Giống như người máy bận rộn đến mùa đông, lúc này y như ý nguyện lấy được cúp thưởng đạo diễn tốt nhất đầu tiên trong đời. Cúp này ở trong kế hoạch, cũng không khiến y hưng phấn và kích động như trong tưởng tượng...
Trong lòng vẫn trống trải như cũ.
Trong sự nghiệp của mình, y thuận lợi bước ra những bước đầu tiên, sau này dù công việc có khó khăn nặng nề, nhưng y vẫn có lòng tin tất cả sẽ tiếp tục như theo kế hoạch của mình. Vẫn vui vẻ, vẫn ăn mừng, nhưng tâm lại bình lặng không dậy nổi một gợn sóng.
Né tránh phóng viên và nhiệt tình của mọi người, y một mình lặng lẽ trở về phòng studio nghỉ ngời, đầu óc có chút mê man, ghét mùa đông.
"Bịch!" Một tiếng, y vẫn cúi đầu đi bộ, dường như va phải người nào đó, y theo phản xạ ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói xin lỗi, khuôn mặt trước mắt lại làm cho lời nói của y đột ngột đứt lìa...
Lưu Phi Long?!
Nụ cười quen thuộc tràn ra trước mắt y, lâu sau lại nghe thấy câu chào hỏi vô cùng tự nhiên và ấm áp: "Đã lâu không gặp."
Tim của y hung hăng vặn xoắn, y có loại xúc động muốn tát mình một cái, không biết đây là sự thật hay là ảo ảnh.
"Cậu không nhớ tôi sao?" Nụ cười dịu dàng hơi dừng lại, âm thanh trầm thấp hơi chần chừ. Đúng vậy, dù sao bọn họ cũng không phải là quá quen. Suốt một năm không gặp, y quên mình cũng là chuyện rất bình thường.
Câu hỏi đó khiến y xác định người này thật sự là Lưu Phi Long! Là người đáng chết một năm không thấy mặt.
Tức giận theo đó dâng lên, Thái Quân Thành hung tợn kêu lên: "Lưu Phi Long!" Lại không phát hiện trong giọng nói của mình ẩn chứa sự run rẩy. Mình dĩ nhiên là nhớ anh! Có hóa thành tro cũng nhớ.
A. Nghe được y gọi tên của mình, Lưu Phi Long khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười lần nữa, hoàn toàn không để ý tới trạng thái hung tợn của y.
Nhìn Lưu Phi Long dùng phương thức nói chuyện và nụ cười vẫn dịu dàng và bình thường với mình như trong quá khứ, giống như y chưa từng trải qua việc ly hôn, giống như một năm bọn họ không gặp nhau chưa từng tồn tại, Thái Quân Thành bị thần kinh của mình điều khiển, tức giận đến ngứa ngáy, đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện! Tại sao lại giống như người không có chuyện gì! Chẳng lẽ anh không biết mình....
Suy nghĩ trong lòng đột nhiên ngừng lại, Thái Quân Thành bị ý nghĩ vừa mới hiện lên dọa đến ngây người, y đang nghĩ gì? Y muốn nói cái gì? Chẳng lẽ muốn nói anh không biết mình vẫn đang điên cuồng nhớ đến anh sao? Mình đang điên cuồng nhớ tới một người, hơn nữa còn là đàn ông?
"Hôm nay tôi vừa mới về nước..."
"Về nước?" Chẳng lẽ một năm này anh đều ở nước ngoài?
Lưu Phi Long mỉm cười khẽ gật đầu một cái, đưa một chiếc hộp bánh giản dị mà rất khác cho y: "Ừ, một năm nay tôi ở Ý học làm bánh ngọt. Hôm nay mới trở về. Đây là Tiramisu đưa cho cậu."
"Tiramisu?" Thái Quân Thành có chút phản ứng không kịp, lâu như vậy không gặp, đột nhiên anh xuất hiện liền vì cho mình hộp Tiramisu?
"Tôi nhớ cậu thích ăn Tiramisu..." Cho nên anh mới xuống máy bay liền xách thẳng bánh tới studio tìm y. Mặc dù anh cũng không xác định có thể nhìn thấy y hay không. Đây là phần Tiramisu đầu tiên sau khi mình học xong. Không biết tại sao mình lại muốn để y thưởng thức. Không phải ai khác, mà chỉ là y. Có lẽ bởi vì mình và y có duyên đặc biệt.
"Cho nên...anh cố ý mang Tiramisu cho tôi ăn?"
Đối mặt với biểu tình kinh ngạc của Thái Quân Thành, Lưu Phi Long cảm thấy có chút đỏ mặt, anh cúi đầu mỉm cười, khẽ gật đầu một cái.
Thái Quân Thành ngây ngốc nhận lấy bánh, đột nhiên nhớ tới Uông Tử Ninh đã từng nói...
Nếu như yêu một người, chỉ cần cho một miếng Tiramisu, liền có ý nghĩa là đặt tim vào tay anh ấy (cô ấy), nguyện ý cùng nhau đi tới tận chân trời.
Trong lòng một trận kích động, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nhìn người khiến cuộc sống của trở nên loạn thành một đoàn, hồi lâu trước đó có một cái gì đó gieo mầm ở đáy lòng rồi từ từ nảy mầm, lớn lên, cho đến lúc chiếm hết cả buồng tim của y, khiến y không có cách nào sao lãng.
Hộp bánh trên tay trở nên quan trọng hơn chiếc cup không gì so sánh được, vắng vẻ trong lòng giống như tìm được cái bổ khuyết, chút xíu liền tràn đầy.
***
Đây là tiệm mì cũ ở tầng bốn, Lưu Phi Long thuê chỗ này tiếp tục làm đồ ngọt, chẳng qua lần này không mở quán cà phê, mà trực tiếp mở cửa hàng đồ ngọt.
Mặc dù kích thước ở nơi này nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, có thể phân ra phòng làm việc, phòng nghỉ ngơi còn có tiệm mì trước mặt, vì vậy sau khi trùng tu đơn giản cửa hàng đồ ngọt liền khai trương. Tay nghề Lưu Phi Long rất nhanh đưa tới cho anh một nhóm khách hàng trung thành, khách hàng trong cửa hàng thường nối liền không dứt. Danh tiếng của Thái Quân Thành càng lúc càng lớn, đội phóng viên càng ngày càng đáng sợ, vì vậy, số lần y tới càng ít.
"..." Tiếng chuông gió vang lên, vừa mới bước vào cửa hàng đồ ngọt Thái Quân Thành mới phát hiện mình va phải chuỗi chuông gió treo ở cửa, y khẽ liếc mắt một cái, dường như chưa từng thấy qua.
"Hoan nghênh quý khách." Âm thanh trong trẻo xa lạ vang lên, Thái Quân Thành ngẩn người, nhìn thấy gã thiếu niên đang đứng trước mặt y, nở nụ cười thân thiện chào hỏi y.
Đây là người nào?
"Đây là sinh viên làm thêm tôi mới nhận." Nhìn thấy Thái Quân Thành vào cửa hàng, Lưu Phi Long bưng một đĩa Tiramisu từ phía sau phòng làm việc đi ra, mỉm cười giải thích: "Gần đây trong cửa hàng bận rộn."
Thái Quân Thành gật đầu một cái, không quan sát thiếu niên kia nữa, đối với người xa lạ, y có thói quen thiếu hụt lòng hiếu kỳ. Xoay người muốn đi về phía bình thường vẫn dành riêng cho mình, lại phát hiện vị trí kia đã có người ngồi.
Lưu Phi Long cũng ngẩn người, rõ ràng anh cũng không ngờ tới vị trí này sẽ bị người khác ngồi, anh đưa Tiramisu trong tay cho Thái Quân Thành, sau đó đi tới vị trí bên cửa sổ, mỉm cười nói gì đó với cô gái ngồi ở đó.
Ban đầu vẻ mặt cô gái đó lộ vẻ không vui, nhưng lúc nghe nói có thể lấy bánh miễn phí thì lập tức vọt tới quầy đặt đồ ngọt lấy bánh, sau đó vui vẻ mang theo bánh rời đi.
Lưu Phi Long xoay người nhã nhặn giải thích với sinh viên tới làm thêm: "Nơi này bình thường vẫn đặt tấm biển, dù trong cửa hàng có đầy khách ngồi hay không. Vị trí này phải để trống. Còn nữa, tạm thời bây giờ sẽ không buôn bán, cậu giúp một tay mời những vị khách kia rời đi, tặng bọn họ mỗi người một phần bánh miễn phí nữa."
Không buôn bán? Mặc dù sinh viên làm thêm rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao, nhưng đây là ý của ông chủ thì cứ làm theo là được rồi, vì vậy gật đầu một cái, đến quầy thu tiền mời khách ra ngoài.
Mặc dù vị trí này y từng nửa nói thật nửa nói đùa với Lưu Phi Long rằng mình muốn, nhưng nghe được Lưu Phi Long giải thích với sinh viên làm thêm, trong lòng y vẫn vô cùng vui vẻ, trên mặt không nhịn được nở nụ cười chói lọi.
Kéo ghế ngồi xuống, Thái Quân Thành mở miệng hỏi: "Chuông gió kia là ở đâu?" Trước kia chưa từng thấy nó.
"Là sáng nay Tử Ninh gửi tới." Giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt.
Tử Ninh? Đáp án quá mức ngoài ý muốn khiến thiếu chút nữa Thái Quân Thành mắc nghẹn, y nhớ Uông Tử Ninh từng nói không tìm được anh, tại sao bọn họ vẫn còn liên lạc? Tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức rơi xuống đáy cốc, vô cùng buồn bực. Y rất muốn hỏi người đàn ông, có phải anh vẫn còn yêu Uông Tử Ninh hay không, có phải anh vẫn còn nhớ đến cô ấy hay không? Cho nên mới nhận được chuông gió đã phải treo lên ngay lập tức. Nhưng y không thể hỏi! Y không có tư cách để hỏi! Không tiếng động cười khổ, liên tiếp đưa từng thìa từng thìa đồ ngọt vào trong miệng.
Hôm nay Tiramisu đặc biệt khó ăn.
"Tử Ninh kết hôn."
“Vậy sao?” Thái Quân Thành nhìn chằm chằm ly thủy tinh trong tay, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của người đàn ông: "Cô ấy muốn tôi nói câu xin lỗi với anh."
Lưu Phi Long sửng sốt một chút, sau đó lại khẽ mỉm cười: "Vậy sao? Tôi muốn gửi quà cho cô ấy, cậu có thể chọn giúp tôi không?" Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, về phương diện quà tặng từ trước đến nay anh không biết làm, trước kia mỗi lần đều là Tử Ninh lựa chọn, anh trực tiếp đưa cô đi mua. Suy nghĩ một chút mình vẫn rất ngốc nghếch.
Tặng quà? Thái Quân Thành theo phản xạ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vân đạm phong khinh của người đàn ông, nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phải thốt lên: "Chẳng lẽ anh không oán cô ấy một chút nào sao?"
Lưu Phi Long khẽ lắc đầu, thành tâm lại thành ngốc nghếch: "Cô ấy có thể hạnh phúc là tốt rồi. Tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy." Trong tình cảm không có ai đúng ai sai, không có người nào oán người nào. Nếu mình không mang lại cho cô ấy hạnh phúc mà cô ấy muốn thì buông tay để cô ấy tự mình theo đuổi. Hiện tại cô ấy lấy được hạnh phúc mà cô ấy muốn, anh sẽ chỉ cảm thấy vui vẻ thay cô.
"Quá ngu ngốc!" Thái Quân Thành bị câu nói của anh làm tức giận, đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, phát hiện khách hành bên cạnh quầy thu ngân đang chuẩn bị rời đi cũng kinh ngạc nhìn về phía mình lại vội vàng ngồi xuống, thật là, đối mặt với anh, mình luôn mất đi vẻ bình tĩnh và tình táo thường có.
"Anh đúng là kẻ ngốc nghếch!" Thái Quân Thành giảm âm thanh xuống, tức giận nhìn anh chằm chằm. Y ở sẽ thấy được vẻ đau khổ và đố kỵ vì người khác trên mặt người đàn ông, nhưng bây giờ nhìn biểu tình bình tĩnh không gợn sóng của người đàn ông, trong lòng lại vô cùng tức giận.
Nhìn vẻ đau lòng trong mắt Thái Quân Thành, ngực Lưu Phi Long có chút nóng lên, ánh mắt anh dịu dàng, lại để lộ ra nụ cười dịu dàng khiến y mê luyến thật sâu, trầm thấp nói: "Thật sự không oán."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...