạch cũng đã tới thành phố D.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu cùng nhau ở trong biệt thự. Bọn họ cùng về cùng đi, sau đó lại yêu nhau tương tri. Vân Thu Trạch tìm tới Triển Chiêu nhất định cũng vì chuyện này. Lấy thói quen của Vân Thu Trạch, hắn nhất định sẽ đặt những đầu mối kia ở nơi liên quan tới Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu.

Vậy nơi bài tra đầu tiên chính là nhà Bạch Ngọc Đường.

Lần thôi miên này, giúp Bạch Ngọc Đường nhớ ra rất nhiều chuyện.

Trong thời gian án đánh bom phát sinh, anh với Triển Chiêu từng đi tới quán ăn của dì Giang. Lúc họ với dì Giang đang ngồi nói cười, bóng lưng Vân Thu Trạch từng xuất hiện trong góc quán.

Giống Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng nhớ tới bọc bưu kiện nọ, ký tên, Nhất diệp tri thu, gửi tới Triển Chiêu, lại đưa đến trước cửa nhà Bạch Ngọc Đường. Người gửi chắc chắn là Vân Thu Trạch. Mà ở hiện trường bắt nhóm buôn ma túy cuối cùng, Triển Chiêu cũng từng mất tích một thời gian ngắn. Sau khi tìm ra Triển Chiêu, cậu đã từng nói với Bạch Ngọc Đường, cậu muốn đuổi theo một bóng lưng quen thuộc nên mới biến mất khỏi tầm mắt anh.

KHông phải nói nhiều cũng biết, bóng lưng kia nhất định là Vân Thu Trạch. Vì thế, Bạch Ngọc Đường đã tìm ra vị trí thứ hai cần bài tra.

Suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường chưa khi nào rõ ràng như thế này, giống như có thần linh giúp đỡ, anh lại nhớ lại trong khoảng thời gian đó Triển Chiêu đột nhiên phát huy được tài nấu nướng của mình. Nghĩ một chút về từ lúc Triển Chiêu dọn vào biệt thự của anh, hai người gần như không rời nhau nửa bước. Trước là dưỡng thương, sau còn vội vàng tra án, thời gian rảnh gần như không có. Triển Chiêu làm sao có thể khổ luyện tài nấu ăn của mình trong thời gian ấy được?

Trong ấn tượng của Bạch Ngọc Đường, tài nấu ăn của Triển Chiêu vô cùng bình thường, chỉ giỏi hơn anh Triển Huy ở chỗ nấu được nhiều món ăn được hơn mà thôi. Nhưng có mấy lần, biểu hiện của Triển Chiêu trong bếp khiến anh cảm thấy khá bất nhờ. Vậy, lần bất ngờ đầu tiên xảy ra khi nào nhỉ?

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nghĩ ra, một Triển Chiêu không thể phân biệt nổi cá sông với cá biển, đã mua về được hai con cá rất ngon từ siêu thị. Một lần đó, em ấy gặp án phóng hỏa ở siêu thị, Bạch Ngọc Đường vì đang vội vã nên không để ý tới chi tiết ấy. Triển Chiêu khi đó từng nói, em ấy được một đầu bếp nhiệt tình giúp đỡ lúc đi siêu thị. Đầu bếp, tên đầu bếp đó có phải Vân Thu Trạch hay không!?

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường dùng tốc độ nhanh nhất lao vào phòng làm việc của Công Tôn Sách, “Khoa trưởng, tôi cần anh giúp một tay!”


Công Tôn Sách hẳn là quen với chuyện Bạch Ngọc Đường tìm mình khi có việc gấp như thế, đến giờ cũng không nhớ chuyện phải gõ cửa. Anh đẩy mắt kiếng, từ máy tính quay sang, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, “Chuyện gì?”

Bạch Ngọc Đường cũng quen thói đạp cửa phòng của Công Tôn Sách, để thấy trong phòng ngoài khoa trưởng ra còn có Bao Chửng cũng đang ở. Ngài sếp này trước giờ cũng không thích ở trong phòng làm việc của mình, rảnh rang là lại chạy sang phòng khoa trưởng. Bây giờ hai người công khai quan hệ, lại càng thẳng thắn ở bên nhau cả ngày luôn.

Bạch Ngọc Đường không kịp chào Bao Chửng, nói thẳng với Công Tôn Sách, “Tôi muốn tra tìm tài liệu của một đầu bếp!”

“Đầu bếp?” Công Tôn Sách ngẩn ra, tra đầu bếp làm gì?

“Tôi nghi ngờ Vân Thu Trạch lấy thân phận đầu bếp trốn trong thành phố D!”

“Cái gì?” Công Tôn Sách ngẩn ra một lát vẫn kịp phản ứng, anh lập tức quay người, ngón tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.

“Tôi có thể xâm nhập vào kho số liệu của các khách sạn lớn cùng hệ thống an toàn thực phẩm, nhưng cũng không chắc có thể tìm ra hắn đâu. Dù sao cũng có nhiều đầu bếp không cần đăng ký cũng có thể vào làm, nếu như Vân Thu Trạch làm việc trong nhà hàng nhỏ thì…”

“Tôi đoán hắn sẽ không tới quán nhỏ đâu.” Bạch Ngọc Đường cau mày, anh nhớ Triển Chiêu từng nói, đầu bếp kia đã cho em ấy một tấm danh thiếp. Nếu là đầu bếp ở quán nhỏ, hẳn sẽ không tự in danh thiếp cho mình.

“Đúng rồi, danh thiếp! Triển Chiêu có danh thiếp của hắn!” Bạch Ngọc Đường hét lên, “Khoa trưởng, anh cứ tìm tiếp đi, tôi về nhà, lục đồ của Triển Chiêu tìm một lát! Em ấy là người rất cẩn thận, cầm danh thiếp rồi sẽ không tùy tiện vất đi đâu!”

“Rồi rồi, cậu đi đi! Bên tôi còn phải chờ một lúc. Tài liệu về đầu bếp có rất nhiều phần không có hình, không dễ tìm, cậu tốt nhất là phải tìm ra tấm danh thiếp kia đấy.”

“Tôi nhất định sẽ tìm thấy!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bây giờ mới để ý tới Bao Chửng đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, “Sếp, tôi nhớ ra một chuyện. Giờ tôi cần các anh em đi giúp tôi tới mấy nơi.”

“Mấy?” Bao Chửng cau mày, “Đi làm gì?”

“Hiện giờ tôi không thể giải thích rõ ràng, tình hình cụ thể anh qua hỏi Triệu Trinh đi. Tôi muốn nhờ anh em tới đó tìm giúp tôi vài đầu mối.”

“Đầu mối?” ÁNh mắt Bao Chửng chợt lóe sáng, “Là đầu mối để tìm thấy Triển Chiêu sao?”

Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, gật đầu, “Chỉ mong là vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui