Lục Cảnh gài đai an toàn, chuẩn bị khởi động xe, không biết tại sao lại nhớ tới đôi mắt của Giang Mạt. Bọn họ là gia đình trọng tổ, 13 năm trước mẹ dẫn theo hắn gả cho ba Giang Mạt. Kỳ thật Giang phụ cũng không tệ với hắn, nhưng ở trong ngôi nhà này hắn vẫn luôn cảm thấy không tự tại, cho nên sau khi trưởng thành đã dọn ra ngoài, nếu không phải ngày hôm qua quá muộn, hắn sẽ không ở lại Giang gia một đêm.
Hắn và Giang Mạt không tiếp xúc nhiều, trong nhận thức của hắn, Giang Mạt chỉ là một cô bé vừa bướng bỉnh vừa quật cường.
Khi mẹ dẫn hắn đến Giang gia, cô gái nhỏ chưa đến vai hắn, đứng trên bậc thang sóng vai với hắn, ánh mắt bình tĩnh nhưng đặc biệt chăm chú: "Ba chỉ có một đứa con gái là tôi, tôi không có anh trai, sẽ không kêu anh."
Lục Cảnh 13 tuổi mặt không biểu tình, xoay người đi.
Hắn cũng không thích có thêm em gái.
Tuy hai người ở cùng một mái hiên, giống hai người xa lạ hơn, cho đến khi hắn dọn ra ngoài, cho đến khi Giang Mạt xuất ngoại.
Không biết cô ở nước ngoài bị tư tưởng gì hun đúc, hoặc là vô cớ phát điên, những lời nói trước kia nói ra đã quên rồi.
......
Giang Mạt đến công ty vào giờ cơm trưa, trước khi đến cô đã gọi điện cho Lục Cảnh, Lục Cảnh mới nhớ ra mình chưa ăn cơm trưa. Hắn bận rộn rồi cái gì cũng quên, cũng bởi vì như vậy, Lục Cảnh có bệnh bao tử nghiêm trọng.
"Cô khỏe, tôi tìm Lục tổng, có hẹn trước."
Giang Mạt dùng kính râm che khuất quầng thâm mắt. Hôm nay cô không trang điểm, Lục Cảnh không thích mùi của đồ trang điểm, nguyên nhân sau này Bạch Dĩ Vi hấp dẫn được hắn, chính là tự nhiên sạch sẽ, nếu Giang Mạt muốn công lược hắn, đương nhiên là phải dựa theo yêu thích của hắn.
Cũng may Giang Mạt xinh đẹp, mặc dù không trang điểm, nhìn gần làn da trơn mềm như sữa bò.
Cô gái quầy thu ngân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, gọi điện hỏi thăm, đứng dậy nghênh đón, "Tiểu thư, văn phòng của Lục tổng ở tầng 26."
Giang Mạt cười nói cảm ơn, quay đầu vào thang máy, cô gái ở quầy thu ngân hưng phấn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào trong đàn: Có một đại mỹ nữ đến tìm Lục tổng, khí chất rất tuyệt!
Giang Mạt đẩy cửa phòng làm việc ra, đong đưa hộp cơm trong tay: "Lục tổng, ăn cơm". Một ánh mắt Lục Cảnh cũng không cho cô, Giang Mạt để cơm trên bàn làm việc của hắn, "Lục tổng, người ta vất vả làm, cho chút mặt mũi đi."
"..... Em biết nấu cơm?"
"Em sống ở nước ngoài nhiều năm, đương nhiên biết."
"Em làm, không ăn."
Hắn thích sạch sẽ, trừ khi tự mình làm, chỉ có Trương tẩu làm mới có thể miễn cưỡng ăn.
Giang Mạt biết ý của hắn, nhưng vẫn giả bộ tức giận, "Này, cho dù người khác muốn ăn, bổn tiểu thư cũng không làm đâu?"
Nói chưa dứt lời, cô nở nụ cười, "Được rồi, chọc anh thôi, đây là Trương tẩu làm, em chỉ phụ đưa lại đây thôi."
Giang Mạt mở từng tầng hộp cơm ra, thấy màu sắc quen thuộc, chân mày Lục Cảnh thoáng giãn ra, Giang Mạt bổ sung: "Nhưng mà em biết thật, nếu lần sau anh muốn ăn, em sẽ làm."
"Không cần."
Khi Lục Cảnh ăn cơm, Giang Mạt ở bên cạnh yên tĩnh xem tạp chí, chờ hắn sắp ăn xong, Giang Mạt cười tủm tỉm nói: "Anh, dẫn em đi dạo công ty đi."
"Đến lầu 26 rồi, em tùy tiện đi."
Giang Mạt không hài lòng, "Không giống, tổng giám đốc Giang thị tự dẫn mình tham quan công ty, rất uy phong!"
Lục Cảnh hoài nghi mấy năm nay Giang Mạt đi học có phải bị khờ rồi không, thân là tiểu công chúa Giang gia, có thể nói tương lai hơn phân nửa Giang thị đều là của cô, còn muốn uy phong cái gì?
"Anh, đồng ý em đi!"
Giọng điệu giống như làm nũng, Lục Cảnh ma xui quỷ khiến gật đầu. Giang Mạt hoan hô, cười lộ hết hàm răng: "Cảm ơn anh!"
Lục Cảnh yên lặng quay mặt đi, nghĩ thầm, cười thật ngu đần.
Hắn nói chuyện giữ lời, sau khi ăn xong dẫn Giang Mạt tham quan công ty, mấy năm Giang Mạt đi, Giang thị càng làm càng lớn, đây là lần đầu tiên cô dạo công ty nhà mình. Trên đường đi Lục Cảnh gương mặt lạnh lùng, nhưng Giang Mạt hỏi cái gì, hắn đều nhẫn nại trả lời, thỉnh thoảng Giang Mạt lại trêu chọc hắn, nhất thời Lục Cảnh cũng hết cách với cô.
Hôm nay công nhân Giang thị đều biết, Lục tổng cùng vào cùng ra với một mỹ nữ, hai người quan hệ thân mật, có thể là đang hẹn hò, những người không tin sau khi tận mắt nhìn thấy, không biết làm nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Đi dạo một phòng trở lại văn phòng Lục Cảnh, hắn bắt đầu đuổi người: "Dạo xong rồi, em về đi."
Giang Mạt ngồi liệt trên sofa giả chết: "Không được, đi lâu như vậy, chân em đau, em cần nghỉ ngơi."
"Em luyện đàn một ngày đứng mười mấy tiếng đồng hồ, sao không kêu mệt."
"Mặc kệ, em mệt." Giang Mạt vùi đầu vào sofa sâu hơn.
Có đôi khi Lục Cảnh muốn biết cô xuất ngoại học được những thứ gì, có thể trước kia hắn không hiểu rõ Giang Mạt, cho tới bây giờ vẫn không cố gắng tìm hiểu về cô, hắn không biết Giang Mạt ở chung với người khác như thế nào, nhưng Giang Mạt đang chơi xấu giống như hiện tại, hắn không có cách nào, chỉ có thể mặc kệ cô.
Lục Cảnh trở lại bàn tiếp tục xử lí văn kiện, Giang Mạt nằm trên sofa xem tạp chí, yên tĩnh giống như không có cô, Lục Cảnh tiếp tục bận việc, khi ngẩng đầu nhìn qua, Giang Mạt đã ngủ trên sofa.
Tháo kính râm xuống, đáy mắt có quầng thâm nhàn nhạt, cô cuộn mình nằm trên sofa, đó là tư thế không có cảm giác an toàn.
Lục Cảnh kêu người đưa thảm vào, nhẹ nhàng đắp lên người cô, nhưng mà vẫn đánh thức cô.
"Anh?"
Khi cô gái tỉnh lại vẫn còn mơ màng, nắm tay nhỏ dụi mắt, so sánh với khi tỉnh táo tăng thêm vài phần đáng yêu, khi nhìn thấy hắn, đôi mắt giống như sương mù bỗng nhiên lóe sáng.
Tim Lục Cảnh bỗng nhiên đập nhanh, ngồi dậy dời đi ánh mắt, mắt Giang Mạt nhìn thảm nhỏ trên người, liên tục cười ha ha: "Anh sợ em cảm lạnh nha...."
"Muốn ngủ về nhà ngủ, đừng ở đây quấy rầy anh." Giọng nói không hề phập phồng, nghe không khác gì bình thường.
Giang Mạt không thể tưởng tượng nổi: "Em ngủ ngáy to?"
"Không có."
"Chẳng lẽ là nghiến răng?"
".... Cũng không."
Cô suy tư một hồi, cẩn thận hỏi: "Em nói mớ?"
"....."
Lục Cảnh than nhẹ: "Về đi, anh còn có việc phải làm, không chăm sóc em được."
Giang Mạt tiếp tục nằm trên sofa, "Anh không cần chăm sóc em, em ngủ rất ngoan, anh coi như không có em là được."
Lục Cảnh cầm cổ tay cô muốn kéo người đi, Giang Mạt quay đầu cọ tay hắn.
Da thịt bóng loáng như lụa, trông quầng thâm mắt càng đen hơn.
"Anh, em mệt, cho em nghỉ ngơi một chút đi, chỉ một chút thôi...." Giọng nói mơ hồ mềm mại, giọng nói càng ngày càng nhỏ, khi nhìn lại, cô hô hấp đều đều, ngủ rồi.
Sắc mặt cô không tốt, giữa mày lộ vẻ mệt mỏi, cách gần, Lục Cảnh phát hiện lông mi cô vừa dài vừa cong, rung động giống như cánh bướm, chạm vào lòng người.
Giang Mạt lúc này, ngoan ngoãn giống một con mèo con.
Làn da lành lạnh trắng mịn, Lục Cảnh sửng sốt, chờ cô ngủ say, lặng lẽ thu tay lại, đắp thảm lại cho cô rồi trở về bàn làm việc.
Giống như lời nói của Giang Mạt, cô ngủ rất im lặng, nhưng dù im lặng, Lục Cảnh cũng không thể xem nhẹ cô, chỉ cần ngẩng đầu khỏi văn kiện, có thể nhìn thấy cô nằm cuộn tròn trên sofa, cảm giác này thật sự rất vi diệu.
Lục Cảnh mở cuộc họp, khi kết thúc đã gần 6 giờ, hắn cho rằng Giang Mạt tỉnh lại đã đi rồi, kết quả cô có tỉnh thật, còn ngồi trên sofa, vừa thấy người tới đã xoa bụng: "Anh, tan tầm chưa, em đói quá."
Lục Cảnh nhíu mày: "Em đói bụng không biết tự đi?"
Giang Mạt ngẩng đầu nhìn con số 20 trên đầu hắn, ngưỡng mặt cười xán lạn: "Trương tẩu nói hôm nay làm vịt nướng, em đợi anh về chung."
Lục Cảnh nói gì được nữa? Trầm mặc sửa sang lại văn kiện, liếc cô một cái, "Không đi sao?"
Giang Mạt tung ta tung tăng đi theo hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...