Trên tình cảm, Bùi Dương là một tiểu bạch, đơn thuần dễ thỏa mãn, chờ khi hắn lưu luyến không rời về Quốc Công phủ, giá trị tình yêu của hắn đã đầy.
Giang Mạt không biết mình cười vui vẻ cỡ nào, Giang Nghiêu thấy hết trong mắt, đặc biệt là vết đỏ trên cổ nàng, trên người tỏa mùi dâm mĩ, không khó đoán được hai người làm gì trong xe ngựa.
"Sơ Cửu, ta muốn tắm gội, ngươi lại đây hầu hạ ta."
Giang Nghiêu đột nhiên ngẩn ra, hầu hạ tắm gội, nghĩa là công chúa sẽ trần truồng, hắn cự tuyệt theo bản năng, "Công chúa, nô tài tay thô chân thô, không bằng cho các tỷ tỷ khác hầu hạ..."
"Vậy ngươi nhẹ một chút là được rồi?" Giang Mạt liếc hắn, "Đừng vô nghĩa, đã giờ này rồi, nhanh lên."
Giang Nghiêu còn nói gì được nữa?
Trước kia các phi tần thị tẩm trong cung, thái giám cung nữ hầu hạ tắm gội, nội thị đều bị tịnh thân, không ai coi bọn họ là nam nhân.
Nhưng hắn không phải thái giám thật sự!
Vẫn còn rối rắm, Giang Nghiêu cũng chỉ có thể căng da đầu, cẩn thận cởi quần áo nàng, cho đến khi Giang Mạt trần truồng trước mặt hắn.
Thân thể thiếu nữ trắng tinh, tuy tuổi nhỏ, nhưng phát dục rất tốt, dáng người tuyệt đẹp mê người, đôi vú no đủ nở nang, núm vú đỏ thẳm ở ngoài không khí lạnh, xinh xắn đứng thẳng lên, đập vào mắt là một mảnh trắng bóng, ngay cả nơi tư mật nhất, cũng bình thản trơn bóng, không có một sợi lông.
Giang Nghiêu chỉ vội vàng đảo qua, mặt đỏ bừng gục đầu xuống, nhìn chằm chằm ngón chân tú khí mượt mà của nàng, không dám nhìn những chỗ khác.
Giang Mạt thong thả ung dung ngâm nước, trên mặt nước là cánh hoa hồng, che khuất phong cảnh kiều diễm dưới nước, lúc này Giang Nghiêu mới thấy dễ chịu hơn, lấy vải mịn lau người cho nàng.
Đặc biệt là dấu hôn trên cổ, được hắn chăm sóc kĩ càng, cọ qua nhiều lần, hận không thể lau sạch chúng nó.
Chướng mắt!
"Sơ Cửu." Giang Mạt đột nhiên lên tiếng, hắn còn tưởng lực tay mình quá lớn làm đau nàng, lại nghe nàng nói tiếp: "Sau này buổi tối ngươi về phòng mình ngủ đi."
"...Tại sao?" Giang Nghiêu không hiểu.
Trước khi gặp Giang Mạt, đều là cung nữ gác đêm cho nàng, mà sau khi hắn tới thì chỉ có hắn, vẫn luôn là hắn.
Hắn ở bên người công chúa 6 năm, thủ nàng 6 năm.
Giang Nghiêu đã từng hỏi, tại sao người gác đêm cho công chúa nhất định phải là hắn, lúc ấy công chúa nói, chỉ cần có hắn ở đây, cảm giác rất an toàn.
Vậy nên Giang Nghiêu đã từng cho rằng, công chúa cần hắn!
Giang Mạt quay đầu lại, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, giá trị tình yêu trên đỉnh đầu khi tăng khi giảm. Dù đã đi vào giai đoạn hảo cảm, bọn họ cũng có quan hệ huyết thống, mà loại chuyện huyết thống này, Giang Mạt không có cách nào, chỉ có thể kích thích hắn, đánh vỡ tầng tâm lý trói buộc này, không màng luân thường, thích thân tỷ tỷ của mình.
"Bởi vì sau này sẽ có người khác." Nàng ghé vào cạnh thau tắm, cười ngọt ngào hoặc nhân, "Lát nữa ta sẽ nói với bọn thị vệ phủ công chúa, buổi tối sau này có người ra vào, nếu là Bùi tướng quân, có thể xem như không thấy."
Nàng vừa nói với Bùi Dương, đi cửa chính cũng được, đi cửa sổ cũng thế, con chó ngốc này hẳn là có thể hiểu... Phải không?
Giang Nghiêu thấy nàng đầy mặt xuân sắc, trong lòng cảm thấy chênh lệch, chua xót khó nhịn.
Bởi vì có thiếu tướng quân, cho nên công chúa không cần hắn...
Không đúng, hắn có tư cách gì so với Bùi Dương. Trong mắt nàng, mình chỉ là một tiểu thái giám thôi!
Giang Nghiêu gắt gao nắm tay, giọng nói gian nan, "Nô tài hiểu rõ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...